Ai Mới Là Kẻ Thảo Mai

Chương 10



Rất nhanh đã đến ngày tham gia show tạp kỹ của Ngô Châu.

Sau mấy ngày gượng gạo với nhau thì Kiều Nguyệt Ly đã rủ tôi lén đi xem《Từ bỏ》ở rạp và đi chơi gần như cả ngày nên mối quan hệ của chúng tôi dần trở lại bình thường.

Công nhận đạo diễn Lý làm việc rất tốt, tuy kịch bản phim không hoàn toàn mới mẻ nhưng kĩ xảo phim thì tôi phải đánh giá 10/10. Heh, phim tôi đóng đương nhiên là phải hot rồi, không có nhờ đến anh đỉnh lưu với cô tiểu hoa đán nào đấy đâu. Đến thằng anh tôi còn phải khen tôi diễn tốt cơ mà!

《Từ bỏ》đã thành công quảng bá thực lực của tôi, giải thưởng nữ chính xuất sắc năm nay nhất định phải có một vé của tôi mới được!

"Ắt xì!"

Tôi gãi gãi mũi, nhận lấy chiếc khăn tay mà Kiều Nguyệt Ly đưa cho

"Chị Diệu Diệu, mùa xuân có nhiều phấn hoa dễ gây dị ứng lắm đấy, cẩn thận nhé!"

"Ừm, cảm ơn cậu." Tôi gật gù nói.

Chúng tôi đang đi tới Thông Châu, địa điểm xuất phát của chương trình. Ngô Châu cũng lắm trò thật, anh ta kiên quyết không cho chúng tôi bất cứ một kịch bản nào, chỉ có một vài dòng giới thiệu sơ sài về các hình thức sẽ được thực hiện, ngay cả địa điểm ghi hình và thông tin về những người tham gia cũng không thấy nhắc đến.

Dịch Sinh khịt khịt mũi, liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Tôi: "Anh yên tâm đi, Mận Tử không dễ rụng lông đâu."

Dịch Sinh: "... Méee, tôi đâu có ý đó!"

À thì, Ngô Châu cho phép chúng tôi mang thú cưng đi, anh ta nói để tăng độ hot của chương trình nhưng ai mà biết được đó có thực sự là ý định của anh ta không.

Thế là tôi tống Mận Tử vào lồng rồi nhét vào cốp xe, dù sao thì cũng đã lâu rồi không đưa nó đi chơi.

Ánh mắt Dịch Sinh nhìn tôi có vài phần khó tả. Anh ta do dự hồi lâu mới mở miệng nói chuyện

"Hoa Diệu, khu chung cư của cô có an toàn không?"

Hửm? Hỏi thế là có ý gì?

Dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng thành thật trả lời "Trước đây từng có một vụ đột nhập ở tầng dưới nhà tôi nhưng mà bảo vệ nhanh lắm, họ túm được hắn trước khi hắn mở được cửa nhà người ta rồi nên tôi nghĩ cũng khá an toàn. Mà thực ra tôi cũng không hay ở đó đâu, bận mà, với lại tôi cũng có một căn nhà gần chỗ công viên thành phố, đi lại cũng tiện hơn."

"Chung cư của cô dùng loại khóa cửa nào?"

"Hả? Ờ thì... khóa mật khẩu kèm vân tay. Anh hỏi làm gì thế?"

Hôm trước đưa tôi về, Kiều Nguyệt Ly cũng đã dùng vân tay của tôi để đem tôi vào giường, khi đi ra ngoài cửa cũng sẽ tự động khóa lại.

Dịch Sinh cựa mình, giọng thấp đi một chút

"Quay xong show này thì cô tạm thời về nhà riêng của mình ở đi. Tiện thể đổi luôn mật khẩu căn chung cư, không thì bán luôn đi mà mua cái khác cũng được. Từ khi Ngô Châu về nước là đám paparazzi hình như hoạt động mạnh hơn hẳn, chắc cô cũng nghe vụ của Mạnh Khả hôm qua rồi chứ?"

Mạnh Khả là một thực tập sinh mới nổi gần đây, xinh đẹp khả ái còn hơn cả Triệu Hâm Đình. Cô nhóc tính xây dựng hình tượng thiếu nữ ngây thơ lạc quan, năng động đáng yêu để thu hút fanboy nhưng ai ngờ chưa kịp ra mắt đã bị lộ chuyện nhỏ leo lên giường của ba ông giám khảo, thậm chí còn có nghi vấn nhỏ "nhún nhảy" với ngay chính anh trai nuôi đã có vợ của mình.

Emm...

Giờ tôi nói tôi nghi có sự góp mặt của Triệu Hâm Đình vì hình tượng của Mạnh Khả hơi hơi giống với hình tượng của cô ả thì cũng không phải là quá đáng nhỉ?

Gì chứ cái chuyện dằn mặt người khác mà có giải thưởng thì cô ta phải giật được mấy cái tầm cỡ quốc tế rồi ấy.

Dịch Sinh tiếp tục nói "Hai người nhất định phải cẩn thận, Ngô Châu không phải kiểu người có thể chấp nhận mấy cái chương trình tạp kĩ nhạt nhẽo đâu. Chắc chắn là anh ta đã sắp sẵn mấy cái ý tưởng dở người vào show này rồi. Nhất là cậu đấy Kiều Nguyệt Ly, không cần biết cậu là ông chủ hay là nghệ sĩ dưới trướng tôi, cậu mà để xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ đến tế sống cậu!"

"Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ an phận!" Kiều Nguyệt Ly mỉm cười đáp lại.

Ê khoan, tôi còn tưởng tôi mới là người đáng lo chứ, tại sao bây giờ lại chuyển thành thiên thần bé nhỏ rồi?

Tôi không nhịn được, liếc mắt nhìn Kiều Nguyệt Ly. Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của tôi, cậu ta quay sang nhìn lại và cười làm tôi hơi bất ngờ.

"Có chuyện gì sao, chị?"

"Không có gì!" Tôi vội nhìn ra cửa sổ, lờ mờ thấy gò má đỏ hồng của mình phản chiếu trên đó.

Êiii, thôi nào, sẽ không có chuyện mới chỉ ngắm người ta mà đã rung động đấy chứ?

Tôi vỗ nhẹ hai má, trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân.

Hình như có tiếng cười thì phải, nhưng tôi cũng không để ý lắm.

Khoảng 15 phút sau, Dịch Sinh dừng xe lại trước một công viên khá rộng rãi và sạch sẽ. Trước khi tôi và Kiều Nguyệt Ly xuống xe, vì quản lý và trợ lý không được phép đi theo cùng nên anh ta còn cố chấp dặn dò chúng tôi 7749 điều cần làm và không được làm khi quay.

"Cuối cùng, hành động phải hết sức, hết sức là cẩn thận, tuyệt đối đừng để Ngô Châu nắm thóp hai người. Đi cẩn thận đấy, chúc may mắn."

"Biết rồi mà!"

"Vâng, bọn em đi đây."

Kiều Nguyệt Ly cùng tôi bế Mận Tử đi vào công viên, ở trung tâm có một hồ nước rất sạch và xung quanh đều có người của đoàn phim.

"Thiên lý nhãn" của tôi rất nhanh đã "tóm được" Chu Diên đang thơ thẩn đứng ngắm mây, nhưng tôi không vội đến chỗ anh mà cùng Kiều Nguyệt Ly bước tới chỗ một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ dài ngang vai được buộc túm lại một cách cẩu thả, trên mặt còn đeo một cái kính râm rõ to của Gucci.

Phong cách ăn mặc cũng rất "ba chấm", làm cho cả người anh ta toát lên một vẻ lãng tử phong trần, ăn chơi vô độ nhưng lại thu hút một cách kì lạ.

"Xin chào đạo diễn Ngô, lần đầu tiên hợp tác ạ, mong anh chỉ giáo."

Kiều Nguyệt Ly mỉm cười chào trước. Quả nhiên là khoảng cách tuổi tác hơi lớn, nhìn hai người họ đứng với nhau không khác gì một ông chú bất cần đời và một cậu nam sinh trẻ tuổi vậy.

Tôi cũng vội vàng cúi đầu chào anh ta, trong lòng bỗng khẩn trương mà không rõ lí do.

Ngô Châu nhìn tôi rồi lại nhìn Kiều Nguyệt Ly, cảm giác như anh ta đang dò xét chúng tôi bằng đôi mắt sau cặp kính vậy, tôi hơi run người.

Kiều Nguyệt Ly nghiêng nghiêng đầu, Ngô Châu lập tức chỉ vào mặt cậu mà nói

"Quá giả tạo, cậu có nhớ bản thân mình vốn là như thế nào không?"

Giả tạo? Ai?...

Tôi đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, sự kinh ngạc gần như xâm chiếm tầm nhìn...

Kiều Nguyệt Ly giả tạo á??!

Cậu ấy cũng khựng người lại, nhưng rất nhanh sắc mặt đã thay đổi, nụ cười ngây thơ như một con nai vẫn duy trì trên môi

"Đạo diễn Ngô quả đúng như lời đồn, thật có mắt nhìn người."

"Tôi biết, cảm ơn."

Ngô Châu gật đầu có lệ, lại quay sang phán xét tôi

"Cô, đừng có lấy hình tượng của bà nội mình để phấn đấu nữa, phong cách riêng của cô chắc chắn tốt hơn bây giờ."

"Vâng?"

Bà nội tôi?

Bà nội tôi á?!

"Anh biết bà nội tôi?" Tôi kinh ngạc nhưng vẫn cố đè thấp giọng, cẩn thận nhìn xung quanh.

"Sao không?" Ngô Châu nhàn nhạt nói "Bỏ chút thời gian ra tìm hiểu là biết thôi, mà với ngoại hình này của cô, không nghi ngờ chuyện đó cũng hơi đ.iên rồi đấy."

Tôi:...

Tôi không biết phải nói gì hết.

Anh ta không thèm cho chúng tôi thêm một ánh mắt, xoay người tiêu sái rời đi

"Vậy thôi. Đứng tới chỗ thằng nhóc ngáo ngơ đằng kia đi, tôi còn bận việc."

Tôi và Kiều Nguyệt Ly:...

Cái người này... tùy hứng quá rồi đấy.

Haizz, chẳng trách người ta nói ranh giới giữa thiên tài và tên đ.iên còn mỏng hơn một tờ giấy, giờ thì hiểu vì sao Ngô Châu nổi tiếng rồi.

"Chị, chúng ta tới chỗ tiền bối Chu thôi."

Kiều Nguyệt Ly kéo vạt áo tôi. Tôi gật đầu, ôm Mận Tử tới đứng cùng Chu Diên.

"Chào buổi sáng, Hoa Diệu, Kiều Nguyệt Ly." Chu Diên khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu con sóc nhỏ trên tay.

Tôi cũng cười chào lại anh, đưa tay vuốt ve đầu Lucky, con sóc của anh. Nó cũng không bài trừ tôi, trái lại còn dụi dụi người vào lòng bàn tay tôi.

Mận Tử đột nhiên nhảy ra khỏi tay tôi, quấn quýt dụi đầu vào chân Kiều Nguyệt Ly.

Thứ mưu mô xảo quyệt, sau vài lần gặp Kiều Nguyệt Ly, chắc chắn Mận Tử đã xác định được bản tính "con sen" trong người cậu ta nên nó rất hay quấn lấy cậu.

Kiều Nguyệt Ly vui vẻ bế nó lên, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mềm của Mận Tử.

Tôi ghét bỏ lườm nó một cái rồi quay sang nói chuyện với Chu Diên.

"Tiền bối, anh đến sớm thật đó."

"Ừm." Anh gật đầu, mái tóc đen tuyền phấp phới bay nhẹ "Anh tới đây từ mấy hôm trước để chụp hình nên tiện thể ở lại luôn."

Chúng tôi tám chuyện một lúc nữa thì nghe thấy tiếng xe tới. Chắc là mấy khách mời khác, chúng tôi nhanh chóng bước ra xem là ai.

Người đầu tiên đi vào là MC sắp hết thời La Chỉ Nhược 38 tuổi, gần đây cô ấy đang vướng vào scandal bắt nạt các nghệ sĩ mới vào nghề.

Người tiếp theo là một em gái loli thẳng tính tên là Lê Kiều Kiều, vì trước đây từng cùng nhóm với Mạnh Khả, cộng với cái tính nghĩ gì nói nấy làm phật lòng fans nên ẻm cũng đang bị nghi ngờ là dùng quy tắc ngầm.

Sau đó là huấn luyện viên Tư Dịch đang trong quá trình điều tra nghi vấn sàm sỡ các thực tập sinh nữ.

Chúng tôi cùng nở nụ cười công nghiệp, bắt tay chào nhau vô cùng lịch sự.

Chỉ là cái tên Tư Dịch này, lúc nắm tay tôi còn cố ý ngoắc ngoắc ngón út của tôi làm tôi không khỏi ghê t.ởm nhưng vẫn cố nhịn.

Nhưng ai mà ngờ được, màn chào hỏi sau đó còn làm tôi buồn nôn hơn cả bây giờ.

Chương trình đã mời tới 9 người tham gia, hiện tại vẫn còn thiếu 3 người nữa.

Ngô Châu mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ chỉ vào số 6, thỉnh thoảng nói tục vài câu gắt gỏng

"M.ẹ kiếp, rõ ràng là đã hẹn 5h30 có mặt rồi...!!"

Chà, không nể mặt Ngô Châu như vậy, mấy người kia chán lăn lộn trong cái giới này rồi sao?

Nhưng sao tôi lại có thể quên mất nhỉ, cái đám người coi người khác không ra gì thế này chắc chắn chỉ có một trong giới giải trí:

Bộ tam ngôn lù aka đám mất não!!!

"A!"

Tôi không cẩn thận thốt lên một tiếng đau khổ oan trái.

M.ẹ nó chứ, giờ thì hiểu vì sao Ngô Châu mời tôi đến rồi.

Quả dưa to mà đám mất não kia trồng vẫn cực kì có sức hút với fans, nhất là khi bộ phim《Từ bỏ》được chiếu tại rạp, sức ảnh hưởng của cái scandal đó vẫn rất hiệu quả.

Tôi cảm ơn 18 đời tổ tông nhà anh lắm lắm luôn đó Ngô Châu!!!

Giang Trục Lưu, Triệu Hâm Đình và cả Trần Kiến Công đều trưng ra bộ mặt như thấy cha mẹ bắt gặp mình đang làm chuyện xấu khi nhìn tôi. Tôi cũng cáu đ.iên người lên ấy chứ, mắc mớ gì đang yên đang lành lại mời não tàn tham gia show tạp kĩ?!!

"Cô Hoa, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi." Giang Trục Lưu mặt không đổi sắc, gật gật đầu chào tôi.

Đm thằng âm binh.

Tôi cũng nở nụ cuời thương hiệu, đon đả chào hắn bằng tất cả lòng thành

"Anh Giang, Đình Đình, đúng là trùng hợp..." Cái con m.ẹ nhà mấy người.

Trần Kiến Công lâu lắm mới gặp lại, da chưa gì đã sạm đen đi mà lại còn mập lên, cậu ta hiện tại đã mất đi dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Hắn tiến lên đưa tay ra, chắc định bắt tay tôi đây mà.

"Cô Hoa, lâu rồi..."

Tôi ngay lập tức quay sang nhìn Kiều Nguyệt Ly, cười thật tươi với cậu

"Mọi người đã đến đông đủ rồi, cũng nên bảo đạo diễn Ngô bắt đầu thôi ha?"

"Vâng." Cậu mỉm cười dịu dàng, tay vuốt ve Mận Tử đang khè nhau với con tắc kè Hoa Hoa trên vai Giang Trục Lưu.

Hay lắm Mận Tử, chị đây cũng ghét nó, ghét cả thằng chủ nó luôn.

Ngô Châu cực kì tức giận nhưng cũng không dám mắng mỏ họ quá nặng nề, đành cho bật máy quay để livestream.

Anh ta cầm trên tay điếu thuốc cháy dở, lười biếng đứng trước máy quay và bắt đầu livestream.

"Xin chào quý vị khán giả, tôi là Ngô Châu, đạo diễn của "One week trip". Lâu lắm rồi mới quay về quê hương, cho nên tôi chỉ muốn làm một show tạp kỹ nhẹ nhàng cho vui thôi. Chương trình sẽ mở máy quay livestream từ 7h sáng và tắt vào lúc 8h tối, mọi người nhớ đón xem nhé.

Và bây giờ, chắc mọi người tò mò về những vị khách mời lắm rồi đúng không?"

Anh ta đứng sang một bên, nhường ống kính máy quay cho chúng tôi và hô to

"Tôi xin chính thức giới thiệu: 9 vị khách mời của chúng ta hiện tại đã có mặt đầy đủ!!"

Giống như một hiệu lệnh, tất cả chúng tôi đồng loạt nở nụ cười thật tươi và vẫy tay chào trước ống kính. Màn đạn lúc này hẳn là bùng nổ rồi.

[Aaaaaaaa!! Kiều Nguyệt Ly, có Kiều Nguyệt Ly kìa!!! Thiên thần giáng thế aaaa!!]

[Cứu mạng, dạo này Chu Diên chồng tôi cười lên đẹp trai hơn hẳn bình thường! Anh iu ơi cứ tiếp tục vui vẻ như vậy nhé!]

[Chị Diệu Diệu!! Chị Diệu Diệu cũng có mặt!! Chị Diệu Diệu em yêu chị lắm!! Em sẽ luôn ủng hộ chị!!]

[Thầy Giang có Đình Đình bên cạnh cái nhìn ôn hòa hẳn! Đúng là sức mạnh của tình yêu mà!!]

[Ôi mẹ ơi phú bà Lê Kiều Kiều cũng tham gia! Phú bà, tôi ngồi đây đợi bé từ nửa đêm, bé nhất định phải bao dưỡng tôi đó!!]

[Thời gian có bỏ quên La Chỉ Nhược không đó? Sao chị ấy càng ngày càng trẻ như gái 18 vậy?!!]

[M.ẹ nó nhìn Đình Đình đáng yêu vcl!! Đình Đình đừng yêu đương được không?!]

[Haizz, anh zai họ Trần nhà ta yêu mà không có được nên trạng thái sa sút hẳn, Đình Đình phải tốt đến mức nào mới khiến anh ấy ch.ết mê ch.ết mệt như vậy chứ?]

[Ô kìa, tôi không nhìn nhầm đó chứ? Đó là Tư Dịch sao? Sao nhìn cũng okela thế?]

[Lầu trên đừng vội lọt hố hắn nha, tin đồn hắn sàm sỡ thực tập sinh đang nổi lắm đó! Không bằng qua đây đu CP Lưu Đình với tui nè!]

[Không được, gương vỡ vẫn có khả năng lành, chúng ta đu Công Đình đi!!]

[Cái mịe gì vậy trời? Thời đại nào rồi mà vẫn có người cổ súy cho cái việc cướp ny của người khác vậy?]

[Các chị em, ngôn tình tổng tài tình tay ba tay bốn đã mất vị thế, bây giờ là thời đại của tình chị em ngọt ngào đáng iu rồi!! CP Ly Diệu muôn năm!!]

[Ly Diệu muôn năm!!]

[Ủa, không ai thích CP Diên Diệu à?]

[Lầu trên có dấu hiệu tối cổ rồi, Chu Diên với Hoa Diệu lúc quay《Từ bỏ》đã nói rõ ràng là họ chỉ coi nhau như anh em thôi, không cổ vũ ghép CP đâu]

[Hơi tiếc nhưng mà tôi cũng phải công nhận là giữa hai người họ đúng là chỉ thân thiện như tiền bối với hậu bối, không có mấy cảm giác CP]

[Đúng đúng, tình anh em cũng đủ ngọt ngào rồi]

Sau màn giới thiệu bản thân là câu hỏi của đạo diễn dành cho khách mời. Khóe miệng Ngô Châu nhếch lên có phần nguy hiểm, tôi vô thức dịch về phía sau một chút.

Anh ta cười cười có vẻ thảo mai, đứng ở một bên và nói

"Chương trình này, ban đầu tôi dự kiến mời khoảng 12 người tham gia nhưng cuối cùng lại có đến 3 người từ chối, hiện tại chỉ có 9 người các bạn ở đây. Tôi đoán có lẽ mọi người đều đã nghe những tin đồn về tôi nên 3 người mới không tham gia, vậy tôi có một câu hỏi: Lí do gì khiến các bạn chấp nhận tới show này?"

M.ẹ kiếp, hỏi cái gì vậy chứ?!!

Không hổ là Ngô Châu, anh ta gần như chẳng sợ hãi bất cứ điều gì, không quan tâm khách mời và khán giả có thích hay không mà cứ tự ý làm đủ thứ đ.iên rồ.

Tôi lén thở dài, nghĩ nghĩ một lí do phù hợp để trả lời.

Người đầu tiên là La Chỉ Nhược, chị ấy nói rằng đây là một trong những chương trình cuối cùng chị tham gia trước khi giải nghệ.

Tiếp theo là Tư Dịch, anh ta cười một cách suồng sã và nháy mắt một cái với máy quay "Tìm một cô người yêu xinh đẹp trẻ trung để yêu đương, kết hôn, sinh con và an hưởng tuổi già."

[Thằng cha này mơ đẹp nhỉ? Định tán tỉnh ai trong đây à?]

[Phải đó, chị Chỉ Nhược thì dù đã kết hôn nhưng vẫn rất xinh đẹp dịu dàng, Đình Đình yêu đương với thầy Giang thì có ngoại hình thanh thuần trong trắng, Kiều Kiều loli tsundere, còn cả Hoa Diệu hơi ngốc nhưng lại siêu gợi cảm nữa, đúng chuẩn 4 mẫu phụ nữ mà đàn ông thích còn gì]

[Hừ hừ, Tư Dịch mà dám dở trò với ai thì tôi nhất định sẽ cầm gạch đập nát cái gương mặt dê xồm của hắn!!]

Đến lượt Kiều Kiều, đáng ngạc nhiên là em ấy chỉ lạnh nhạt nói một câu "Đòi lại công lý cho chính mình."

Tôi thực sự tán dương tính cách thẳng thắn này đó, dù có chút độc miệng nhưng rất trung thực. Trong cái giới này, thật thà như em ấy mà vẫn đi được đến tận đây là rất giỏi rồi.

Sau đó là Chu Diên. Quả đúng như tôi dự đoán, anh ấy nói là muốn thay đổi tâm trạng để cải thiện sức khỏe. Dù sao thì căn bệnh này cũng đã theo anh ấy quá lâu rồi, đã đến lúc anh ấy vượt qua nó.

Khi nhân viên đưa mic cho tôi, tôi hít một hơi và mỉm cười, trong lòng tràn ngập tự tin "Tôi muốn tìm lại phong cách riêng của tôi."

Nhờ lời của Ngô Châu mà tôi cũng tỉnh ngộ ra vài điều. Quả thật trước đây mỗi khi làm việc, trong đầu tôi luôn nghĩ tới hình ảnh của bà thời xưa, lo lắng rằng bản thân có làm tốt được như bà không.

Tôi không thể sống dưới cái bóng của bà mãi được, vì thế, hiện tại là lúc tôi nghĩ tới chính mình.

"Cố lên." Chu Diên thì thầm bên tai tôi.

"Ừm." Tôi gật đầu tươi cười.

Nhân viên cảm ơn tôi một câu rồi di chuyển mic sang Kiều Nguyệt Ly.

Tôi liếc nhìn cậu, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cảm xúc khó nói thành lời.

Kiều Nguyệt Ly ở ngay bên cạnh, cao hơn tôi gần một cái đầu, khoác trên mình bộ quần áo đơn giản nhưng lại toát lên một vẻ đẹp rất tự nhiên, tạo cho người ta cảm giác một người không bao giờ biết đến xấu xí là gì, và...

Hướng mắt sang nhìn tôi.

Đôi mắt màu trà lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong veo, phản chiều ánh nắng vàng tươi như mật ong.

Sâu xa, nhưng chan chứa tình cảm.

Nụ cười chân thành và thâm tình, giọng nói ngân nga như một giai điệu cổ điển, từ từ rót vào tai tôi...

"Em ở đây vì chị Diệu Diệu. Hi vọng... chị cho em một cơ hội được theo đuổi chị."

Gió xào xạc thổi tung mái tóc ngắn màu bạch kim, giống như một đám mây trôi trên bầu trời xanh thăm thẳm.

Thế giới... dường như chỉ còn mình tôi với cậu...