Ai Mới Là Kẻ Thảo Mai

Chương 12



La Chỉ Nhược run rẩy toàn thân, khóe mắt hơi ửng đỏ. Tôi nắm chặt lấy tay chị ấy, cố gượng cười thật tươi

"Tiền bối La, chị có muốn uống nước không? Em ra lấy thêm nước cho chị nhé?"

Chị ấy trông có vẻ hoảng hốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt trấn an của tôi, chị ấy hít một hơi thật sâu rồi sang ngồi cùng Kiều Kiều và khẽ gật đầu

"Nhờ... Nhờ em vậy..."

Tôi liếc nhìn Kiều Kiều và Chu Diên, họ cũng hiểu ý tôi nên ngồi quanh gần vào, chắn chị ấy khỏi tầm mắt của Tư Dịch.

Tôi cùng Kiều Nguyệt Ly đi tới quầy nước, khi ngang qua chỗ Tư Dịch, tôi dồn hết sức vào chân, giẫm đôi giày độn đế 5 phân vào chân hắn.

"Áaaaa!! Hoa Diệu, cô...!!!"

Hắn gào lên rõ to, cứ như thể chỉ cần tôi có vẻ mặt khiêu khích hắn một chút là hắn sẽ sẵn sàng nhảy vào cắn tôi một cái vậy.

Tôi dùng kĩ năng diễn xuất đỉnh kout của mình, mắt ngay lập tức ngân ngấn nước, dựa sát một chút vào người Kiều Nguyệt Ly, giọng nói nhão nhoét chảy nước không kém Triệu Hâm Đình là bao

"Xin... Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu ạ..."

"Tôi..."

Tư Dịch nghẹn họng, vẻ mặt cũng không còn tức giận mà càng bối rối hơn.

Nhưng mà đcm liên quan m.ẹ gì đến Trần Kiến Công mà hắn đứng lên nói nhở??

"Hoa Diệu, cô đừng có gây chuyện nữa." Hắn trông cực kì bất lực, y như thể tôi là một con người yêu cũ cố chấp đang cố bám lấy hắn vậy.

Mọe thằng thần kinh.

Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi, Kiều Nguyệt Ly ở bên cạnh mỉm cười tươi sáng, nhưng ánh mắt lại u ám

"Tiền bối Trần, chị Diệu Diệu chỉ vô tình thôi mà, chị ấy cũng đã xin lỗi rồi. Mà theo tôi thấy thì là tiền bối Tư để chân nghênh ngang nên chị ấy mới không để ý giẫm phải thôi, sao anh lại nói chị ấy cố tình? Với lại, hình như chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến anh đâu ta..."

A... ôi...

Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của cậu ấy đấy. Quả nhiên là con người ai cũng có một mặt trái mà, mặt trái của Trần Kiến Công tồi tệ đến mức khiến ngay cả người hiền lành như Tiểu Ly phải ghét bỏ cơ mà.

Câu nói lấp lửng của Kiều Nguyệt Ly cũng khiến Trần Kiến Công phải nín mỏ, đột nhiên Giang Trục Lưu ở bàn bên thở dài một hơi, phẩy phẩy tay với bọn họ nhưng ánh mắt thì dừng lại trên bàn tay đặt trên vai tôi

"Thôi, đừng cãi nhau nữa. Mọi người mau trở về chỗ ngồi đi, chương trình sắp bắt đầu rồi."

Mọe, thằng nào cũng như thằng nào, mũi cũng có dài như Pinocchio đâu mà cứ thích chõ vào chuyện của người khác thế nhỉ?

Thế nhưng tôi vẫn mỉm cười, gật đầu với Tư Dịch

"Một lần nữa xin lỗi anh nhé, tiền bối Tư. Nhưng anh cũng cẩn thận nha, lỡ một ngày nào đó có người nhìn thấy anh như vậy lại hiểu lầm anh cố ý ngáng đường người ta á!"

Hiểu chưa hiểu chưa hả thằng biến thái, anh mà còn dám động chạm tới tụi này thì cứ nằm sẵn đó chờ tôi đến giẫm què chân giữa của anh đi.

Có vẻ Tư Dịch cũng hiểu được phần nào việc tôi đang đe dọa hắn nên ngồi im thin thít, nhưng ánh mắt thù địch chắc là vẫn muốn phản kháng lắm.

Hừ, bà đây mà sợ anh chắc?

Tôi lấy chai nước khoáng cho La Chỉ Nhược, lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mệt mỏi và mỉm cười với tôi

"Cảm ơn em, Diệu Diệu."

"Không có gì đâu, tiền bối La." Tôi cũng cười đáp lại.

"Cái đó... cứ gọi chị là Chỉ Nhược cũng được, chị không câu nệ mấy thứ phép tắc đó đâu..."

"Vâng, vậy em gọi chị là chị Chỉ Nhược nhé!"

Khi mọi người còn đang cố gợi chuyện để trấn an chị ấy, Ngô Châu bước vào và bắt đầu quay phân cảnh trước khi đến nơi.

- ---------

Chúng tôi ngồi trên tàu hết nửa ngày trời, vô cùng mệt mỏi vì vừa bị hạn chế hoạt động lại còn phải thực hiện mấy trò chơi quái gở của chương trình như là giải toán, giải câu đố, viết kịch bản,... mà phần thưởng cho mỗi phần chơi lại chẳng có nhiều nên không mấy người thể hiện sự hứng thú.

Mà, phải thế mới đúng chất Ngô Châu, dành những thứ bất ngờ ở phía sau mới thú vị, nhỉ?

Lúc chúng tôi đến nơi là khoảng 5 – 6h tối, dĩ nhiên là mọi người lại bị bịt mắt bịt tai trước khi bị tống lên ô tô một lần nữa để di chuyển đến địa điểm ghi hình chính.

Từ khi đặt chân xuống khỏi tàu, tôi đã có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Mùi hương trong không khí, sự trong lành, bình yên đến kì lạ...

Không cần nhìn, không cần nghe, chỉ qua hương vị của không khí và cảm nhận xung quanh, một thứ cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng trào dâng trong lòng tôi.

Nếu không sai...

Tôi vô thức cong môi mỉm cười, dựa đầu lên cửa kính.

- ---------

Chiếc xe ô tô đi một đoạn khá dài, khoảng 1h sau mới dừng lại.

Nơi chúng tôi đặt chân tới có vẻ yên tĩnh, vì ngay cả khi đã mở nút bịt tai ra, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc và một vài âm thanh xôn xao khác phát ra trong không khí.

Tiếng nói lơ lớ của Ngô Châu một lần nữa vang lên

"Chào mừng các bạn đã đến nơi.

Trước khi chúng ta tháo bịt mắt xuống, liệu có ai có thể đoán được đây là đâu không? Ai trả lời nhanh và chính xác nhất sẽ được thưởng nhé."

Được rồi, nếu vậy thì...

"Ồ!"

Ngô Châu kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Tôi còn nghĩ phải mất vài phút mọi người mới đoán được chứ, vậy mà không những có thể ngay lập tức giơ tay mà còn có đến hai người muốn trả lời. Vậy thì để cho công bằng, cậu Chu và cô Hoa đây cùng trả lời nhé."

Ồ, thì ra anh ấy cũng biết. Cũng phải ha, đây là nơi mà chúng tôi cùng nhau lớn lên mà.

Sau tiếng hô đếm ngược, hai giọng nói cùng vang lên

"Là Tây Đường cổ trấn!"

Một trong những thị trấn cổ nổi tiếng của Trung Quốc, quê hương của chúng tôi, nơi chúng tôi đã gắn bó gần 20 năm – Tây Đường cổ trấn.

Tiếng reo xen lẫn tiếng cảm thán của mọi người xung quanh làm tôi càng thêm hưng phấn, tiếng vỗ tay cũng vang lên cùng với giọng nói có phần hài lòng của Ngô Châu

"Rất tuyệt, đó là một câu trả lời rất chính xác. Hai người có thể chia sẻ cho tôi vì sao các bạn lại đưa ra câu trả lời này không?"

Tôi không chút do dự đáp lại

"Bởi vì đây là quê hương tôi."

"Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên." Chu Diên cũng trả lời.

Ngô Châu huýt sáo một cái rồi búng tay tanh tách

"Ra là vậy, quả nhiên là quê hương của mình dù có đi xa bao nhiêu năm, khi trở về vẫn mang lại cảm giác quen thuộc nhỉ? Chút nữa tôi sẽ phát phần thưởng cho hai người nhé, còn bây giờ, mọi người có thể cởi bịt mắt ra rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Tạ Đông Tự Xuân 2. Chú! Xin Ký Đơn! 3. Mùi Thơm 4. Hướng Dẫn Thuần Hóa Bệnh Kiều =====================================

Khi tấm vải được tháo xuống, ánh chiều tà màu hồng cam là khung cảnh đầu tiên lọt vào mắt tôi. Cây cối xung quanh rậm rạp, mang màu xanh mướt đầy sức sống của mùa xuân. Không khí trong lành, xa xa là khung cảnh nhộn nhịp của thị trấn cuối chiều, nơi thu hút rất nhiều khách du lịch.

Tôi không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi, Chu Diên đứng bên cạnh tôi, cũng vui vẻ mà nói thầm một câu

"Lâu rồi anh chưa về quê, thì ra... nơi này cũng không thay đổi quá nhiều, nhỉ? Vẫn đẹp như hồi chúng ta còn nhỏ..."

"Ừm... Em cũng thấy vậy, năm ngoái em không về, còn tưởng là sẽ khó nhận ra..."

Khi tôi 6 tuổi, Chu Diên 8 tuổi và anh trai tôi 9 tuổi, cũng ở ngay chính nơi này, chúng tôi đã thổ lộ ước mơ của mình sau này.

Anh trai tôi luôn muốn trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho bà nội và Chu Diên ốm yếu.

Chu Diên nói "Em muốn làm luật sư. Em muốn trở thành sứ giả công lý giống trong phim!!"

Anh trai tôi bật cười nắc nẻ, hai tay vò đầu anh ấy đến mức xù lên như tổ quạ

"Thằng nhóc thối, trước hết nhóc phải khỏi bệnh đã rồi hẵng nghĩ đến chuyện đó. Chú mày yếu ớt như con ốc sên trong vườn của bà nội í, sứ giả cái gì chứ?"

"Em chắc chắn sẽ khỏe hơn mà!" Chu Diên đẩy tay anh ra, phụng phịu nhìn tôi "Còn Diệu Diệu thì sao? Sau này em muốn làm gì?"

Một đứa trẻ con như tôi thì ước mơ và hoài bão có rất nhiều, tôi nắm lấy hàng rào gỗ, hí hửng cười nói với đôi mắt ngây thơ đầy hi vọng

"Em muốn trở thành diễn viên giống bà nội!! Anh thấy bà nội trên TV không? Trông rất ngầu đúng không? Em cũng muốn ngầu giống bà nội!!"

"Diệu Diệu."

Dòng hồi tưởng bị cắt ngang, tôi đưa mắt nhìn Chu Diên. Đã rất lâu rồi tôi mới thấy anh ấy mỉm cười thoải mái vậy, cảm giác như... đã dần buông bỏ quá khứ...

"Em biết không? Lúc đó trông em ngầu lắm đấy."

Xào xạc...

Tiếng gió thổi vút ngang qua tán cây, vang lên khúc nhạc quen thuộc của quê hương...

- ---------

Sau khi di chuyển tới một căn nhà cổ ấm cúng, tôi và Chu Diên đã nhận được phần thưởng: Đó là đêm nay sẽ không cần tham gia nhiệm vụ "You can only tell the truth".

Đây là nhiệm vụ định kỳ mỗi tối, mỗi khách mời sẽ được mời lần lượt theo thứ tự vào một căn phòng có máy quay livestream. Họ sẽ ngồi trước một chiếc máy tính bảng, trong đó có một cái bảng được đánh số từ 1 đến 9 (mỗi người sẽ là một gói câu hỏi khác nhau), mỗi người sẽ chọn ra 3 trong số 9 câu đó và trả lời một cách trung thực, dù nội dung câu hỏi có gây bất lợi đến họ như thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối phải nói thật, nếu không...

Chương trình sẽ tiết lộ toàn bộ đáp án của 9 câu hỏi đó, tức là 9 sự thật về người được hỏi sẽ được công khai trên mạng xã hội.

Tôi biết ngay mà, Ngô Châu làm gì nhân đạo đến mức cho chúng tôi giải trí bằng mấy cái trò tầm thường kia đâu, thật may là tôi và Chu Diên đã thoát được một ngày.

Thời gian sau bữa tối chính là lúc bắt đầu nhiệm vụ. Ngô Châu nói

"Mọi người cứ thoải mái đi, chúng tôi sẽ không đưa những câu hỏi nhạy cảm vào đâu. Tất cả các câu hỏi của khán giả gửi tới chương trình đều được chúng tôi chọn lọc kĩ lưỡng."

Tin chít liền.

"Được rồi, mỗi tối chúng ta sẽ bắt đầu với người có số điểm thấp nhất của ngày nhé. Người thấp điểm nhiệm vụ nhất trong ngày hôm nay là..." Anh ta dừng lại một chút, thật biết cách khiến người ta hồi hộp

"Ôi, là Triệu Hâm Đình. Thật tiếc quá Tiểu Triệu, điểm nhiệm vụ của cô hôm nay là 10 điểm cho nhiệm vụ "Diễn một phân cảnh mà bạn tâm đắc nhất.", đó là số điểm thấp nhất. Vậy thì đi thôi nào, hãy thả lỏng, đừng căng thẳng nhé!"

Úi xời, ngon thế nhở? Haiz, thật tội nghiệp Đình Đình cứ coi mấy cái nhiệm vụ nhỏ đó là vô dụng, bây giờ nghiệp báo đã đến với em rồi, em chắc phải buồn lắm.

Giang Trục Lưu dù có an ủi cách mấy cũng không làm giảm đi màu xanh lè trên mặt của cô ta, hơn nữa, trong mắt anh ta, tôi thấy được sự thờ ơ và có chút... ghét bỏ?

Hmm, không phải việc của tôi.

"He he he, để xem hôm nay chị ta lòi ra cái gì thú vị nào ~"

Kiều Kiều ngồi bên cạnh tôi nở một nụ cười cực kì nham hiểm. Tôi hơi rợn người nên chỉ hướng mắt lên màn hình TV, nơi đang phát sóng trực tiếp từ phòng Triệu Hâm Đình. Đcm bọn l reup truyện

Cô ta có vẻ sợ hãi và run rẩy như một con thỏ bị bỏ rơi, nhắm chặt mắt lại rồi chọn ba số 3, 4, 5.

Câu hỏi đầu tiên: Khi đi học, bạn có được đánh giá là học sinh giỏi không? Vì sao?

...

Quèo, hỏi hay ghê.

Theo tôi nhớ thì nhỏ ngộ này tốt nghiệp cao đẳng thì phải, hình như thời học sinh cũng không học hành đến nơi đến chốn (Nguồn: tự điều tra).

Triệu Hâm Đình có vẻ đắn đo, cô ta nghĩ tới so với việc bị lộ việc học ngu thì việc lộ ra sự ngu gấp 9 lần còn thảm hơn rất nhiều nên mãi mới dám lúng túng mở miệng

"Tôi... tôi không phải học sinh giỏi. Tôi không được thông minh cho lắm nên..."

Cũng may cho cô ta là câu hỏi này rất nhân từ, chứ mà hỏi sâu hơn thì... hmm...

[Aiya thời học sinh có người giỏi thì cũng phải có người dốt chứ, miễn là người ta sống đẹp là được mà.]

[Đúng vậy, tôi cũng là học sinh ngu nè, Đình Đình không phải tự ti đâu]

Có rất nhiều bình luận đứng lên bảo vệ cô ta, có lẽ nhờ câu hỏi này mà mọi người có thêm thiện cảm với cô ta một chút.

Câu hỏi thứ hai: Bạn đã bắt nạt ai bao giờ chưa?

Lần này Triệu Hâm Đình còn có vẻ sợ hãi hơn câu đầu tiên, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ hoảng loạn. Cô ta vô thức cắn móng tay, điều này càng làm cho bộ dạng của cô ta thêm phần nhếch nhác hơn.

Thì đúng mà, vấn đề bắt nạt và bạo lực luôn là một chủ đề nóng, nó kinh khủng và đáng sợ, nó có thể gây ám ảnh cho người ta cả đời, thậm chí có thể gây ra cái ch.ết.

Việc một nghệ sĩ đại diện cho bộ mặt của ngành giải trí nói riêng và quốc gia, quốc tế nói chung vướng vào vấn đề này là rất đáng quan tâm, bởi nó có nhiều hệ lụy hơn tất cả những gì chúng ta biết.

Triệu Hâm Đình vẫn là khôn ngoan, cô ta cuối cùng cũng quyết tâm nói ra câu trả lời với chỉ duy nhất một chữ

"Rồi."

Bình luận trong phút chốc tăng vọt, các ý kiến đưa ra bắt đầu có xu hướng đối nghịch nhau. Một số fans của Triệu Hâm Đình vẫn bênh vực cô ta, nhưng một lượng lớn khán giả khác dần mất cảm tình đối với kẻ đã từng bắt nạt người khác đang lên sóng thường xuyên với hình tượng ngây thơ trong sáng.

Dù sao thì, bí mật không thể mãi mãi là bí mật được, đến một lúc nào đó nó sẽ được bật mí thôi.

Hai câu hỏi đầu tiên có vẻ đã khiến Triệu Hâm Đình kiệt sức rồi, nhưng cô ta buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, nếu không sẽ gây mất thiện cảm đối với khán giả.

Câu hỏi cuối cùng: Mối tình đầu của bạn có phải là người yêu bạn hiện nay không?

...

Ố, cái này thú vị này.

Tôi có hơi trông đợi vào câu này rồi đấy, để xem khi mọi người biết sự thật mà cặp đôi chim cút này luôn cố gắng che giấu thì sẽ thế nào đây, bởi vì...

Triệu Hâm Đình từng nói Giang Trục Lưu là người đầu tiên cô ta yêu mà.

Ôi, Đình Đình bé nhỏ của chúng ta sẽ đối mặt với fans của mình như thế nào sau khi thừa nhận là mình đã nói dối trước công chúng đây, Ngô Châu cũng ít có ác lắm à nha ~

Mà, đây là do cô ta tự chọn đấy chứ nhỉ? ~

Quả nhiên, phản ứng của Triệu Hâm Đình không khác gì như bị thả rơi từ đỉnh núi xuống. Khóe môi cô ta run lên thấy rõ, hai mắt trợn trừng không khỏi sợ hãi.

Giờ sao đây Đình Đình? Trả lời là ch.ết, không trả lời hoặc trả lời sai còn ch.ết hơn gấp 9 lần, cô sẽ tỉnh táo mà lựa chọn cho đúng chứ?

Triệu Hâm Đình hoảng loạn, nhìn xung quanh như muốn tìm sự giúp đỡ nhưng căn phòng lại chỉ có mình cô ta, bây giờ cô ta bị buộc phải đối diện với sự thật một mình.

Có lẽ, quyết định tham gia vào chương trình này là một trong những sai lầm nghiêm trọng của cô ta, nhưng đây là tự cô ta chuốc lấy, đâu có ai ép cô ta đâu?

Thật may mắn, đến cuối cùng Triệu Hâm Đình vẫn còn tỉnh táo. Cô ta cúi gằm mặt, hai vai run rẩy một hồi mới lầm bầm phát ra tiếng

"Không... Không, anh ấy không phải là mối tình đầu của tôi."

"..."

Khóe miệng tôi không tự chủ được, khẽ nhếch lên.