Giọng điệu nhẹ nhàng pha chút yêu chiều, dỗ dành từ từ đi vào tai tôi.
Tôi ngước lên nhìn Kiều Nguyệt Ly. Đôi mắt thiên thần của cậu ấy hơi rung động, lông mày nhíu lại, trông có vẻ lo lắng và bối rối.
...
Ôi...
Tôi muốn khóc quá.
Chẳng hiểu sao gần đây lại dễ tâm trạng như vậy, là chưa thoát vai sao?
Nhưng... thật buồn, thật buồn.
"Tôi... mệt rồi."
Nước mắt lăn dài, gò má tôi chợt thấy lành lạnh.
Tôi khóc rồi.
Bật khóc trước mặt một hậu bối, hơn nữa lại còn là fan của tôi.
Thật tồi tệ, thật tồi tệ.
Khó thở quá, thật ngột ngạt.
Cảm xúc quá hỗn loạn, buồn vui lẫn lộn lần lượt dâng trào trong tim tôi.
Hôm nay là cái ngày tồi tệ gì vậy chứ?
Mệt quá đi mất, mình muốn nghỉ ngơi.
"Cho tôi về nhà đi, tôi muốn về nhà!" Tôi òa khóc nức nở.
Tôi không thích tôi không thích!!
Tôi không thích bị Giang Trục Lưu coi thường, tôi ghét bản mặt dễ thương và giọng nói nũng nịu của Triệu Hâm Đình, tôi không thích nghe những lời mắng mỏ của Dịch Sinh, tôi không thích nhìn vào đôi mắt tối tăm buồn bã của Chu Diên.
Tôi không thích bị người khác nghĩ xấu về mình, càng không thích bị người khác thấy mình khóc.
"Hu hu... hức, hức, hư hức... cho tôi về đi, tôi không thích ở đây, tôi không thích thấy ai cả..."
Thật mệt mỏi, thật cô đơn.
Tôi cuộn tròn chính mình lại trong tiềm thức tối đen như mực, cố gắng xóa đi những kí ức không vui của nhiều ngày nay.
Tại sao không thể quên đi?
Những thứ đáng ghét này tại sao vẫn cứ lưu lại trong đầu mình?
Chẳng có gì trong số chúng là cần thiết hay quan trọng cả.
Aaaa... đừng hiện lên nữa, đừng hiện lên nữa.
Quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi
Mình nhớ bà nội quá...
Bố ơi
Mẹ ơi
Anh hai à
Bà nội đâu rồi?
Bà nội ơi, con nhớ bà quá
Cuộc sống này thật khắc nghiệt
Aaaa...
Bà nội, con muốn làm diễn viên nổi tiếng giống bà.
Tại sao con đường diễn xuất lại khó khăn đến vậy? Tại sao nó không thể thẳng tắp để con có thể vui vẻ mà đi qua?
Không không không không không không không không không không không không
Mình muốn thoát khỏi đây, mình mệt, mình buồn ngủ
Thuốc ngủ ở đâu? Đây là nơi nào chứ?
Bà nội...
Những lúc con buồn, bà sẽ làm gì nhỉ?...
Bà ơi
Bà ơi
... Bà ơi, ôm con được không?
...
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Tiếng vải chà sát với nhau vang lên khe khẽ, hơi ấm dần tăng lên.
Mùi hương nhè nhẹ của hoa tuyết cầu thoáng lướt qua mũi tôi, ngay lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi.
Trong phút chốc, không gian tăm tối dường như được chiếu sáng, một ánh sáng của tự nhiên, giống như của đom đóm, hay ánh mặt trời ấm áp.
Thanh âm ngọt ngào như mật ong, tràn đầy cảm xúc, hòa cùng hơi thở nhỏ nhẹ, ấm áp của Kiều Nguyệt Ly vang lên bên tai tôi
"Diệu Diệu, đừng kìm nén. Sẽ không có bất kì ai làm phiền chị nữa."
"Nếu chị thấy lạnh và cô đơn, hãy ôm lại em. Em đang ôm chị rồi."
"Chị cứ việc khóc, mắng mỏ, kể lể, bất cứ điều gì chị muốn. Em ở đây với chị nhé."
"Hãy để em làm chỗ dựa cho chị."
"..."
Nơi dựa dẫm
Chỗ dựa tinh thần
Bà nội...
Kiều Nguyệt Ly.
Cơn xúc động một lần nữa dâng trào, hai tay tôi không tự chủ được mà vòng qua cổ cậu ấy, nước mắt lại thi nhau chảy xuống, thấm ướt chiếc áo khoác trên người cậu ấy.
Mềm mại, nhưng cứng rắn.
Yếu đuối mà mạnh mẽ.
Cảm giác như... bà nội quay về vậy...
Trong ngày đông cô đơn, giá rét và tràn ngập nỗi buồn này, thật may mắn khi có một người ở bên cạnh, sẵn sàng làm chỗ dựa cho tôi.
Thật... chỉ hận không thể nói "Cảm ơn cậu" cả ngàn lần.
Cảm ơn vì đã cứu tôi, Kiều Nguyệt Ly.
- -----
Ôi...
Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ của mình, bên cạnh là Mận Tử béo tròn đang lười biếng ngáp dài một hơi.
Sao tôi lại ở đây nhỉ? Chẳng phải hôm qua...
Hôm qua...
Hôm qua??!!
"abnfxbr!$#@"
Tôi lăn cái "đùng" xuống giường, đập đầu vào cạnh bàn.
Aiya mẹ ơi, sẽ không có nổi cục lên đó chứ?
Tôi vừa xoa đầu vừa cố nhớ lại chuyện đêm qua.
Hình như tôi đã nhập vai quá mức, cộng thêm căng thẳng dồn nén mấy ngày liền nên nghĩ quẩn rồi bật khóc thì phải.
Còn nói linh tinh cái gì đó...
Ahhhhh!!!!
Lúc đó tôi khóc rồi ôm Kiều Nguyệt Ly!!!
Xấu hổ ch.ết đi được!!
Tôi vò vò đầu, chộp lấy điện thoại nằm im lìm trên bàn.
Vừa bật lên đã thấy hàng đống tin nhắn của Tiểu Minh, Dịch Sinh và Kiều Nguyệt Ly.
Aiz chít tịt, bọn họ chắc là lo lắm đây.
!!!
"8h?!!"
Tôi vội vội vàng vàng lao vào nhà vệ sinh, tay chân loạn xì ngầu cả lên.
Méeeee, Dịch Sinh chắc đang bùng nổ núi lửa trong người anh ta rồi, bởi vì tôi muộn tới tận 1 tiếng rưỡi cơ mà!!!
Tôi đành bỏ qua bữa sáng, trực tiếp khoác áo chạy xuống dưới chung cư.
Quả nhiên!!!
Dịch Sinh cả người mặc đồ đen, trên mặt cũng có một chiếc kính râm đen kịt, thoạt nhìn anh ta cứ như thần ch.ết đang đợi tôi dâng mạng lên tận miệng anh ta.
Tôi hãi hùng chùn bước, nhưng anh ta đã tóm được con chuột tôi vào tầm mắt, thái độ trịch thượng đưa ngón tay ngoắc ngoắc tôi.
A di đà phật.
Tôi run rẩy như con mèo hen, chậm rì rì bước tới trước mặt Dịch Sinh.
Cái miệng độc ác treo trên bo đì 1m88 của Dịch Sinh mở ra là cả một bầu trời ý nghĩa được phóng thích
"8h15, chậm 1 tiếng 45 phút. Cô thành thánh rồi phải không Hoa Diệu?"
Chữ "Hoa Diệu" được ưu ái nhấn mạnh làm tôi nơm nớp sợ hãi, vội cúi đầu hèn hạ xin lỗi
"Tôi xin lỗi ạ! Tôi, tôi ngủ quên nên không có đặt báo thức..."
"Tôi cần nghe lí do sao?"
"Hic..."
Dịch Sinh vẫn cáu kỉnh nhìn xuống tôi một cách cao ngạo và khinh rẻ, mãi một hồi mới thở ra
"Lên xe. May cho cô là tôi đã xin phép đạo diễn Lý đến muộn hôm nay rồi đấy."
"Dạ vâng vâng... Ủa? Sao anh biết tôi sẽ đến muộn..."
Dịch Sinh mở cửa rồi nhét tôi vào trong, khi cả hai cùng yên vị trên xe thì anh ta mới đáp bằng giọng nhàn nhạt
"Kiều Nguyệt Ly nói với tôi rồi. Hôm qua cô ngủ thiếp đi trên xe nên cậu ấy đưa cô về phòng. May cho cô cậu ta là người tử tế đấy, có người phụ nữ nào, đặc biệt là người nổi tiếng lại ngủ ngon lành khi đang ở cùng một chỗ với một người đàn ông không phải bạn trai mình không hả?"
Có tôi ạ.
Nhưng mà tôi không dám nói, chỉ cụp mắt lí nhí nói lời xin lỗi.
Dịch Sinh lại thở dài, tay chỉ ra ghế sau.
"Ăn đi, tiện tay lấy luôn tài liệu mà đọc đi."
Tôi vội quay đầu lại, quả thật có một bịch bánh mì kẹp cùng một xấp giấy bên cạnh.
Aiya, cảm động tấm lòng của Dịch tiên sinh quá đi mất.
Anh ta ngay lập tức gạt đầu tôi ra, giọng ghét bỏ cáu kỉnh
"Cô khỏi, bánh là Kiều Nguyệt Ly mua, tôi không dám nhận công ơn này."
Ỏooo....
Em trai xinh đẹp thật tốt bụng mà, mấy thắc mắc trong đầu tôi rất nhanh đã bị tôi bỏ ra qua đường lỗ tai.
Tôi vừa ăn vừa cầm đọc xấp giấy, đọc qua một lượt liền không khỏi giật mình
"Ngô... Ngô Châu?! Là đạo diễn Ngô Châu "đó" sao?!!"
"Phải." Dịch Sinh gật đầu, ánh nhìn nhàn nhạt đi đôi chút "Anh ta mời cả cô với Kiều Nguyệt Ly tham gia show này."
Không khí xung quanh chợt lạnh đi, tôi nuốt "ực" một tiếng.
Trong cái ngành giải trí toàn thế giới, ai mà không biết đến hai chữ "Ngô Châu"?
Thành danh khi mới 20 tuổi, đến nay đã 33, không một bộ phim hay một chương trình nào có sự góp mặt của anh ta mà không nổi tiếng cả.
Ngô Châu cực kì tài năng và có mắt nhìn, tuy tính tình hơi lập dị nhưng người ta nói chỉ cần một ánh nhìn của anh ta, lập tức sẽ có khả năng trở mình thành cá koi.
Tuy nhiên, tham gia show của Ngô Châu giống như sở hữu một con dao hai lưỡi vậy. Không phải tự nhiên mà mọi người ngầm gọi anh ta là "Sát thần của giới giải trí".
Tham gia show của Ngô Châu sẽ có hai kết quả có thể xảy ra:
Thứ nhất là nổi danh, fans lên đến hàng triệu, sự nghiệp thành công, người người yêu quý.
Thứ hai, bị đè bẹp như một con côn trùng.
Anh ta có thể nâng bạn lên đỉnh cao của danh vọng, nhưng cũng có thể dùng một ngón tay để nghiền nát bạn như một con kiến không hơn không kém.
Ngô Châu sẽ không trực tiếp dìm một nghệ sĩ xuống, nhưng chắc chắn anh ta sẽ nhúng tay vào để khiến người ta bị tống cổ khỏi cái giới này. Trong show của anh ta, các nghệ sĩ sẽ điên cuồng hắc* nhau, bởi nếu không nhân cơ hội vàng này để đè bẹp đối thủ thì chính người đó sẽ bị dìm ch.ết!!
Hắc, bị hắc hoặc phản hắc*, đó là ba lựa chọn duy nhất ngay khi quyết định đặt bút kí hợp đồng với Ngô Châu.
*Hắc: thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ.
Phản hắc: đáp trả lại, dập tắt những lời chê bai, bôi nhọ của người khác.
Tôi nhìn chằm chằm vào xấp giấy trên tay, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu tôi có thể nắm bắt được, đây sẽ là một cơ hội tốt để trở mình, nhưng nếu không cẩn thận, cơ hội sẽ dễ dàng biến thành trở ngại.
"Tiểu Ly..."
Tôi vô thức thốt lên cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu mình.
"Hả?" Dịch Sinh không nhìn tôi và hỏi lại.
"Tiểu Ly, em ấy có đồng ý tham gia không?"
Dịch Sinh khép hờ mắt lại, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm "Cậu ta bảo nếu cô tham gia thì cậu ấy sẽ đi cùng."
"??? Tôi á??"
"Chẳng lẽ tôi?" Anh ta đảo mắt, giảm tốc độ xe "Cô thừa biết cậu ta là fan của cô rồi còn gì, gần đây hai người còn thân thiết đến mức gọi nhau bằng biệt danh thì cô nghĩ cậu ta có thích không? Cậu ta chắc hận không thể mỗi ngày ở cùng cô đấy, nếu cô mà đi thì cậu ta sẽ tận hưởng mỗi ngày thức dậy đều có thể gặp cô trong tận một tuần liền, chả sướng đến phát đ.iên lên, tôi còn lạ gì thằng nhỏ đó nữa."
"À..."
Quả thật là vậy, đôi mắt của Kiều Nguyệt Ly lúc nào cũng phát sáng một bầu trời đầy sao mỗi khi thấy tôi, biểu hiện lúc nào cũng như hận không thể ôm và xin chữ kí của tôi liên tục vậy.
Haiz, với Kiều Nguyệt Ly thì tham gia show này chỉ có nổi thêm chứ người như ẻm thì làm gì có thể bị hắc đến không ngóc đầu dậy được, vậy mà còn bày đặt đợi tôi...
Hmm...
"Chắc là... tôi sẽ suy nghĩ vậy..."
"Không cần vội đâu." Dịch Sinh quay đầu xe, đỗ vào chỗ trống "Show sẽ bắt đầu sau khi quay xong phim của cô tầm một tuần cơ, cứ suy nghĩ cho kĩ, cho dù không có Ngô Châu thì Hoa Kiều và tôi cũng thừa sức giúp cô thăng tiến."
Tôi phì cười "Vậy thì tôi phải cúi đầu cảm ơn rồi."
"Nên thế." Anh ta mở cửa xe cho tôi.
"Tôi sẽ mách Tiểu Ly anh gọi cậu ấy là "thằng nhỏ"."
"Được... khoan, cái gì?!! Này Hoa Diệu! Hoa Diệu!!"
Tôi cười đau cả bụng, bỏ lại Dịch Sinh đang hốt hoảng đằng sau.
- -----
Không có Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình làm phiền, biểu hiện của Chu Diên cũng có chút lạc quan nên bộ phim nhanh chóng kết thúc. Vào ngày cuối cùng, Chu Diên còn cao hứng mời cả đoàn phim đi ăn một bữa linh đình.
Tôi cũng đi cùng, thậm chí còn được anh ấy kéo xuống ngồi bên cạnh. Mọi người đùa rằng anh có vẻ để ý tôi rồi, chúng tôi đã ngay lập tức phủ nhận, nói chỉ coi nhau là tiền bối và hậu bối, tôi còn cố giải thích rằng anh ấy rất giống anh trai tôi nên tôi mới thân thiết với anh như vậy.
Sự thật thì Chu Diên là anh tôi thật, còn việc anh ấy giống với thằng anh vô dụng ở nhà tôi mới là nói dối.
Mọi người cũng không đùa nữa vì ai cũng biết Chu Diên chưa từng vượt quá giới hạn với bất cứ người phụ nữ nào, nhanh chóng ồn ào nâng cốc.
Sau khi nâng chén xong, mọi người rất nhanh đã thân thiết hơn, tám đủ thứ chuyện tầm phào. Chu Diên cũng hòa nhập với không khí, thỉnh thoảng lại cười rất tươi, đối với người ít nói và u ám như anh ấy thì bữa tối nay là một tiến bộ vượt bậc, làm tôi có cảm giác như... Chu Diên của trước đây đã trở lại vậy.
Nhưng sau khi mọi người đã ngà ngà say, không khí càng náo nhiệt hơn, tôi gần như hiểu được lí do khiến Chu Diên trở lại thành chàng trai ấm áp hay cười như vậy.
"Tô Liễu bị đuổi rồi." Anh ghé vào tai tôi và nói.
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, nhớ lại gương mặt nhỏ dài, hơi tầm thường của người quản lý cũ. Tô Liễu là người đã bắt tôi nhường vai nữ chính cho Triệu Hâm Đình, kích động tôi t.át cô ta mấy tháng trước, khiến tôi bị dân mạng mắng ch.ửi là bắt nạt quản lý của mình. Sau khi tôi rời Vạn Tinh, cô ta cũng không theo tôi mà trở thành trợ lý cho Chu Diên.
Từ một người quản lý lại hèn hạ cầu xin làm một trợ lý bé nhỏ, quả nhiên cô ta thèm tiền tới phát điên rồi.
Tiếc cho cô ta, Chu Diên dù tránh mặt tôi nhưng lại rất quan tâm đến tôi, làm trợ lý của anh ấy không khác gì tự dâng mình cho hổ cả.
Chu Diên kể rằng anh cố tình thể hiện rõ ràng thái độ không ưa Hoàng Đông – một tiểu sinh* của Vạn Tinh thường sử dụng quy tắc ngầm để đi lên. Hiển nhiên là kẻ tham tiền họ Tô kia đã nắm bắt cơ hội này, cô ta nhanh chóng liên lạc với Hoàng Đông, nói rằng có thể giúp hắn ta dìm Chu Diên xuống.
*Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.
Hoàng Đông trẻ người non dạ nên dễ dàng cắn câu, đưa ra cái giá lớn bằng 3 tháng lương của cô ta. Hai tên ngốc kẻ xướng người họa, tự động viên nhau rằng khi họ đạp đổ được Chu Diên thì vị trí đỉnh lưu sẽ là của Hoàng Đông, Tô Liễu sẽ trở thành trợ lý cho cậu ta và nhận được một số tiền khổng lồ.
Hai người họ đã lún quá sâu vào cái hố tham vọng này nên lúc muốn thoát ra hiển nhiên là không thể. Quản lý của Chu Diên, Phó Di Duy bề ngoài cà lơ phất phơ như vậy nhưng thực ra là người toàn năng, hầu như cái gì đến tay anh ta đều có thể giải quyết gọn gàng.
Tô Liễu bị phát hiện bán bí mật của đỉnh lưu Chu Diên cho Hoàng Đông, cả hai người ngay lập tức bị đuổi, còn được "ưu ái" ghi lại vụ việc này vào hồ sơ.
"Nhưng... cô ta biết bí mật gì của anh?"
Tôi thắc mắc hỏi lại.
Chu Diên mỉm cười, đôi mắt vương chút ánh sáng lại một lần nữa tối sầm, anh nhìn ra bên ngoài nhà hàng một lúc thật lâu mới trả lời câu hỏi của tôi
"Cô ta biết anh từng bị trầm cảm."
"..."
"Ngày đầu tiên đến nhận việc, anh không cẩn thận để giấy khám bệnh trong phòng, cô ta nhân lúc không ai để ý liền xem trộm nó. Là Tiểu Duy phát hiện ra khi xem camera."
Hơi thở của tôi dồn dập hơn, dưới bàn ăn, tôi đưa tay nắm chặt lấy tay anh. Chu Diên giật mình nhưng lại không rút tay ra, tôi có phần vui mừng. Vậy là tình trạng của anh đã cải thiện hơn rồi, cứ đà này sẽ sớm hồi phục thôi.
Về phần Tô Liễu kia, tôi sẽ thay anh xử lí. Một kẻ bán mình vì đồng tiền như cô ta thì sẽ dễ đe dọa thôi.
"Phải rồi, em cũng nhận được lời mời của Ngô Châu phải không?" Chu Diên lại nói nhỏ với tôi.
Tôi gật đầu "Sao anh biết?"
"Hôm nọ anh nghe thấy em với Dịch Sinh nói chuyện riêng với nhau." Anh cọ cọ ngón tay trong tay tôi, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp "Anh cũng được mời."
!!!
"A... anh cũng...?!" Tôi không khỏi kinh ngạc.
"Ừ."
Anh lại nhếch miệng cười, trong phút chốc, dường như tôi thấy Chu Diên trước tuổi 18 thấp thoáng hiện lên.
"Anh nhận rồi, mong rằng cũng có thể gặp em ở đó."