Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 7: “Em có thể liên hệ trực tiếp với Dụ Duy Giang không?”



Tiến độ quay phim của “Anh tôi” đã quá nửa. Hôm nay đã hoàn toàn sang thu. Gần hai tháng bận bịu, Dụ Duy Giang không đến mức liên tục ra vào mấy đoàn phim tệ hại như lúc trước. Có lịch trình quay phim nên đương nhiên ngày tháng không thể nhàn rỗi. Làm gì có diễn viên có tiếng tăm nào trong đoàn phim mà không hối hả ngược xuôi để bắt kịp lịch trình? Hình Kiêu ra sức tranh thủ kiếm hoạt động cho Dụ Duy Giang, gần đây cậu đã kiếm được một cái.

Hai hôm tới, đoàn phim ghi hình ở chỗ khác. Lúc này họ vừa mới lên máy bay, trước khi tắt điện thoại, Hình Kiêu nhận được một thông tin.

Dụ Duy Giang vừa đeo bịt mắt vào đã bị Hình Kiêu kéo ra.

Hình Kiêu nhìn hàng mi dày của Dụ Duy Giang mà sững ra, nghĩ thầm đỉnh thật, loại mi gì dài thế không biết.

Dụ Duy Giang nhất thời chưa thích ứng được với ánh sáng nên hơi nheo mắt nhìn sang Hình Kiêu: “Sao vậy?”

“Anh biết mấy hôm nữa là Trung Thu chưa? Hôm đó đài truyền hình địa phương chúng ta có tổ chức Gala Trung Thu. Em lấy cho anh một vị trí trên sân khấu…”

“Anh không biết hát.” Dụ Duy Giang quay đi.

“Không bảo anh hát.”

“Tiểu phẩm cũng không diễn được.” Dụ Duy Giang nói thêm.

Hình Kiêu quả thật bị làm cho tức tới muốn cười: “Một diễn viên như anh bảo diễn tiểu phẩm cũng không diễn được thì anh tính là kiểu diễn viên nào?”

Dụ Duy Giang quay sang, ánh mắt chợt sáng lên: “Diễn tiểu phẩm thật à?”

“Anh tưởng diễn tiểu phẩm thật đấy à? Mặt mũi này của anh mà diễn tiểu phẩm cũng chỉ làm bình hoa được thôi.” Hình Kiêu cười bảo, “Cảm giác sau này không ổn. Cái em bảo là đàn piano, đệm đàn cho Dương Y Uẩn.”

Dương Y Uẩn là người đi trước trong công ty của Dụ Duy Giang, một diễn viên nữ đang nổi.

Hình Kiêu nhìn trộm Dụ Duy Giang, quan sát phản ứng của anh. Cậu bảo: “Mặc dù là đệm nhạc nhưng ít nhất vẫn là lên truyền hình đó, còn có thể chung khung hình với Dương Y Uẩn. Đây là một cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng hiếm có! Anh, em trân trọng nó lắm đấy!”

“Cậu vất vả rồi.”

Hình Kiêu sửng sốt.

“Cảm ơn cậu giúp anh tranh thủ cơ hội lên sân khấu lần này.” Dụ Duy Giang lấy lại bịt mắt trong tay Hình Kiêu, đeo lên mặt lần nữa.

Hình Kiêu ngây ra một lúc mới tỉnh lại, ngờ nghệch cười cười, gãi mũi: “Anh thật là… Chuyện em nên làm mà.”

“Ôi được rồi.” Hình Kiêu đẩy anh, “Bây giờ anh phải học piano. Bản nhạc em tìm xong cho anh rồi, giáo viên cũng liên lạc xong luôn, mấy hôm tới nhớ tranh thủ thời gian theo người ta đấy nhé.”

Dụ Duy Giang quay sang, giọng trầm dần xuống: “Không cần, anh biết đàn.”

“Anh biết đàn á?!” Hình Kiêu vui ra mặt, lại đẩy anh, “Nhà ngươi còn bao bất ngờ mà trẫm không biết luôn.”

Sắp tới Trung Thu, Quốc Khánh cũng gần tới, đám sinh viên nóng lòng trở về, nghỉ tận hai đợt lễ nên chỉ mong chóng đến ngày còn về nhà. Gần nửa tháng Thời Dẫn không về, ba mẹ cậu nhớ con không chịu được nên bảo cậu Trung Thu nhớ về sớm.

Từ bé bạn bè Thời Dẫn đã trêu cậu là con trai cưng của mẹ, lớn lên trong hũ mật nên tính cách cậu có phần ngông nhưng không hề buông thả, đều là do ba mẹ chiều mà ra.

Lần này con trai cưng của mẹ hiếm khi cãi lệnh mẹ cha, chẳng vì lý do gì ngoài việc cậu chạy theo anh diễn viên nào đó.

Đêm trước Trung Thu, Nguyên Dập liên lạc với Thời Dẫn để thông báo cho cậu chuyện Dụ Duy Giang sẽ tham gia đêm Gala Trung Thu thành phố.

“Anh lấy vé cho cậu nhé, lấy không?”

“Đương nhiên lấy rồi! Anh kiếm vé ở đâu đấy?”

Nguyên Dập giải thích thì Thời Dẫn mới biết được ra là Nguyên Dập làm đạo diễn chương trình ở đài truyền hình, bảo sao quen biết nhiều người trong giới thế, lúc nào cũng biết được tin tức lịch trình hoạt động của Dụ Duy Giang đầu tiên.

“Cao nhân luôn bên cạnh ta.” Thời Dẫn chậc chậc hai tiếng.

“Cao nhân cái gì, anh cậu là công nhân thì có.” Nguyên Dập nước mắt ròng ròng, khổ mà không nói nên lời, “Bạn nhỏ, cậu còn chưa ra khỏi tháp ngà, đợi cậu tốt nghiệp rồi sẽ biết thế nào là xã hội hiểm ác, trân trọng hiện tại đi.”

Nguyên Dập ngẫm lại, nhìn gia cảnh nhà Thời Dẫn thì dù có tốt nghiệp cũng đâu lo chịu cảnh xã hội hiểm ác, “Lỗi của anh, chủ tịch Thời, quên mất nhà cậu gia tài bạc triệu.”

Thời Dẫn cười mắng: “Trêu em ít thôi. Cảm ơn vé của chú Nguyên.”

“Khỏi cảm ơn, hôm nào mời lại anh là được.”

“Ok luôn.”

Hôm Trung Thu, điện thoại của Thời Dẫn sắp bị ba mẹ cậu gọi muốn cháy. Cậu xách thẳng vali tới địa điểm ghi hình, tìm một cái khách sạn, thả vali xuống rồi mới trả lời điện thoại của ba mẹ.

“Nhất định hôm nay con sẽ về. Con chỉ tham gia một đêm hội thôi.”

“Đêm hội kết thúc là mấy giờ rồi, con về còn chưa đến nửa đêm à?”

“Con xem Dụ Duy Giang rồi về.”

“Người ta quan trọng còn hơn mẹ con cơ mà.”

“Ôi, mẹ, mẹ thân mến, cô Chu Tịch Trân xinh đẹp rạng ngời, mãi thầy Dụ mới có một hoạt động.”

Mẹ Thời mủi lòng: “Tóm lại là mấy giờ về?”

“Trước chín giờ là về được rồi, nhớ phần bánh trung thu cho con. Năm nay mẹ tự làm ạ? Có nhân tôm hùm không?”

Thời Dẫn cười hề hề, nói mấy câu dỗ mẹ cậu vui rồi mới mở vali lấy máy ảnh, lắp ống kính vào, chuẩn bị tới địa điểm tổ chức.

Còn một tiếng nữa đêm hội mới bắt đầu nhưng ngoài hội trường đã chật như nêm cối, khắp nơi đều có bảo vệ duy trì trật tự.

Thời Dẫn vác máy ảnh to oành* xuyên vào đám đông, cảm giác điện thoại trong túi đang rung bần bật. Cậu rút điện thoại ra: “Alo? Chú Nguyên à?”

*Là máy ảnh với cái lens to đùng ấy mấy cậu

“Cậu đi chưa? Nhớ đi sớm không là không chen vào được đâu.”

Thời Dẫn cười khổ: “Tới sớm vẫn phải chen đây này, giờ em đang ở ngoài, đông lắm.”

“Cậu đang ở đâu?”

Thời Dẫn nhìn quanh: “Chắc là cửa tây.”

“Ok, đứng yên đấy, anh tới tìm cậu.”

“Nhiều người thế này anh tìm được em không?”

“Có quả ngói vàng của chú mày mà còn lo khó tìm?”

Thời Dẫn đợi tại chỗ một lát. Năm phút sau, một người đàn ông mặc sơ mi lam nhạt rẽ qua đám đông, bước nhanh về phía cậu.

Thời Dẫn suýt thì không nhận ra.

Nguyên Dập đeo một chiếc kính gọng đen, trông nhã nhặn mà không quá cứng nhắc, lại còn có phần đứng đắn.

“Chú…?”

“Ôi, cháu trai à.” Nguyên Dập cười khoác vai Thời Dẫn.

Thời Dẫn “xuỳ” một tiếng: “Đừng có sờ mó cháu.” Cậu quay sang quan sát Nguyên Dập kĩ càng, “Chú Nguyên, suýt thì em không nhận ra anh luôn đấy.”

“Sao? Thay chiến bào công nhân vào là cậu không nhận ra à?”

Thời Dẫn cười: “Bây giờ chúng ta vào luôn à? Đêm hội còn chưa bắt đầu thì phải?”

“Trong đó đang diễn tập, anh lấy được vé cho cậu mà không dẫn cậu đi cửa sau được chắc?”

“Anh đúng là cha mẹ tái thế của em.” Thời Dẫn cảm thán tự đáy lòng, “Em phải mời anh hai bữa.”

“Không đắt không ăn đâu.”

Thời Dẫn ra dấu “ok”.

Nguyên Dập đưa Thời Dẫn đi lối dành cho nhân viên. Bước vào trường quay, y đeo thẻ nhân viên lên.

Thời Dẫn lặng lẽ theo sau y, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Nguyên Dập bảo: “Cậu không cần căng thẳng quá đâu, người tới xem diễn tập nhiều lắm, hội trưởng fanclub chính thức có liên hệ trực tiếp với đoàn đội của idol đều có thể vào thẳng.”

Thời Dẫn vừa nghe xong, bắt đầu được voi đòi tiên: “Thế em có thể liên hệ trực tiếp với Dụ Duy Giang không?”