Sau ngày hôm đó, hình như Lam Tử Ngưng đã giận cô rồi.
Hai người gặp mặt một câu cũng không nói. Dù là đụng mặt trực tiếp, Lam Tử Ngưng vẫn coi Đinh Tiểu Tuyên là không khí, trực tiếp không để ý.
Chiến tranh lạnh lâu ngày, Đinh Tiểu Tuyên rốt cuộc không đủ kiên nhẫn, đêm đó vốn định chủ động xâm nhập chỗ của nàng để điều tra mấy vết thương kia, lại không ngờ gặp phải Tiểu Quỷ bị tấn công thụ thương.
Bởi vì bọn người Hổ Nữu bị biệt giam, các nàng dù là bị thương cũng không dám lộ ra. Chỉ là Bà Mập kinh ngạc hai người thế mà có thể chỉnh Hổ Nữu thành chật vật như vậy, ngoài ra thì không còn biểu hiện gì, giống như là cái gì cũng chưa phát sinh thúc giục các nàng tiếp tục công tác.
Chu Nam chỉ đơn giản rửa vết thương trên tay bằng nước lạnh, không muốn chạy chữa. Cô trốn trốn tránh tránh giấu bàn tay sưng đỏ ra sau lưng, không dám nhìn thẳng Chu Bình thì bà ấy tự nhiên sẽ không phát hiện ra. Chỉ là nhìn thấy khóe miệng cô bầm tím, thừa dịp Chu Nam đợi lấy cơm, Chu Bình xếp hàng phía sau vụng trộm hỏi Hướng Diệc Song.
Đối với chuyện Tiểu Quỷ cố ý giấu diếm, Hướng Diệc Song cũng bất đắc dĩ: "Dì à, lúc bọn con leo thang lầu thì không cần thận nên đã ngã, nhưng mà cùng không có sao...... Đồ của con thì bị rách, miệng cổ thì đập vào sàn ......"
Cái cớ như vậy thì chỉ có Chu Bình mới tin, bà chỉ 'ồ' một tiếng liền đi mất. Hướng Diệc Song đối với hai mẹ con khẩu thị tâm phi (*) này, chỉ biết thở dài.
(*): Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo
Ngã một lần, Tiểu Quỷ bưng cơm của mình, không có tới chỗ thường ngồi, chỉ chọn đại một chỗ trống ngồi xuống. Người cùng bàn thấy cô thì tránh ra thiệt xa giống như gặp phải ôn thần vậy.
Đinh Tiểu Tuyên chiến tranh lạnh với Lam Tử Ngưng, tự nhiên là sẽ không ngồi bên cạnh Lam Tử Ngưng. Vì thế cô tìm kiếm một hồi, mới tìm được Hướng Diệc Song, lại thấy chỗ bên phải của quần áo nàng mất một mảng, liền hỏi: "Quần áo của cô bị sao vậy?"
Hướng Diệc Song vốn không muốn nói, lại nghĩ nếu Đinh Tiểu Tuyên có thể giúp Chu Nam nói vài câu trước mặt Lam Tử Ngưng, có thể đám người Hổ Nữu kia sẽ thả cho cô ấy một con ngựa. Vì thế đem sự tình hai năm rõ mười toàn bộ báo cáo cho Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên kéo Hướng Diệc Song chạy đến bên cạnh Chu Nam ngồi xuống.
Khóe mắt Chu Nam liếc thấy cái bàn vốn trống rỗng nhất thời chen thêm hai người lại đây, thì cũng đoán được là Hướng Diệc Song làm chuyện tốt. Cô rút tay trái để xuống dưới mặt bàn, yên lặng ăn cơm.
"Chu Nam, có phải không chỉ có Hổ Nữu đang tìm cô gây phiền toái?" Trực giác nói cho Đinh Tiểu Tuyên, việc này, có liên quan tới Lam Tử Ngưng.
Chu Nam không có ngẩng đầu cũng không có trả lời.
"Tiểu Quỷ, nói chuyện với em đó. Ngoại trừ hôm nay, bọn họ còn làm cái gì với em nữa?!"
Hướng Diệc Song cũng không biết mình đến tột cùng là bị gì. Đối mặt với đứa nhỏ suốt ngày buồn bực không vui như vậy, nàng lại bắt đầu hoài niệm tên Tiểu Quỷ thích động tay đông chân với nàng lại lạc quan tích cực kia.
"Chu Nam, tôi chỉ muốn giúp cô."
"Không có."
Cô còn có lựa chọn sao, nói hơn cũng không ích gì. Tự thân Đinh Tiểu Tuyên còn khó bảo toàn nói gì đến muốn bảo vệ cô, thật sự là ngây thơ.
"Em nói dối! Thương trên người từ đâu đến?" Hướng Diệc Song có chút chán nản.
Khóe miệng lạnh băng lúc này chậm rãi gợi lên, ánh mắt lạnh lùng của cô quét một vòng trên người Đinh Tiểu Tuyên trước mặt, rồi cười với Lam Tử Ngưng ở phía đối diện đang từ xa vọng tới, chậm rãi mở miệng: "Tôi tự mình hại mình đấy, cũng không phải chị chưa từng thấy."
"Tiểu Quỷ, em sợ Hổ Nữu lại đối phó dì sao?! Chúng tôi đi báo cho Hoàng Linh. Tôi không tin trừng trị thêm lần nữa mà bọn họ còn dám động thủ."
Hướng Diệc Song tin tưởng, nơi này ít nhất còn có Hoàng Linh là đứng ở phía công lý. Nàng không tin bọn ác bá đấy có thể một tay che trời.
"Cô là bạn giường của tôi sao?" Nụ cười ngổ ngược lại một lần nữa xuất hiện trên mặt Chu Nam.
"Cái gì?" Hướng Diệc Song rõ ràng khá kinh ngạc, nàng nghĩ mình nghe lầm.
"Cô với tôi lại không quen, cần gì phải giả dạng thánh mẫu với tôi hở, người quen tôi đều là bạn giường của tôi, cô phải không? Tôi ngay cả chạm cũng chưa chạm vào cô nha." Chu Nam chợt chớp chớp mắt đánh giá ngực Hướng Diệc Song. "Bằng không, đêm nay thử một lần?"
"Chu Nam!"
Chu Nam bi thương lắc lắc đầu, bưng khay cơm đứng dậy: "Thật sự là cám ơn, chơi không nổi thì tránh xa ra một chút. Từ nhỏ tôi chính là sao chổi xui xẻo, không muốn truyền xui cho các cô."
"Được! Đây là em nói!"
Hướng Diệc Song cảm thấy mình thật sự là ăn no rảnh mỡ tìm phiền toái! Vì Tiểu Quỷ này, nàng làm ra quá nhiều chuyện khác người mà chính mình cũng không đoán trước được. Kiêu ngạo như nàng, lại vì tự mình nói sai làm người ta khổ sở rồi sau đó hối hận không thôi, chưa bao giờ cầu xin tha thứ lại vì một người không hề có quan hệ huyết thống ăn nói khép nép cầu cứu kẻ khác, không để ý hình tượng mang cái mặt rùa đi rêu rao khắp nơi, không để ý hình tượng đánh nhau với người ta. Mấy ngày này nàng thật sự là cái gì cũng làm, đã muốn hết sức, người ta còn không thèm cảm kích!
"Chu Nam." Đinh Tiểu Tuyên kéo Chu Nam lại, nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của cô, xin lỗi nói: "Tôi thay Lam Tử Ngưng nói một câu xin lỗi với cô."
"Ha ha." Chu Nam mắt thấy Lam Tử Ngưng sắp đến gần, nhìn nàng cười một cái, lại mang theo ánh mắt đồng tình nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên: "Cô nói thay cô ta? Tôi trước thay cô tiếc hận một phen."
Đinh Tiểu Tuyên bị một câu như vậy làm giật mình cứng tại chỗ.
"Tiểu Hựu Hựu, thật sự là không thấy cưng một hồi thì chịu không được. Sao lại tụ họp với người không đứng đắn thế này." Lam Tử Ngưng một tay kéo Đinh Tiểu Tuyên vẫn còn đang xuất thần đến bên cạnh, khinh thường liếc Chu Nam một cái.
"Tôi cũng chưa nói cái gì." Chu Nam nhún nhún vai, vô tội khoát tay.
"Chị làm cái gì với cổ?!" Đinh Tiểu Tuyên bỏ tay nàng ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng nàng.
"Em cho rằng tôi làm gì với nó?" Lam Tử Ngưng cười lạnh một tiếng.
"Cô ấy vẫn còn nhỏ, chị cho nhiều người như vậy liên thủ chỉnh cổ, cổ còn có thể có đường sống sao!"
Lam Tử Ngưng liếc mắt nhìn Chu Nam thật thâm thúy, cười kéo Đinh Tiểu Tuyên đi.
"Buông ra! Nói rõ ràng trước đã!"
"Buông!"
"Lam Tử Ngưng!"
Đinh Tiểu Tuyên bị Lam Tử Ngưng kéo tới bồn rửa tay của căn tin. Nàng vung tay lên, khu rửa tay nhất thời liền thành chỗ không người. Nàng vươn tay ôm Đinh Tiểu Tuyên vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Tôi thật đau lòng đấy, em lại oan uổng tôi."
"Chị dám nói chị không có làm!" Đinh Tiểu Tuyên giãy hai tay, thoáng tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng thở dài, tựa đầu lên vai cô, nghiêng đầu nói: "Tôi dám à, cũng không phải là tôi sai sử. Phải biết mật báo là kẻ thù chung của mọi người, Tiểu Quỷ kia cho rằng là tôi làm mà thôi."
"Chị không có ngăn cản!"
Điểm ấy của Lam Tử Ngưng chính là đáng ghét nhất! Mỗi lần hai người nói chuyện, càng là chuyện đứng đắn, nàng càng bày ra dáng vẻ bất cần đời. Đinh Tiểu Tuyên khó thở, dùng sức đẩy nàng ra.
Lam Tử Ngưng bị cái đẩy bất ngờ này làm lảo đảo vài bước ra sau vài bước. Xa xa trong đám người rình coi phát ra tiếng bàn luận truyền vào tai nàng, nàng nghẹn đỏ mặt, bỗng rống lên: "Này! Đủ rồi đó! Tôi cũng không phải thần tiên, nó bị chỉnh khi nào bị chỉnh ở đâu tôi làm sao mà biết! Em lấy sợi dây thừng trói chúng ta lại với nhau thì tốt rồi!"
"Không phải chị rất lợi hại sao! Chỉ cần một câu!"
"Cảnh sát các người không phải lợi hại hơn sao! Chỉ cần một cây cảnh côn!"
Đinh Tiểu Tuyên phải thừa nhận, mỗi khi Lam Tử Ngưng nói đến chuyện này, luôn có thể thành công khiến cô á khẩu không trả lời được.
Tiếng ồn ào chung quanh dường như không thể tiến vào lỗ tai cô được. Ánh mắt khiêu khích của Lam Tử Ngưng khiến cô có chút xấu hổ lại vẫn cắn răng sống chết chống mắt nhìn nàng.
"Tôi bị thương em mặc kệ, người khác bị thương em tới chất vấn tôi. Lần trước nếu tôi không ngăn cản, hiện tại bị chỉnh chính là Hướng Diệc Song. Dù sao đều là bị em mắng. Sớm biết sẽ như thế này mà. Sủng vật ngang bướng như em mà ta cũng không dám muốn. Một người bảo vệ bốn người yêu cầu khó như vậy, nếu ngày nào đó các nàng bị đứt một sợi tóc, em đều đổ hết lên đầu tôi thì tôi oan chết!"
Nhìn bộ dáng Lam Tử Ngưng nói đến đúng lý hợp tình, Đinh Tiểu Tuyên bắt đầu có chút dao động: "Thật sự không liên quan tới chị?"
Lam Tử Ngưng quay lưng lại không nhìn cô, thản nhiên nói: "A... Có phải tôi vĩnh viễn đều ở vị trí cuối cùng trong lòng em không?"
"Lam Tử Ngưng..."
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, chỉ chừa lại cho Đinh Tiểu Tuyên một cái gò má, khóe miệng cong lên, mang theo ý cười cô đơn nói: "Quên đi, chỉ là giao dịch thân thể, tôi cũng không dám xa cầu em dùng chân tâm đối đãi. Em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ thế đó."
Đinh Tiểu Tuyên chăm chú nhìn nàng, thấp giọng nói: "Chị rõ ràng biết..."
Lam Tử Ngưng đột nhiên quay người lại, không kiềm chế được mà nắm tay cô, từng bước ép sát: "Biết cái gì?! Lời nói hư tình giả thì tốt nhất cô đừng nói! Xét thấy cô có bao nhiêu năm kinh nghiệm đi lừa tình, bây giờ lời cô nói một câu tôi cũng không tin!"
Đinh Tiểu Tuyên ăn đau thấp giọng gọi: "Ngưng..."
Lam Tử Ngưng chợt lấy lại tinh thần, chậm rãi buông tay, lại khôi phục nụ cười ái muội, vén tóc mai ra sau tai cô: "Không cần nói nhiều, ngoan ngoãn làm tiểu sủng vật của tôi là được."
Một giây trước còn là dáng vẻ hung thần ác sát, giây tiếp theo lại trở nên ôn nhu như nước, Đinh Tiểu Tuyên thật sự có chút đỡ không kịp. Cô chỉ trì độn nhìn Lam Tử Ngưng một câu cũng nói không được.
"Nếu tôi không chủ động tìm em, có phải em vẫn tiếp tục ương ngạnh như vậy không?" Lam Tử Ngưng thấy cô vẫn chưa kịp phản ứng, chậm giọng cười nói: "Tiểu Quỷ kia đắc tội với quá nhiều người, ai cũng muốn thừa dịp này bỏ đá xuống giếng."
Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, thái độ cũng mềm nhũn, dùng ngữ khí thương lượng nói với nàng: "Chỉ cần một câu của chị, một câu liền có thể cứu cô ấy."
"Ha, em thật coi trọng tôi." Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng thở dài, đưa tay khẽ vuốt hai má cô, cúi đầu khẽ hôn một cái bên khóe miệng cô. "Bây giờ cảm thấy đại bại hoại này hữu dụng?"
Đinh Tiểu Tuyên chỉ khẽ cắn môi dưới, ôn nhu nói: "Vậy chị có thể cứu cổ hay không."
Lam Tử Ngưng nâng cằm cô lên, giọng điệu biếng nhác lập tức vang lên: "Nói rõ với em, tôi cứu, nhưng không phải bây giờ. Bởi vì a, lợi dụng tôi, dù chỉ một chút xíu, tôi đều sẽ đòi lại. Bao gồm cả..." Nhìn hàng mi dày của Đinh Tiểu Tuyên run nhè nhẹ, Lam Tử Ngưng giơ cao khóe miệng mị cười, không coi ai ra gì đưa tay xâm nhập vào trong áo cô, dùng sức mang theo ý trừng phạt nhéo nhéo eo nhỏ của cô. "...em."
Trong mắt Lam Tử Ngưng tràn đầy nét phong tình vạn chủng. Nụ cười tà mị lấp ló trên khuôn mặt mị hoặc nhân tâm, đủ để khiến Đinh Tiểu Tuyên ngẩn ngơ giao hết tất cả của mình cho nàng xử trí. Mặc dù cô biết, ẩn dấu dưới sương mù mông lung, là vực sâu vạn trượng. Cô hơi hơi nheo hai mắt lại, sắc mặt như thường: "Vết thương ở eo có đỡ hơn chưa?"
Lam Tử Ngưng biểu tình không cho là đúng: "Ố, thì ra em biết."
Đinh Tiểu Tuyên ngăn hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người mình, cười kéo chúng đặt lên trước ngực mình, lại đưa tay vỗ về lưng nàng: "Em biết, em biết hết."
Nhìn nụ cười kiên định đẹp đẽ của cô, trái tim Lam Tử Ngưng đột nhiên giống như bị kiến cắn, đáy lòng bất an và sợ hãi từng chút lan rộng, có chút đau đớn, lại có chút ngứa.
-------
Editor có lời muốn nói: ngọt không?~~~