Ái Ngục

Chương 39: - Chia rẽ (Thượng)



Lần ra tay này của Hoàng Linh dưỡng như cũng không có bao nhiêu hiệu quả, cũng là máy móc điều tra những người có liên can, cuối cùng khi có kết quả thì lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Thẩm Lâm hãm hại Chu Nam, nhưng bột phấn màu trắng trên người Chu Nam chỉ là bột mì, vì thế Thẩm Lâm bị phạt biệt giam ba ngày, cũng đã được thả về. Lão Lý thì nghênh ngang phục chức. Hai người tiếp tục quang minh chính đại 'tiếp xúc bình thường' của mình. Sự trả thù đối với Chu Nam cũng theo kết cục đó mà thu tay lại.
Thực thực giả giả quá nhiều, đến tột cùng đây có phải thủ đoạn đùa bỡn của Lam Tử Ngưng hay không, Đinh Tiểu Tuyên không biết. Nhưng duy nhất có thể xác định, là Lam Tử Ngưng thầm muốn giáo huấn Lâm Bình, cũng không có đuổi tận giết tuyệt với nàng ta, chuyện này tựa hồ cũng có liên hệ với sự hợp tác của Lam Tiêu Hàn và Lâm Quân.
Sợ Lam Tử Ngưng lại nhúng tay vào, vì thế mấy ngày này Đinh Tiểu Tuyên luôn dính bên người nàng, một tấc cũng không rời, vì chính là ngăn cản nàng tiếp xúc với Lâm Bình. Chỉ cần Lam Tử Ngưng không đếm xỉa đến, cô có thể không hề cố kỵ mà đả kích Lâm Bình, như vậy, Lam Tử Ngưng dù có ý tưởng, cũng không có đồng bọn để hợp tác.
Bởi vì cánh tay Đinh Tiểu Tuyên có thương tích, bưng bưng dọn dọn cái gì đều để Chu Nam làm thay.
Lam Tử Ngưng và Chu Nam bị sai đến phía sau kho, cô cũng đi theo, tránh ở nơi mà Chu Nam phát hiện Thẩm Lâm và lão Lý hoạt động vụng trộm quan sát.
Hình như sau một hồi bóng gió vừa rồi, hai người đó càng thêm cẩn thận. Lái xe tính rời đi, sau khi chất mấy thùng chứa rác thải lên xe tải xong, lão Lý hùng hùng hổ hổ mệnh lệnh phạm nhân đi hết. Thẩm Lâm đi theo vài bước, cô ta chậm rãi đi tới, ngang qua bên cạnh lái xe. Từ trên người cô ta rớt xuống một cái túi giống túi thức ăn. Lái xe giả bộ lơ đãng nhặt lên rồi ném vào trong thùng, sau đó gật gật đầu với lão Lý, thế này mới trở về cabin.
Toàn bộ quá trình này, Lam Tử Ngưng thủy chung chỉ yên lặng làm khán giả, xem ra, chuyện này thật sự không có liên hệ đến nàng. Điều đó cũng khiến Đinh Tiểu Tuyên thoáng có chút an tâm.
Không biết đến tột cùng Lâm Bình trong kế hoạch hợp tác của Lam Tử Ngưng đóng vai trò gì, Đinh Tiểu Tuyên vẫn không thể tìm ra được manh mối đột phá nào.
Liên tiếp quan sát mấy ngày, chỉ phát hiện, xe tải ra ra vào vào phía sau kho, không có bị kiểm tra kỹ càng thì đã được cho qua. Can hệ sâu rộng trong này, là không thể tưởng tượng.
Thời gian giải lao, một mình Đinh Tiểu Tuyên bị cảnh ngục mang ra sân thể dục, khi đi qua hành lang lưới sắt thứ hai, bị Hoàng Linh ngăn lại. Đinh Tiểu Tuyên đưa lưng về phía sân thể dục lớn, Hoàng Linh cười đứng trước mặt cô. Không cần quay đầu lại, Đinh Tiểu Tuyên vânz cảm giác được từng tia mắt dò xét đang phóng về phía mình.
Hoàng Linh hòa nhã vỗ vỗ vai cô.
"Lúc tôi tiếp nhận vụ án, lão Lý đã đánh tráo chứng cớ. Đường dây này vô luận điều tra như thế nào cũng tra không được đến trên người Lâm Bình, vì thế từ bỏ."
"Tại sao lại nói với tôi những lời này."
Đối với việc Hoàng Linh đột nhiên tín nhiệm, Đinh Tiểu Tuyên cảm thấy khá là kinh ngạc.
"Lần trước còn phải cám ơn cô, tôi là nói, Bà Mập."
Bà Mập!
Lần trước khi Lý Đình chết nàng ta đã dùng chiêu này với to con, không nghĩ tới lần này Hổ Nữu chết, nàng ta lại lợi dụng dùng trên người Bà Mập. Hoàng Linh chính là dùng phương pháp như vậy để duy trì kỷ luật của nàng ta!
Không để ý đến Đinh Tiểu Tuyên trầm mặc, Hoàng Linh tiếp tục nói: "Cho nên tôi cảm thấy, hẳn nên thu hồi thành kiến đối với cô. Có lẽ, cô vẫn còn dùng được."
Tuy rằng không tán thành phương pháp thủ đoạn của Hoàng Linh, nhưng tóm lại nàng ta là người duy nhất có thể ngăn cản Lâm Bình, Đinh Tiểu Tuyên tránh cái tay vẫn đặt lên vai mình ra.
"Ha ha, nếu cô thật sự tra kỹ, cuối cùng sẽ có manh mối."
"Có ích lợi gì, tôi muốn là nhổ tận gốc."
"Lâm Bình đều đẩy hết lên đầu Thẩm Lâm, muốn bắt đến chân của cô ta, rất khó."
"A? Cô điều tra được gì rồi?" Nụ cười của Hoàng Linh sâu không lường được, áp lỗ tai vào sát bên người Đinh Tiểu Tuyên.
Hành động như vậy, lại là cố ý, có thể tưởng tượng được, đám người phía sau đại khái đã đoán được nội dung cuộc trò chuyện của hai người. Đinh Tiểu Tuyên cười cười.
"Tôi chỉ biết có thứ gì đó, ra vào rất dễ dàng."
Hoàng Linh đứng thẳng người dậy.
"Ừm, lại là vận chuyển hàng hóa? Lâm Bình làm giàu, chính là bắt đầu từ xe quân dụng chở hàng."
Nếu là như thế này, vậy Lâm Bình với Lam Tử Ngưng, mặc dù là đang ở trong tù, Lam Tiêu Hàn và Lâm Quân vẫn có thể hành động. Đinh Tiểu Tuyên nghĩ vậy, không khỏi nhíu mày.
"Lâm Bình khi nào thì ra tù?"
"Không đến một tháng nữa." Hoàng Linh có chút đăm chiêu, hỏi: "Còn có tình huống gì không?"
Hoàng Linh rất ngoan độc, không thể báo cho nàng ta tình huống chỉ đang trong diện hoài nghi được. Nếu Lam Tử Ngưng rơi vào trong tay nàng ta, sợ là sẽ có nguy hiểm. Đinh Tiểu Tuyên đón nhận ánh mắt của Hoàng Linh, lắc lắc đầu.
"Đừng quên, đối nghịch với tôi, sẽ không có kết cục tốt."
Hoàng Linh chỉnh chỉnh lại vạt áo cho Đinh Tiểu Tuyên, dùng ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt chuyển lạnh, sau đó dương dương cằm với hướng phía sau cô.
Đinh Tiểu Tuyên khẽ mỉm cười.
"Phải đánh giá cô như thế nào đây, nửa chính nửa tà?"
"Thật không, như nhau thôi."
Hoàng Linh cúi đầu cười, ánh mắt xuyên qua Đinh Tiểu Tuyên, thẳng tắp mắt đối mắt nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng.
"Ở bên Lam Tử Ngưng cho cẩn thận, Lâm Bình với cô ta, tiếp xúc cũng không ít."
---
Lam Tử Ngưng nhíu mày, nghiêng người dựa lên kệ hàng, chịu đựng cơn đau ở bụng. Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm ba điếu thuốc trước mặt. Mà điếu thuốc trên tay nàng, theo gió lạnh thổi qua, bốc cháy lúc sáng lúc tối, khói thuốc lan tỏa.
Đinh Tiểu Tuyên sóng vai đứng bên cạnh nàng. Ngày dày vò nhất này, ký ức không muốn nhớ lại nhất này, lòng của cô cũng đang ứa máu.
Vô luận nàng cực lực muốn che dấu đến cỡ nào, vô luận đó là lấy cái danh nghĩa gì, tại một ngày này, nàng không thể đối mặt chính mình, không thể đối mặt Đinh Tiểu Tuyên.
Bỏ qua cái chết của anh trai, thậm chí nàng còn có thể vì sợ Hoàng Linh tìm Đinh Tiểu Tuyên gây phiền toái mà lo lắng, chính mình như vậy, nàng hận. Tay cầm điếu thuốc run run không nghe sự điều khiển, đưa lên bên miệng, nàng dùng sức hít sâu một hơi.
Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu nhìn Lam Tử Ngưng. Gò má của nàng ẩn trong khoảng tối, chỉ nhìn thấy nàng đột ngột phun ra làn khói, cả khuôn mặt được màn khói bao quanh làm nó càng mờ mịt không rõ. Điếu thuốc trên tay nàng đã cháy gần hết, sợ nàng bị phỏng tay, Đinh Tiểu Tuyên thật cẩn thận chạm vào tay nàng.
Lam Tử Ngưng chợt run lên, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô, trên mặt tràn đầy lạnh lùng hòa lẫn nhu tình yếu ớt.
"Tránh ra!"
Lời này đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh, động tác của Đinh Tiểu Tuyên cứng đờ, nhưng không có dừng lại, rút tàn thuốc trong tay nàng ra.
Lam Tử Ngưng mím chặt môi, lửa giận trong lòng nháy mắt dập tắt, thần sắc lại lúc sáng lúc tối, cười, nhưng trong đáy mắt lại chỉ nhìn thấy bi thương khổ sở. Nàng nâng tay lên.
Đinh Tiểu Tuyên có chút thất thố lo sợ không yên, cặp mắt mờ mịt, nhìn không rõ ánh mắt của nàng. Chắc là trực giác không dám nhìn, thả tàn thuốc trong tay. Cô buông mắt không lên tiếng mà chỉ đứng đó, chờ cái tát kia rơi xuống.
Ba một tiếng, không có bất cứ cảm giác, âm thanh kia lại đủ để không khí vỡ vụn. Đinh Tiểu Tuyên mở mắt ra, Lam Tử Ngưng quỳ trên mặt đất, trong mắt nàng tràn ngập nước, khóe miệng lại giơ lên một nụ cười.
"Anh cả, em thật đáng chết. Em thế nhưng luyến tiếc."
Cứ thẳng tắp quỳ như vậy, không nói thêm câu nào. Nàng siết chặt nắm đấm, cố chịu cơn đau không ngừng đánh tới trong bụng, gợi lên khóe môi cười cười. Nàng hình như đã biết vì sao lại thế này. Anh ơi, là anh đang trừng phạt em đúng không?
Nhìn cuồng loạn đau đớn trong mắt nàng, trái Đinh Tiểu Tuyên đau đớn, ngồi xổm trước mặt nàng, nắm tay nàng lên, giọng nói đều đã run rẩy: "Em cho chị đánh."
Quặn đau càng thêm kịch liệt, không muốn bộ dạng chật vật của bản thật lộ ra trước mặt cô. Hít một hơi sâu, Lam Tử Ngưng đẩy tay cô ra, lạnh nhạt nói: "Hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Lam Tử Ngưng lúc này, nhếch đôi môi, chạm đến lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, cô nôn nóng thấp giọng gọi cả họ tên của nàng: "Lam Tử Ngưng..."
Thân thể cùng tinh thần đều đau đớn tựa như vô số con kiến đang cắn nuốt thần kinh, từng chút từng chút, giống như bị lăng trì máu rơi đầm đìa. Nàng cố gắng che dấu, lãnh liệt quát: "Cô nhất định phải tra tấn tôi như vậy sao! Cô còn muốn để anh của tôi nhìn thấy tôi và cô đứng chung một chỗ, cô còn muốn để anh ấy nhìn thấy tôi liều lĩnh vì cô, cô còn muốn để anh ấy nhìn thấy tôi chật vật cỡ nào, đúng không?!"
Lam Tử Ngưng rốt cuộc chống đỡ không được nữa, lấy tay che bụng, cắn lấy môi.
Đinh Tiểu Tuyên đưa tay muốn đỡ nàng lại bị nàng vô tình đẩy ra, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này?!"
Lam Tử Ngưng tận lực khiến mình tỉnh táo, trả lời cô: "Tôi xin cô, tránh ra."
Đinh Tiểu Tuyên dùng hai tay chống hai vai vai của nàng lại: "Đi phòng y tế!"
"Không đi." Cắn răng yên lặng chịu đựng đau.
Lời còn chưa dứt Đinh Tiểu Tuyên đã kéo nàng, nắm tay nàng khoát lên hai vai mình, hơi khom xuống.
"Đi lên, em tìm cảnh ngục đưa chị đên phòng y tế!"
Chạm vào lưng của cô, Lam Tử Ngưng cảm thấy có dòng khí ấm áp cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể mình. Xúc cảm yên tĩnh kia rất nhanh làm nàng cảm thấy đỡ bớt, sa vào loại bảo hộ ấm áp đấy. Nhưng càng như thế bản thân sẽ càng chìm sâu, nàng tỉnh táo cự tuyệt: "Tôi nói không cần!"
Nhìn ánh mắt nàng lạnh nhạt lại quyết tuyệt, lòng Đinh Tiểu Tuyên đau đớn. Suy nghĩ hỗn loạn từ từ bình ổn lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi biến thành lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy, hoảng hốt lao ra cửa, giọng của cô tràn ngập run rẩy:
"Chờ em! Em đi tìm cảnh ngục! Chờ em!"
Lam Tử Ngưng nhăn mày, tập tễnh bước đi, từng bước một đi tới cửa. Ngay lúc này Lâm Bình xuát hiện chặn đường nàng.
"Ngưng tỷ, muốn gặp cô một lần cũng thật khó nha."
Lai giả bất thiện (*), tuy không đủ gây sợ hãi, nhưng Lam Tử Ngưng đứng thẳng người cực lực che dấu đau đớn: "Có gì chuyện gì sao?"
(*): người đến không có ý tốt
"Tôi đây quê mùa cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết một điều, gọi là nghĩa khí."
Cảm nhận sâu sắc từng đợt công kích, lời nói ra, cũng đứt quãng: "Đừng khiêm tốn, sẽ bẻ cong từ ngữ, tiểu trí thức."
"Ha ha, tôi đây sẽ nói thẳng, cô dẫn một đám gà con vô góp vui xem tôi diễn trò sao?"
Một trận co rút đau đớn qua đi, mồ hôi lạnh đã muốn thâm nhập vào toàn thân, nhẹ nhàng hấp khí, ngạo mạn cười nhìn nàng ta.
"Người của cô không cẩn thận gặp chuyện không may cũng lại đây trách tôi? Nếu một Tiểu Quỷ tùy tùy tiện tiện cũng có thể nắm đuôi cô, vậy có phải cô nên kiểm điểm lại một chút hay không?"
"Đúng, ta nên kiểm điểm lại quyết định lỗ mãng của ta, sợ là ngày nào đó bị ngươi bán còn cười hì hì thay ngươi đếm tiền."
Trong lòng lộp bộp một chút, trong đồ ăn bị người động tay chân, là Lâm Bình. Về phần vì sao, thì phải là do Hoàng Linh đã bán đứng mình. Lam Tử Ngưng nói thầm trong lòng, nhưng lời ra khỏi miệng, vẫn bá đạo như trước, từng câu từng chữ thật rõ ràng:
"Cô là người thông minh, sẽ không đến nỗi không phân biệt được đâu là trọng yếu đâu là thứ yếu chứ."
Đau đớn co rút liên tục, lúc này mặt nàng đã trắng bệch. Lâm Bình đỡ lấy eo của nàng.
"Cẩn thận đó, Ngưng tỷ."
"Ngưng!"
Đinh Tiểu Tuyên vừa vào cửa, đã thấy Lâm Bình âm hiểm cười ôm Lam Tử Ngưng, nhất thời khó thở công tâm một phen dùng sức đẩy Lâm Bình ra, tức giận trừng nàng ta:
"Đừng động vào chị ấy!"
Lâm Bình nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tuyên, khinh thường cười cười.
"Cô cũng biết trọng yếu và thứ yếu? Cột một quả bom bên người, cô cảm thấy thích hợp?"
Hai tay Lam Tử Ngưng buông bên người nắm chặt thành quyền, gắng gượng không để chính mình yếu thế.
"Chẳng qua là con rối tôi nắm trong tay, không đủ gây họa."
"Như vậy đừng để nó bị đứt dây, Lam gia cũng là dựa vào lúc này để xoay người chứ nhỉ? Về phần chuyện này, cứ tính như vậy."
Lâm Bình cười hì hì nhìn Lam Tử Ngưng từ trên xuống dưới.
"Cô muốn chơi thế nào, Lam Tử Ngưng tôi chắc chắn sẽ phụng bồi."
Nàng căm hận bản thân bị người vạch trần, hơn nữa là ở trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, còn lại là địch của nàng!
"Gấp cái gì. Ngưng tỷ muốn chơi, tôi có thể không bồi sao?"
"Tôi không sợ nhất, chính là uy hiếp."
Có một chút mê mang, hai chân bắt đầu cảm thấy run run, nàng dựa nửa người lên Đinh Tiểu Tuyên, quật cường ngưỡng đầu.
"Chúng ta đến phòng y tế!"
Đinh Tiểu Tuyên ôm chặt nàng.
"Một khi lên thuyền, chưa đến bờ, tôi cũng luyến tiếc xuống. Ngưng tỷ, cô nên chống đỡ cho tốt."
Lâm Bình bị đẩy lảo đảo vài bước, không chút hoang mang đứng vững trở lại, có thâm ý nhìn hai người.
"Nhìn tình cảm thấm thiết của hai người này, cảnh sát Đinh, thấy rõ không, Ngưng tỷ lần này chịu tội, đều là thay cô đấy~"
"Cút!"
Luôn luôn bình tĩnh, lúc này tâm thần đều hoảng, cơ hồ là dùng hết khí lực, Lam Tử Ngưng rống lên với Lâm Bình.
Đợi cảnh ngục từ từ đi tới, Lâm Bình mới lảo đảo bỏ đi. Lam Tử Ngưng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt trước mặt, nụ cười biếng nhác yêu dã của nàng lại lần nữa khôi phục trên mặt.
"Nghe thấy chưa, tôi muốn Lam gia, tôi vẫn muốn Lam gia, cô chẳng qua chỉ là con rối! Một con rối mà thôi!"
Lời nói đầy thâm ý của Lâm Bình, còn có lời nói xa cách vô tình của Lam Tử Ngưng làm Tiểu Tuyên đau đớn. Nhưng vẻ yếu ớt của Lam Tử Ngưng ăn mòn tất cả lý trí của cô, nghĩ gì cũng không được, cô thật sự là không thể cũng không dám tưởng tượng, khi mất đi Lam Tử Ngưng mình sẽ thế nào.
Cùng lúc với tiếng rên khẽ, trước mắt Lam Tử Ngưng là một mảnh hỗn độn, sau đó chợt tối đen.
Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên vỡ ra một cái động lớn, máu chảy đầm đìa, cả người lạnh đến phát run: "Lam Tử Ngưng!"