Ái Ngục

Chương 4: - Thoát thân




Yêu bà kia cứ như con chim nhỏ nép người vào lòng Chu Nam. Tay trái bị đè ép suốt một đêm rốt cuộc cũng được tư do, vừa mới động một chút, cánh tay đau đớn khiến Chu Nam hít một ngụm khí lạnh.

Nghiêng mắt nhìn cửa sổ, ngoài song sắt là nắng sớm vàng óng, thời gian không còn nhiều, Chu Nam cắn chặt răng, chậm rãi hoạt động ngón tay.
Yên lặng duỗi người, cổ tay nhẹ nhàng hướng về phía trên, đầu ngón tay thấy mát mát. Chu Nam biết, đồng hồ đang nằm dưới gối.
Cong ngón trỏ luồn vào dây đồng hồ kéo ra ngoài, yêu bà trong lòng cảm giác được dị động phía sau, xoay người nằm thẳng lại, híp mắt hỏi Chu Nam: "Làm gì?"
"Chị nói xem?" Chu Nam cười quỷ quyệt, xoay người một cái, tay trái bắt lấy cổ tay yêu bà, tay phải nắm dây đồng hồ mạnh mẽ kéo xuống khỏi cổ cô ta, đem đồng hồ nhét vào gối bên này, khởi động thân mình, đẩy yêu bà ra.
Yêu bà kinh ngạc mở mắt ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Nam.
Thấy điệu bộ phòng bị của yêu bà, Chu Nam khẽ cười một tiếng, buông cổ tay cô tôi ra. Ngón tay trái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, cơ thể mềm mại dán chặt vào người yêu bà. Hơi thở ái muội phả quanh vành tai yêu bà, nhẹ giọng nói: "Trông chị khi không cười thật quyến rũ."
Chu Nam tiến lại gần vành tai yêu bà, nhẹ nhàng liếm nó.
"Ư." Yêu bà rên khẽ, tay đặt trên lưng Chu Nam, muốn mình và cô gần nhau hơn, bồn chồn uốn éo người, muốn nhận được nhiều hơn: "Tiểu Quỷ......"
Ánh mắt yêu bà hơi lơ đãng, một lần nữa chứng minh mình là một cao thủ làm tình. Khóe miệng Chu Nam cong lên, than nhẹ một tiếng. Đầu lưỡi lướt qua cổ yêu bà, một đường khẽ liếm xuống, đem toàn bộ thân thể vùi vào chăn. Tay trái cầm khỏa mềm mại trước ngực, xoa nắn hạt anh đào đang dựng đứng. Tay phải từ từ di chuyển xuống dưới, chậm rãi dạo quanh nơi mềm mại ướt át mà nóng ran kia.
Da thịt bị người tôi vuốt ve như thế làm yêu bà chợt run rẩy, gắt gao dán chặt vào Chu Nam, cong hai chân, kẹp thắt lưng cô lại.
"Tiểu Quỷ..."
"Reng reng reng...... reng reng reng......"
Một loạt tiếng chuông chói tai vang lên quanh quẩn trong ngục giam tĩnh lặng.
Chu Nam dừng động tác tay lại, như một con rắn linh động hôn trước ngực yêu bà xong liền bật dậy. Nhấc chăn lên, lộ ra thân thể lõa lồ của hai người đang chồng lên nhau.
Nhìn hai gò má ửng hồng của yêu bà hơi hơi ngẩng lên, đáy mắt Chu Nam chợt lóe qua tia giảo hoạt, hôn lên một cái trên khóe miệng yêu bà.
"Ai......"
Lập tức đẩy chăn ra, xoay người nhảy xuống giường, tùy tiện để thân thể mình bại lộ trước ánh mắt mê ly của yêu bà.
"Chết tiệt em, luôn chơi xấu tôi!"
"Thân ái đừng nóng giận." Chu Nam xoay người leo lên giường mình, biến mất khỏi tầm mắt yêu bà. Nhìn đồng hồ trong tay, mặt Chu Nam hoàn toàn trầm xuống. Độ cong khóe miệng lập tức biến mất không còn dấu vết, phảng phất một tia thăng trầm chưa từng thấy qua.
"Nhanh lên nhanh lên, xếp thành hàng xếp thành hàng." Nữ cảnh ngục mập mạp cầm cảnh côn hô rống.
Chu Nam nhanh chóng mặc vào bộ tù phục rộng thùng thình, cột chặt lại lưng quần, theo sau yêu bà xếp hàng trên hành lang. Ánh mắt chống lại Tiếu đại muội đang nhìn mình chằm chằm phía trước, chỉ nghe thấy nàng tôi khinh thường hừ một tiếng.
Chu Nam thầm than, hai bên đều là kẻ không dễ chọc, bị kẹp như cái bánh sandwich thế này rõ là không tốt chút nào.
Một bàn tay khoát lên bả vai Chu Nam, kéo cô lại gần. Là Hổ Nữu, là tình nhân tiền nhiệm của yêu bà. Hổ Nữu nhìn lướt qua Chu Nam, đôi mắt lạnh lùng lóe lên nồng đậm khinh thường.
"Dao Dao, loại mặt hàng này chị cũng để ý?"
Yêu bà nghe vậy quay đầu: "Cô quản được sao?"
"Tôi nói chị cũng đừng hạ thấp giá như vậy chứ, tôi đau lòng."
Yêu bà liếc Hổ Nữu một cái, bỏ đi.
Chu Nam thoát tay Hổ Nữu, xoay người theo hàng người đi tới. Hổ Nữu cũng nhắm mắt đi theo đuôi.
"Diêu Dao! Tôi biết sai rồi, là ả Nguyễn Thanh kia câu dẫn tôi! Tôi chỉ thật lòng với chị thôi!"
"Cút."
"Diêu Dao!"
Chu Nam nghĩ lại, Hổ Nữu không đáng sợ, đáng sợ là yêu bà cùng Tiếu đại muội. Cảng tránh gió này tới thật đúng lúc. Chu Nam dừng bước, ngăn cản Hổ Nữu đang muốn nắm tay yêu bà, giảo hoạt cười: "Tôi nói bà thím này, bị điếc sao? Người ta đã không để ý thì đừng có mặt dày như vậy có được không?"
Hổ Nữu có chút lúng túng, cố làm ra vẻ xem xét Chu Nam: "Mày nói cái gì? Ở đây có chuyện của mày sao?"
"Vì tôi nổi tiếng là sắc đẹp thượng đẳng, tôi sẽ không so đo với người bình thường như thím. Thuận tiện, tôi chân thành tặng cho thím một câu, tôi đi đường dương quang của tôi, thím qua cầu Nại Hà của thím. Ok?"
Chu Nam giơ giơ tay lên, xoay người đuổi theo hàng ngũ, lưu lại bóng dáng một bên mặt.
"03481 đi nhanh! Không muốn ăn cơm có phải không?"
Hổ Nữu nhanh chân đuổi theo Chu Nam, thấp giọng gầm: "Mẹ nó, mày chờ đó!"
Chu Nam gật gật đầu, tiến lại gần tai nàng ta thì thầm: "Thím à, tôi cám ơn thím, thật lòng."
---
'Đông...... Đông...... Đông......'
Đứng trước bồn rửa tay, Tiếu đại muội rửa mặt xong cũng không có rời đi liền, chậm rãi dùng bàn chải gõ gõ thành bồn.
"Chị Tiếu." Chu Nam tự giác đi đến bên cạnh Tiếu đại muội.
"Mày muốn tính sổ? Như thế nào? Muốn cùng chị lấy vật đổi vật?"
"Chị Tiếu, tôi nào dám cùng chị đàm phán điều kiện này nọ, đây không phải là đưa đến tận tay cho chị rồi sao." Chu Nam nói xong, lấy đồng hồ cuộn trong thắt lưng ra, vụng trộm nhét vào trong tay Tiếu đại muội.
Tiếu đại muội cười cười giở cái đồng hồ trong tay lên.
"Mày nói thử xem, yêu bà phát hiện tiểu quỷ mày này trộm đồ của nó rồi đem đến chỗ chị, sẽ phản ứng như thế nào?"
Chu Nam vội vàng đè cánh tay đang cố ý giơ lên của nàng ta.
"Chị Tiếu, Chị Tiếu, tôi biết sai rồi." Rồi xoay người hướng tới Lam Tử Ngưng bên cạnh Tiếu đại muội cúi đầu khom lưng: "Chị hai, chị đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân. Tôi chỉ là tiện tay lấy mà thôi."
"Cái rắm." Tiếu đại muội khinh thường nộ một tiếng.
"Tôi Chu Nam lấy danh dự ra đảm bảo, tôi không hề nói dối."
Những lời này căn bản chính là nói dối. Chu Nam là người gió chiều nào theo chiều ấy. Ngươi lừa ta gạt trong ngục giam, tiểu nhân vật không có hắc đạo làm chỗ dựa như cô, muốn tự bảo vệ mình phải biết khéo léo đưa đẩy, phải biết nịnh bợ, phải biết thức thời bán đứng cả tôn nghiêm của mình để đổi lấy sự an toàn.
"Tiểu quỷ, mày nói xem tụi tao ở nơi này, ai có nhân cách?"
Lam Tử Ngưng nắm cổ áo Chu Nam, lạnh lùng nói: "Lấy ra."
"Chị hai, sợi lắc đó không có ở trên người tôi......"
"Ở đâu?!" Tiếu đại muội nhìn lướt qua vị trí cảnh ngục, đi đến phía sau Lam Tử Ngưng, chắn tầm mắt cảnh ngục.
Người kia tặng quà sinh nhật cho mình, từ lúc cô ấy đeo vào cho mình, Lam Tử Ngưng liền coi sợi lắc ấy như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay. Ngay cả khi tắm rửa đều thật cẩn thận tháo xuống, sợ ảnh hưởng đến độ sáng bóng của nó.
Người nọ cười nàng, nàng chỉ nói: 'Tôi hy vọng tình yêu của chúng ta có thể giống nó, vĩnh viễn giữ được sự trong sáng ban đầu.' Nhưng cuối cùng, cái vĩnh viễn này, đã biến thành bóng tối.
Lam Tử Ngưng không có nói nữa, Chu Nam phát hiện huyệt thái dương của nàng đã nổi gân xanh, kích động nói: "Phía dưới cái đệm của yêu bà ......"
"Mẹ nó, mày cho yêu bà rồi?"
Lam Tử Ngưng nắm lấy cổ áo Chu Nam kéo lên ngang tầm mắt mình, dùng sức bóp cổ cô.
"Đêm nay trước khi ngục giam đóng cửa, không giao ra được thì tôi sẽ khiến cô trả giá đắt."
Cảm giác cổ họng hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, sắc mặt Chu Nam dần dần trắng bệch.
Tiếu đại muội thấy thế, vội vàng kéo Lam Tử Ngưng ra: "Ngưng tỷ, đừng vì một tiểu quỷ ô uế tay mình."
Lam Tử Ngưng buông lỏng tay ra, Chu Nam thở hổn hển: "Ngưng tỷ, là tôi có mắt như mù. Sợi lắc, sợi lắc đó tôi đã giấu đi, không có đưa cho yêu bà."
"Nhớ kỹ loại cảm giác này." Lam Tử Ngưng thật sâu liếc mắt nhìn Chu Nam một cái, xoay người rời đi.
Ánh mắt Chu Nam theo bóng dáng Lam Tử Ngưng đi thật xa mới thu về, ngay cả Tiếu đại muội cũng gọi nàng một tiếng 'Ngưng tỷ'. Cô gái này, rất không tầm thường.
"Chị Tiếu, tôi thật không phải cố ý."
Tiếu đại muội vỗ vỗ mặt Chu Nam, ôm bả vai cô, đỡ cô đi ra ngoài.
"Tiểu quỷ, nhìn rõ chưa, Ngưng tỷ, Lam Tử Ngưng."
Lam Tử Ngưng! Nhị tiểu thư của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện cuối cùng!
Trách không được suốt một tuần cô gái này chuyển đến ngục giam, mấy ác bá kia không ai dám chọc vô nàng. Người con gái đó, nhìn thật bình tĩnh âm trầm, lại cố tình vì một sợi xích không đáng giá tiền mà nổi giận.
Hồi tưởng lại, Chu Nam thầm thấy may mắn, nếu không thuận tay lấy đi sợi lắc chân trân bảo của Lam Tử Ngưng, cô sẽ không có cơ hội tiếp cận nàng ta.
Tiếu đại muội và yêu bà, đều là những kẻ có thể giao dịch với bên ngoài. Tiếu đại muội bán thuốc lá, yêu bà bán thuốc bột.
Quy củ chốn giang hồ, ai thế lực lớn, thì kẻ đó có quyền lên tiếng, khối thịt mỡ thuốc phiện này, tự nhiên là có khả năng lớn.
Tuy nói hai thế lực là tương xứng, nhưng cố tình Tiếu đại muội không có nguồn cung cấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước phù sa chảy vào ruộng người (nhìn lợi ích thuộc về người khác).
Tiếu đại muội nhìn trộm giao dịch thuốc phiện tồn tại đã lâu, nay có Lam Tử Ngưng làm chỗ dựa, tự nhiên quan tâm mười phần. Nàng ta chỉ cần một lần chính diện giao phong với yêu bà, cho mấy thế lực khác trong ngục giam một cái công đạo, thuốc phiện cùng với thuốc lá liền sẽ do nàng quản.
Yêu bà ném cái gì, cái đó liền vào tay Tiếu đại muội. Với cái loại hữu dũng vô mưu như yêu bà, xác định chắc chắn sẽ tìm Tiếu đại muội gây chiến. Mà một trận chiến này vô luận thành bại, cuối cùng yêu bà đều sẽ bắt mình chịu trận theo.
Cho nên, Chu Nam phải tẩy trắng chính mình trước khi các nàng giao tranh với nhau. Sự tình tựa hồ đều phát triển như dự đoán, chỉ cần dẫn Tiếu đại muội tới phòng giam của yêu bà, sau đó lại làm gì đó để bị cấm cửa trong vài ngày, Chu Nam liền có thể trở thành người vô can.
Cố tình lúc này lại xuất hiện một Lam Tử Ngưng, xem ra ván cờ này sẽ thay đổi nhiều đây.
"Chị Tiếu, cho tôi cơ hội lập công chuộc tội, chị xem có được không?" Chu Nam cười nịnh nọt Tiếu đại muội.
"Lập công chuộc tội như thế nào?" Tiếu đại muội nâng cằm.
"Tôi khiến yêu bà kia bị biệt giam. Mấy ngày đó, đừng nói là phòng giam của ả ta, cho dù là địa bàn của ả, chị cũng tùy tiện quản. Chị Tiếu, thấy như thế nào?"
Tiếu đại muội có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Chu Nam đánh giá từ trên xuống dưới. Nếu có thể chuyển yêu bà đi, đến lúc đó rắn mất đầu, trực tiếp đem quyền trong tay cô ta đoạt lại đây, so với trực tiếp đánh nhau thoải mái hơn nhiều.
"Một mình mày? Không sợ cô ta trả thù?"
"Hì hì, tôi tự nhiên có biện pháp. Nhưng àm sợi lắc kia, phiền chị trả dùm cho Ngưng tỷ, thuận tiện giúp tôi nói tốt vài câu trước mặt Ngưng tỷ, để nàng đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân này."
"Ha ha ha, tiểu quỷ nhà mày."
Chu Nam cũng cho nàng một nụ cười sáng lạng, khóe mắt mang theo một tia sắc bén.
-------
Editor có lời muốn nói: ôi chao, cái đoạn H hụt ở phía trên....