Ái Ngục

Chương 86: - Che mắt




Trong khoảng thời gian này Minh Huy chưa hề xuất hiện trên đảo nhỏ. Lam Tử Ngưng cũng chỉ để lại ba người Tiểu Trương, Tiểu Hồ và A Bưu ở cạnh, những thứ có thể liên lạc ra bên ngoài đều để tránh xa Đinh Tiểu Tuyên, hơn nữa cũng đổi di động, không hề buông lỏng cảnh giác. Bởi vì một lần này, không được phép thất bại.
Khi bất đắc dĩ phải xa Đinh Tiểu Tuyên một thời gian, Lam Tử Ngưng sẽ để Đinh Tiểu Tuyên đến căn phòng ngủ kia. Chiều nay, nàng lại phải xa Đinh Tiểu Tuyên, trong lòng có chút lo lắng và sợ hãi. Vì để mọi thứ tiếp tục nhẹ nhàng, Lam Tử Ngưng dẫn Đinh Tiểu Tuyên đi tới phòng ăn, hy vọng có thể cùng Đinh Tiểu Tuyên dùng một bữa sáng ấm áp. Tuy rằng trên tay trái Đinh Tiểu Tuyên vẫn mang còng, hơn nữa, còn là còng chung với tay phải của mình.
"Chúc mừng hai người lại hòa hảo." Vương Mộc Trà dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn lướt qua hai người Lam Tử Ngưng và Đinh Tiểu Tuyên đang cùng đi xuống, giơ cao ly nước chanh, khóe miệng cong cong.
"Cám ơn." Lam Tử Ngưng nắm chặt tay Đinh Tiểu Tuyên, kéo Đinh Tiểu Tuyên đi đến bàn ăn ngồi xuống, nở nụ cười xán lạn với cô. "Ăn chút rồi uống thêm ly sữa nóng nữa."
Tận đáy lòng, Đinh Tiểu Tuyên không hề ưa Vương Mộc Trà và Hoàng Cần trước mắt, lạnh lùng liếc nhìn họ một cái rồi trầm mặc cầm nĩa, găm miếng sandwich đã được cắt thành miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
Tuy rằng Lam Tử Ngưng vui vẻ, nhưng nhìn thấy cảnh hai người hòa hòa thuận thuận, trong lòng Vương Mộc Trà vẫn thấy chua xót, cố ý muốn châm ngòi: "Chiếc thuyền kia cũng sắp tiến vào vùng biển này rồi, không bằng, dẫn Đinh tiểu thư cùng đi chơi một chút?"
Tay Lam Tử Ngưng đang bưng cái ly run lên, nhíu mày, tức giận trừng Vương Mộc Trà.
Đinh Tiểu Tuyên không thèm nhìn Vương Mộc Trà một cái, chỉ thản nhiên quay đầu, cất giọng nhàn nhạt hỏi Lam Tử Ngưng: "Ngươi sẽ mang thuốc phiện đi lên chiếc thuyền kia đúng không?"
Nhìn không ra cảm xúc của Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng có hơi lo lắng, định thần lại, nắm chặt bàn tay để dưới bàn của cô.
"Ta biết ngươi không thích nên ngươi ở lại chỗ này. Hôm sau xong việc ta sẽ về liền."
"Ha ha." Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, trong mắt xẹt qua một tia sáng. "Có ta cũng nên cùng ngươi chơi trò chơi cuối cùng này không. Để ngươi cùng ta tham sống sợ chết(*)."
(*) 苟且偷生: cẩu thả thâu sinh, trong QT để là 'tham sống sợ chết' nhưng mình tìm trên gg thì thấy dịch là 'sống tạm bợ qua ngày'
Lam Tử Ngưng hơi sửng sốt: "Ta không ép ngươi, không cần đâu."
Nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, lúc này Hoàng Cần mới ngẩng đầu, dùng khăn ăn lau miệng một chút, cười tủm tỉm cầm ly của Lam Tử Ngưng đưa tới trước mặt Đinh Tiểu Tuyên: "Kỳ thật, Tiểu Tuyên tỷ nghĩ thông suốt nhất. Cùng lên một chiếc thuyền, quan hệ của hai người sau này sẽ không bao giờ đối lập."
Đinh Tiểu Tuyên mỉm cười, trở tay tránh khỏi tay Lam Tử Ngưng dưới bàn, sau đó bưng ly mà Hoàng Cần đẩy tới, một hơi uống hết sữa trong đó.
Vương Mộc Trà nhìn Đinh Tiểu Tuyên một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ánh mắt thâm tình chân thành như thế, tôi thấy lần này cô ấy không phải diễn trò đâu."
Lam Tử Ngưng không quan tâm lời của Vương Mộc Trà, trên mặt lại hiện ra nụ cười ngọt xớt hiếm thấy.
"Cho dù ngươi có định gạt đi chăng nữa, ta cũng sẽ vì một câu kia của ngươi mà vui vẻ." Lam Tử Ngưng xoay người, đón nhận ánh mắt của Đinh Tiểu Tuyên, chỉ cần được ôm chặt cô, trong lòng sẽ đong đầy hạnh phúc. Giọng của Lam Tử Ngưng vì kích động mà bất giác cao hơn rất nhiều: "Ta thật sự hết thuốc chữa."
Tầm mắt Đinh Tiểu Tuyên dừng ở phía sau Lam Tử Ngưng, cả một vùng biển xanh thẳm ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm mắt lại, ngăn những tia sáng kia bên ngoài.
Chỉ cần nhắm hai mắt lại, thì sẽ không phân biệt được thiện ác, để trái tim có thể đuổi theo phân cảm tình không còn chịu nỗi bất cứ va chạm nào kia. Như là đang thuyết phục bản thân mình, Đinh Tiểu Tuyên nỉ non lặp lại: "Không đi, thật sự không đi."
Hốc mắt Lam Tử Ngưng đỏ lên, nàng không muốn khóc, nhưng lại phát hiện ngay cả vui vẻ cũng sẽ rơi lệ.
Bị Lam Tử Ngưng ôm chặt có hơi đau, Đinh Tiểu Tuyên nặng nề lắc lắc đầu: "Ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước, căn bản ta không có lựa chọn thứ hai."
Lam Tử Ngưng lui người tạo khoảng cách cho cả hai, nhìn Đinh Tiểu Tuyên chăm chú, đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên nhấp nháy, Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong lòng bị nhéo một cái, nhưng nàng chưa kịp nghĩ kỹ, Đinh Tiểu Tuyên đã nhếch miệng cười với nàng.
"Xin lỗi." Lam Tử Ngưng chỉ có thể khẽ nói lời xin lỗi, nhưng có ích sao, thật sự vô ích, mà nàng còn có thể nói cái gì nữa đây.
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, tự giễu cười khổ, thở dài một tiếng: "Lúc này đây, không phải ngươi ép ta."
Trong giọng nói của Đinh Tiểu Tuyên tràn ngập thất vọng, sắc mặt Lam Tử Ngưng cứng đờ. "Chỉ cần ngươi không đi thì tốt rồi. Ngươi ở lại đây chờ ta. Sau khi ta trở về, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
"Làm tổn thương lẫn nhau không ngừng không nghỉ, ta mệt mỏi rồi, thôi đi." Thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, dù sao cũng phải có người nhường nhịn một chút, Lam Tử Ngưng đã chịu đi ra một bước, còn lại, một bước này của mình, có phải cũng nên nhắm mắt mà đi hay không. Nếu bây giờ đã hoàn toàn không thể ngăn cản hành động Lam Tử Ngưng, thì không bằng để bản thân đi luôn một bước kia thay Lam Tử Ngưng thôi. Ép buộc chính mình đến không đường thối lui, lại không có thêm thương tổn, tất cả báo ứng gì đó, đều để mình gánh vác thôi.
---
Không ngờ Đinh Tiểu Tuyên lại chủ động đề nghị cùng đi, trong lòng Lam Tử Ngưng tuy có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn khá vui sướng. Không dám chậm trễ, nàng cùng Đinh Tiểu Tuyên vẫn nắm chặt tay như trước, ngay cả trước lúc dẫn cô lên trực thăng cũng là như thế.
Trực thăng dừng trước mặt, gió lớn quay cuồng thôi tung mái tóc, ngay cả làn váy cũng phần phật tung bay.
Nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tuyên vẫn mờ mịt nhìn chằm chằm bầu trời bên cạnh, vào lúc này Lam Tử Ngưng lại có chút do dự không yên. Có phải thật sự có thể ích kỷ đến mức chỉ vì muốn mình yên tâm mà khiến Đinh Tiểu Tuyên bị hủy diệt hoàn toàn không. Như vậy, chẳng lẽ mình có thể thật sự vui vẻ sao. Lam Tử Ngưng xoay người giơ tay trái ôm chặt Đinh Tiểu Tuyên vào lòng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ thốt lên được một câu: "Xin lỗi."
Đinh Tiểu Tuyên mờ mịt thu hồi tầm mắt, ánh mặt trời chói sáng kia làm hai mắt cô mơ hồ. Cố mở to mắt, cô mê man tựa đầu lên vai Lam Tử Ngưng, thản nhiên nói: "Đây là câu được nói nhiều nhất giữa hai ta đó."
Lam Tử Ngưng cắn răng, tách mình ra, cởi còng bên tay mình ra. "Ta đã sắp xếp xong rồi, ngày kia chúng ta có thể đến Anh quốc."
Đinh Tiểu Tuyên ngây ngốc nhìn một bên còng tay rũ xuống lắc lư, bỗng nhiên hoảng hốt nghĩ, bản thân thật giống như trong tù ngày trước, chỉ là nay bị cầm tù, là tâm hồn.
Lam Tử Ngưng khẽ thở dài, cười cười, sau đó cầm bịt mắt Tiểu Hồ đưa qua, giơ lên với Đinh Tiểu Tuyên.
"Không phải ta không muốn tin tưởng ngươi, nhưng ta thật sự rất sợ." Thấy Đinh Tiểu Tuyên không có chút phản ứng, Lam Tử Ngưng vòng ra phía sau cô, đeo nó cho cô.
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại, ánh sáng nháy mắt bị bóng tối thay thế, nâng tay lên lấy hai tay Lam Tử Ngưng còn đang áp lên mắt mình xuống, từ từ nhích người qua đi thẳng về phía trước.
"Lam Tử Ngưng."
Lam Tử Ngưng không biết rốt cuộc Đinh Tiểu Tuyên muốn làm gì, chỉ biết nếu Đinh Tiểu Tuyên là thật nguyện ý buông tha tất cả đi theo mình, vậy thì lúc này chắc cô cũng bối rối, mờ mịt lắm, vì thế cho cô một câu trả lời chắc chắn, chỉ hy vọng cô có thêm một chút sức mạnh. "Ta đây."
Trong bóng tối vô chừng, hoặc sợ hãi, hoặc can đảm, hoặc chết lặng, hoặc bất lực, tiếng nói của Lam Tử Ngưng lại vang dội đánh nát hết thảy, rõ ràng, chiếu sáng phương hướng.
Hai người trầm mặc giằng co.
Nửa ngày, Đinh Tiểu Tuyên siết chặt nắm tay: "Mấy ngày này, ngươi vui vẻ không?"
Lam Tử Ngưng giật mình, ánh mắt ảm đảm xuống. Vui vẻ sao, đây là vấn đề ngay cả chính mình cũng không trả lời được. Đại khái ban ngày thì vui vẻ, nhưng ban đêm thì vẫn luôn bị ác mộng đu bám. Hai người luôn đồng thời bừng tỉnh lúc nửa đêm. Ngừng suy nghĩ, Lam Tử Ngưng nhìn Đinh Tiểu Tuyên, ánh mắt chứa chan ý cưng chiều. "Ta chỉ biết, mất ngươi, ta sẽ không còn cảm giác gì nữa."
Đinh Tiểu Tuyên rũ đầu xuống, không nói gì, điều chỉnh phương hướng, tiếp tục đi tới phía trước.
Lam Tử Ngưng nhìn Đinh Tiểu Tuyên sờ soạng đi từng bước một, trong lòng tràn ngập chua xót nhưng chỉ có thể đi theo sau cô, hai tay vô lực buông lỏng bên người.
Trong lòng bàn tay Đinh Tiểu Tuyên đã mướt mồ hôi, đoạn đường thẳng tới trước trực thăng, trên cỏ có một ít sỏi đá gồ ghề, dựa vào trí nhớ, cùng với bước chân chậm rãi mò mẫm, thành công vượt qua một cái hô, Đinh Tiểu Tuyên bất giác bật cười.
"Tiểu Tuyên." Lam Tử Ngưng không đành lòng lên tiếng, Đinh Tiểu Tuyên lại nghiêng đầu, ra hiệu đừng nói.
Đinh Tiểu Tuyên lớn mật cất bước đi về phía trước, mới được vài bước, tưởng như vững vàng, ai ngờ lại vấp phải hòn đá, có hơi lảo đảo.
Rốt cuộc Lam Tử Ngưng không thể nhịn được chạy tới đỡ cô, cầm bàn tay lạnh lẽo của Đinh Tiểu Tuyên. "Ngươi ở lại, ở lại đây chờ ta."
Tưởng rằng nhắm mắt thì có thể coi như không nhìn thấy những va chạm ràng buộc đó, kỳ thật không phải, nó vẫn luôn ở đó. Đinh Tiểu Tuyên cười cười: "Chẳng lẽ kết quả sẽ khác sao? Đi thôi."
Trực thăng không có bay thẳng đến thuyền hàng, mà là bay đến Thái Lan, hàng vẫn còn trong hang ổ của Lam Tử Ngưng. Đối với Thái Lan, Đinh Tiểu Tuyên chưa từng đến lần nào. Cánh đồng anh túc nơi chôn vùi vô số mạng người Lam, vùng đất không ai có thể đặt chân vào kia, có lẽ sắp bại lộ trước mắt Đinh Tiểu Tuyên rồi. Trong lòng Lam Tử Ngưng cũng đang bất an không yên.
Đinh Tiểu Tuyên vẫn bị bịt mắt, hai tay cũng bị còng, cô tựa lưng vào ghế ngồi thả hồn bay bổng, không để mình tỉnh táo dù chỉ một chút.
Dọc đường đi Lam Tử Ngưng đều ôm chặt cô, không biết phải nói cái gì, cũng là cái gì cũng không dám nói.
Trực thẳng đáp xuống, Minh Huy dẫn theo huynh đệ chờ sẵn, thấy Đinh Tiểu Tuyên, hắn cũng rất bất ngờ, chỉ chỉ Đinh Tiểu Tuyên, khó xử nói: "Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng không dấu vết ôm Đinh Tiểu Tuyên chặt thêm, gật đầu với Minh Huy, lại để cúi sát vào bên tai Đinh Tiểu Tuyên thấp giọng nói: "Sắp xếp chỗ ở cho ngươi trước, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Thái Lan."
Đinh Tiểu Tuyên không đáp lại, Lam Tử Ngưng ôm nàng ngồi lên xe tải Minh Huy lái tới. Chiếc xe xóc nảy chạy trên đường đất nhỏ. Ước chừng hơn một tiếng sau, xe mới dừng lại trước một ngọn núi.
Trước khi vào núi, mấy người Minh Huy móc súng ra, phía trước phía sau bảo vệ hai người bên trong. Sơn đạo này, mỗi một lần đi đều là dùng mạng đổi, từng phút từng giây đều có kẻ liều mình muốn cướp hàng. Tuy rằng lúc trước cũng từng bị tập kích, nhưng mỗi lần, Lam Ngưng đều dẫn theo đủ số thủ hạ, dư dả đối phó với mấy kẻ cướp vặt đó. Nhưng lúc này đây còn mang theo một Đinh Tiểu Tuyên bị che hai mắt đi lại không tiện, Lam Tử Ngưng không dám chậm trễ, tay phải nắm chặt tay Đinh Tiểu Tuyên, tay trái cầm súng, ánh mắt thỉnh thoảng xem xét chung quanh.
Cỏ héo cành khô phủ đầy đất mang tới cảm giác tuyệt vọng bao trùm cả một mảnh đất rộng lớn, chỉ để lộ ra hơi thở tiếp cận tử vong. Trừ bỏ ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, trong núi im lặng đễn đáng sợ.
Đột nhiên, tiếng chim vỗ cánh vang lên rần rần, bay loạn trên đỉnh đầu. Lam Tử Ngưng lập tức dừng bước, đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra sau người. Đám người Minh Huy cũng cảnh giác dò xét xung quanh, thủ hạ tản ra bốn phía, che chắn hai người Lam Tử Ngưng bên trong.
Cách đó không xa, có một cành cây rung lên, Minh Huy lập tức nổ súng về phía đó. Dường như là không có người, chỉ có một vật thể trắng bóc nhanh chóng vụt qua.
Minh Huy nhíu mày: "Chỉ là một con mèo, có thể là từ trong trại chạy ra."
Đinh Tiểu Tuyên gian nan bước từng bước dưới sự giúp đỡ của Lam Tử Ngưng. Trong bầu không khí vô thanh vô tức quỷ dị này, lòng Đinh Tiểu Tuyên cũng trống vắng theo. Tại sao biết rõ là tử lộ, lại có nhiều người chỉ vì tiền mà không tiếc tổn hại tính mạng đến vậy.
Không biết đi bao lâu, dưới chân hình như không còn là mặt cỏ hay đá vụn nữa, cũng không dốc nghiêng, mặt đất giống như đã biến thành con đường bằng phẳng.
Con đường đất đỏ hoàn toàn hiện ra trước mắt, rốt cuộc Lam Tử Ngưng cũng thở dài nhẹ nhõm, bước chân cũng nhẹ nhàng bình tĩnh hơn. Ra khỏi núi, không có chỗ ẩn nấp, tự nhiên là an toàn hơn rất nhiều. Chỉ là nơi này chưa tới địa bàn của Hạo lão, lại ít có người ở, vẫn không thể khinh thường. Lam Tử Ngưng dừng bước, tháo còng tay cho Đinh Tiểu Tuyên, nhéo nhéo lòng bàn tay Đinh Tiểu Tuyên, nhỏ giọng nói: "Sắp tới rồi, ngươi theo sau ta."
Một đường lo lắng đề phòng, cuối cùng lại đến dưới chân một ngọn núi nữa, nơi này đã có mấy người nghiêm chỉnh cầm súng canh phòng. Minh Huy tiến lên nhỏ giọng ra ám hiệu, đoàn người được cho qua. Lại đi một vòng quanh co khúc khuỷu, khoảng hơn nửa tiếng, mới tới một thôn nhỏ ẩn sâu trong núi.
Cổng thôn có mấy người cầm vũ khí canh phòng, ngoài Minh Huy, những thủ hạ còn lại đều tự giác ngừng lại, đứng cách cổng thôn mấy mét chờ Lam Tử Ngưng.
Minh Huy tiến lên trao đổi vài câu, quay đầu nói với Lam Tử Ngưng: "Luật của Hạo lão, người sống không thể vào thôn, sợ là Đinh Tiểu Tuyên không vào được."
Lam Tử Ngưng nhíu mày, nắm tay Đinh Tiểu Tuyên không để ý tới mấy người kia đi thẳng vào trong, một người trong thôn da ngăm đen bước ra, dùng tiếng Trung không lưu loát cho lắm nói với Lam Tử Ngưng: "Luật của Hạo lão, không thể phá."
"Cô ấy là người của ta!" Trong mắt Lam Tử Ngưng đã lóe lên tia tàn khốc.
"Xin lỗi." Minh Huy tiến lên kéo Lam Tử Ngưng lại. "Ngưng tỷ, Hạo lão đã nói một thì không có hai, cô cũng không phải không biết. Nơi này đã an toàn, để Đinh Tiểu Tuyên cùng bọn Tiểu Trương Tiểu Hồ ở lại đi, không sao đâu."
Hàng vẫn còn trng tay Hạo lão, lão già kia tính tình ngang tàng ai cũng biết, Lam Tử Ngưng suy ngẫm một phen, kéo Đinh Tiểu Tuyên trở về, tiến đến bên tai cô ôn nhu nói: "Buổi tối ta sẽ trở về ở cùng với người."
Đinh Tiểu Tuyên cười cười, làm như không để ý nói: "Mạng ta rất lớn, không chết được."
Lam Tử Ngưng còn muốn nói cái gì, lại không mở miệng nữa, giao Đinh Tiểu Tuyên cho mấy thủ hạ. Lam Tử Ngưng dặn dò lần nữa: "Dẫn cô ấy đi, đến phòng thì cởi bịt mắt cho cô ấy."
Thứ nhất là sợ nguy hiểm, thứ hai là sợ Đinh Tiểu Tuyên lại bỏ trốn lần nữa, thậm chí là làm hỏng chuyện của mình. Trước khi đi, Lam Tử Ngưng lại thì thầm bên tai Đinh Tiểu Tuyên: "Nơi này rất nguy hiểm, ngươi đừng đi lung tung, hay ở yên trong phòng."
Đinh Tiểu Tuyên gật gật đầu không nói gì.
Lam Tử Ngưng lưu luyến không rời đứng tại chỗ nhìn bị Đinh Tiểu Tuyên Tiểu Trương dìu tới nơi ở của thôn dân gần đó, trong lòng rầu rĩ, như là có hòn đá cực nặng chèn ép tới mức nàng không thở nổi. Thở dài mấy cái, xoay người đi theo Minh Huy vào trong thôn.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Lam sẽ thành công sao? Đinh còn có thể là Đinh cảnh quan sao?