Ái Ngục

Chương 88: - Hồ ly




"Ngưng tỷ, đã đến giờ." Minh Huy vừa định gõ cửa, Lam Tử Ngưng đã thật cẩn thận nghiêng người đi ra khỏi phòng, đưa tay làm động tác đừng lên tiếng với Minh Huy, lại nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tuyên ngủ trên giường, thần sắc ngưng trọng đóng cửa lại.
Theo Minh Huy đi ra ngoài, Lam Tử Ngưng thở dài mấy cái.
"Có lẽ dẫn cô ấy theo là sai lầm. Cậu ở lại, bảo vệ cô ấy."
Minh Huy có chút bất ngờ nhìn Lam Tử Ngưng. "Cô thì sao?"
Lam Tử Ngưng cầm lấy túi tiền nặng trịch Minh Huy đưa, nắm tay thật chặt.
"Tôi tự qua đso, nơi này là địa bàn của Hạo lão, bể mặt Lam Tiêu Tần, hắn sẽ bảo hộ ta. Không sao đâu."
Năm giờ, một mình Lam Tử Ngưng mang theo túi tiền đến cổng thôn. Khắp nơi đều yên tĩnh, lại vẫn có người canh gác. Lam Tử Ngưng giao túi tiền cho một người đàn ông bản địa khoảng 50 tuổi. Người đàn ông mở túi ra, xem đống tiền bên trong, lại nhìn thoáng độ nặng của túi, rồi gật đầu với thằng nhóc bên cạnh.
Người canh gác dùng máy dò kim loại kiểm tra trên người Lam Tử Ngưng. Sau khi kiểm tra xong, thằng nhóc liền đốt đuốc, nói với Lam Tử Ngưng: "Đi theo tôi."
Quy củ của Hạo lão, đều là lấy hàng lúc rạng sáng, hơn nữa, phải là chủ hàng tự mình đi lấy, ai cũng giống nhau. Địa điểm giao hàng mỗi lần mỗi khác, nhưng đều xung quanh phía sau núi gần thôn. Có thể là một gốc cây bất kỳ, cũng có thể là một hang động nào đó. Địa điểm cụ thể, phụ thuộc vào người phụ trách dẫn chủ hàng đi chỉ định trước. Mục đích là vì tránh cảnh sát theo dõi. Nếu một lần hai lần thất thủ, cũng sẽ không hủy diệt cả thôn, càng không thể bắt được Hạo lão.
Lam Tử Ngưng đi theo thằng nhóc kia ra một cổng khác ở cuối thôn, ngồi trên một chiếc xe tải nhỏ, vòng quanh khúc khuỷu trên đường nhỏ cả tiếng mới xuống xe vào núi. Ở dưới chân núi mấy chỗ này cũng có người canh gác, nhưng không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ có cá lọt lưới.
Cùng bằng phẳng giữa các ngọn núi đều có nơi bí mật và trở thành cánh đồng thuốc phiện.
Thằng nhóc dẫn đường phía trước khoảng chừng 15, 16 tuổi, đeo súng trên vai. Nhiệm vụ của nó là bảo vệ an toàn của chủ hàng. Nếu chủ hàng gặp chuyện không may, mạng của nó cùng người nhà nó đừng mong còn.
Mỗi lần tới lấy hàng Lam Tử Ngưng đều sẽ oán giận một phen, không thể mang giầy cao gót yêu thích, thế nào cũng phải mang đôi dép khó coi muốn chết kia leo núi lội nước. Chẳng qua lúc này đây, nàng không có tâm tình để ý những chuyện đó. Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, lấy hàng, nói lời tạm biệt với Lam Tiêu Tần và ba ba, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời tuy sáng, nhưng có chút âm trầm, khiến lòng người cũng trống vắng u ám theo. Thằng nhóc đưa cây đuốc đã dập tắt cho Lam Tử Ngưng làm vũ khí, còn nó thì dẫn cầm súng đi trước dẫn đường. Đường núi gập ghềnh, sáng sớm chim chóc bay tới lượn lui líu ríu, nếu không có chút đỉnh sức sống này, Lam Tử Ngưng sẽ càng cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Đột nhiên, thằng nhóc ngừng lại, cảnh giác đẩy Lam Tử Ngưng ngồi xổm trong bụi cỏ, còn nó thì đi tới trước, chậm rãi khom người nhích từng bước.
Lam Tử Ngưng ngồi xổm trong bụi cỏ quan sát. Phía trước là một hang động nhỏ, cửa hang chỉ cao cỡ nửa người, bên phải hang có một con suối nhỏ, kéo dài tới bên chân.
Thằng quan sát một hồi, không phát hiện dị thường, mới dẫn Lam Tử Ngưng đi tiếp. Lam Tử Ngưng đi theo phía sau, dẫm nước đi tới. Mắt thấy sắp tiến vào hang động, Lam Tử Ngưng đột nhiên phát hiện trên tảng đá cạnh hang có dấu chân, trong lòng thầm kêu không xong, lôi thằng nhóc vọt qua bên phải.
Nhất thời trong động vang lên tiếng lộc cộc, một vật thể từ trong đó bay ra. Là lựu đạn!
Lựu đạn rơi xuống đất, không có oanh tạc như trong dự liệu, chỉ xi xi mấy tiếng, bốn phía bụi cỏ bắt đầu xì ra khói trắng. Khói trắng tràn ngập xung quanh, thằng nhóc bắt đầu bắn phá về phía khói trắng, che chở Lam Tử Ngưng không ngừng lui ra sau. Lam Tử Ngưng vừa lui ra vừa quan sát. Bốn phía không có bất cứ động tĩnh gì cả.
Thứ bị ném ra không phải lựu đạn, mà là bom khói! Người tới cũng không phải muốn lấy mạng nàng, hiển nhiên cũng không phải vì thuốc phiện này, nếu không khi biết vị trí của lô thuốc phiện đã sớm cướp đi, sẽ không lưu lại hậu hoạn. Lam Tử Ngưng nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, là ai?! Người này không phải là muốn chơi trò cảnh cáo với nàng thì là hận nàng thấu xương, chơi trò mèo vờn chuột đây mà!
Thằng nhóc bắn phá một trận, thối lui đến bên sườn núi, bảo vệ Lam Tử Ngưng ở sau người.
Bởi vì khẩn trương, miệng lưỡi khô khốc, hơi thở của Lam Tử Ngưng có chút không thuận. Tình huống hiện tại thật không tốt, không có vũ khí, không chiếm ưu thế về nhân lực. Lam Tử Ngưng sợ chết, sợ bây giờ sẽ chết không rõ ràng, phụ Lam Tiêu Tần, phụ Lam gia, phụ Lam Tiêu Hàn, phụ Đinh Tiểu Tuyên!
Hai người tránh trong bụi cỏ không nhúc nhích, không ai truy lại đây, sương khói cũng dần dần tán đi. Trước hang động vẫn vô thanh vô tức không có chút động tĩnh. Thằng nhóc quay đầu nghiêm túc nhìn Lam Tử Ngưng, đưa súng của mình cho Lam Tử Ngưng, sau đó cầm lấy cây đuốc trên tay Lam Tử Ngưng.
"Tôi đi qua đó."
Lam Tử Ngưng không có đáp lại, cầm súng nhắm ngay hang động, ánh mắt thỉnh thoảng xem kỹ bụi cỏ.
Thằng nhóc cầm lấy hòn đá, ném vào trong hàng, vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Nó thử ló ra nửa thân thăm dò, cúi người quan sát một phen, rồi tiến vào trong động. Một lát sau, nó đi ra, trong tay xách theo một túi du lịch, ngoắc ngoắc Lam Tử Ngưng.
Trong túi kia hẳn là thuốc phiện, Lam Tử Ngưng không dám lơi lỏng, nhìn xung quanh, ghìm súng đi tới chỗ thằng nhóc kia.
"Là hàng, cô kiểm tra lại đi."
Lam Tử Ngưng không có mở túi ra, mà bước vào động kiểm tra. Trên mặt đất là một cái ná cao su đơn giản, hiển nhiên là để bắn quả bom khói kia. Thứ điều khiển cái ná ta một cái đồng hồ báo thức còn đang kêu tích tắc. Loại trò xiếc này, Lam Tử Ngưng càng thêm khẳng định là cừu gia tới cửa. Xem ra, dấu chân trên tảng đá cũng là cố ý để lại.
Nhưng, là ai có năng lực như vậy?! Biết hôm nay nàng sẽ lên núi, có thể xâm nhập địa bàn của Hạo lão mà còn toàn thân trở ra. Không những thế, ngay cả chỗ giấu hàng cũng biết được. Trái tim đập thình thịch loạn nhịp, lòng bàn tay Lam Tử Ngưng cũng thấm ra mồ hôi, cầm hàng đi, trong đầu chỉ có một ý niệm: sống sót, gặp lại Đinh Tiểu Tuyên!
Thằng nhóc không tin được, nếu không phải vừa rồi nó quan sát thấy dấu chân trên tảng đá, nếu đó là bom, hai người đã sớm xong! Lam Tử Ngưng giao túi du lịch cho thằng nhóc, cầm súng trong tay: "Đi đường khác xuống núi!"
Thằng nhóc gật đầu, dẫn Lam Tử Ngưng theo, dọc đường đi trốn trốn tránh tránh, lượn qua lượn lại. Rốt cuộc khi ra khỏi núi, xuống dưới chân núi, hai người đã ướt đẫm mồ hôi. Lam Tử Ngưng không dám lơi lỏng, nhặt hòn đá ném về phía xe. Không có gì khác thường, sau đó ngoắc thằng nhóc đi kiểm tra xe.
Thằng nhóc áp sát mặt đất trườn tới kiểm tra, lại thử mở cửa xe, còn khóa, còi chống trộm vang lên.
Lam Tử Ngưng nghiêng mặt dùng tay áo lau mồ hôi trên má, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếng kêu này, vừa rồi ở trong núi không có nghe thấy, thì hẳn là không có ai động đến xe này. Theo thằng nhóc mở thiết bị chống trộm, hai người ngồi trên xe huýt sáo đi mất.
Thằng nhóc dùng bộ đàm trên xe liên hệ với thôn, nói bằng tiếng Thái, Lam Tử Ngưng nghe không hiểu, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại thoáng dưỡng thần. Lồng ngực vẫn phập phồng dồn dập. Lam Tử Ngưng chưa bao giờ có cảm giác muốn sống mãnh liệt như thế. Chưa gặp được Đinh Tiểu Tuyên, chưa để Đinh Tiểu Tuyên an toàn rời khỏi nơi này, không được phép chết!
Lam Tử Ngưng đoạt lấy bộ đàm của thằng nhóc rống to: "Bảo Hạo lão phái người tới đón ta!"
Thằng nhóc quá sợ hãi, cướp bộ đàm về líu ríu nói một tràng, sau đó giấu bộ đàm đi.
Bây giờ còn chưa thật sự an toàn. Đoạn đường này còn cách thôn chừng một tiếng, ai cũng không biết giữa đường có xuất hiện một Trình Giảo Kim hay không. Chẳng qua thằng nhóc chọn đường không tệ, xung quanh tuy cũng là núi, nhưng thấp hơn vừa rồi nhiều. Xe chạy đến nửa đường, đối diện có một chiếc xe chạy đến, ngồi trên ghế lái, là Minh Huy.
Lam Tử Ngưng xuống xe, cầm túi hàng chạy vào xe của Minh Huy.
"Tại sao cậu lại tới đây? Tôi kêu cậu bảo vệ Đinh Tiểu Tuyên mà!"
"Cô không sao chứ!" Minh Huy khẩn trương nhìn Lam Tử Ngưng, đưa bình thuốc suyễn tới trước mặt Lam Tử Ngưng, ra hiệu nàng hít vào.
Lam Tử Ngưng tiếp nhận rồi ném thẳng vào túi áo, khẩn trương gầm nhẹ, ngay cả tay cũng bất giác vỗ ghế dựa: "Tôi hỏi cậu Đinh Tiểu Tuyên đâu?!"
Minh Huy tăng tốc chạy về, có chút tức giận trả lời: "Cô ta còn ở trong phòng, không có bị gì hết! Cô không chịu lo cho mình đi, đến giờ này vẫn còn nghĩ đến cô ta!"
Lam Tử Ngưng mở to hai mắt, hít sâu một hơi: "Mau trở về!" Nắm chặt năm ngón tay đến nỗi khớp xương hiện lên trắng bệch, hơi hơi phát run. "Lão già chết tiệt! Lão già khốn nạn! Đinh Tiểu Tuyên mà mất một sợi tóc tôi liều mạng với ông!!"
Minh Huy tỉnh ngộ, dùng sức vỗ vỗ tay lái: "Đừng khẩn trương! Hạo lão sẽ biết chừng mực!"
---
Xuyên qua khe hở trên cửa sổ, biết được Minh Huy bỗng vội vàng chạy đi mất, trong lòng Đinh Tiểu Tuyên cũng khẩn trương lên. Lam Tử Ngưng đã xảy ra chuyện? Nhưng bị nhốt trong phòng, tình huống gì xảy ra cô cũng không thể biết được!
Tỉnh táo lại, Đinh Tiểu Tuyên từ từ thở chậm, sau đó cầm tập giấy trên bàn, lấy một tờ gấp thành cái súng giấy, rồi mở cửa phòng, đi ra phòng khách chính. Người trong phòng đang ăn sáng, nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên xuất hiện, nam chủ nhân lập tức cảnh giác cầm súng nhắm vào Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên giơ tay lên, cười với hắn, nói: "Tôi chỉ là thấy chán khi cứ ở trong phòng hoài thôi." Sau đó vẫn tươi cười đi đến cạnh bàn, đưa cây súng giấy cho đứa con trai trong nhà.
"Tặng cho em."
Thằng bé đầu tiên là sửng sốt, sau khi cầm lấy, khuôn mặt vốn cứng nhắc lộ ra một nụ cười, ys cười dần lan rộng hơn: "Cám ơn."
Đinh Tiểu Tuyên cười liếc nhìn nam chủ nhân một cái, sau đó hơi cúi người hỏi thằng bé: "Có thể nói cho chị biết, anh trai đi tới cùng chị ấy, mấy người kia đến đây nói với hắn chuyện gì không?"
Thằng bé dùng tiếng Thái hỏi ý kiến nam chủ nhân, sau đó dùng tiếng Trung ngọng nghịu trả lời: "Chị gái kia gặp nạn, hắn đi cứu nàng."
'Ong' một tiếng, sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên trắng bệch, ngay cả chân cũng đứng không vững.
Lúc này, hai người bản xứ từ ngoài cửa bước vào, ấp úng nói với thủ hạ của Lam Tử Ngưng nửa ngày, sau đó chỉ vào Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên quay đầu nhìn về phía thằng bé, thằng bé lại nói: "Bọn họ dẫn chị đi tìm chị gái kia."
-------
Editor có lời muốn nói : tác giả lược bỏ cảnh giường chiếu trắng trợn~~