Ái Ngục

Chương 9: - Khôn ngoan




Sau một đêm dài miên man, trời lại sáng.

Lam Tử Ngưng mở mắt ra, cầm chiếc lắc chân giơ lên trước ngực.
Một đêm không ngủ, từng dòng ký ức lần lượt ồ về, có lẽ chỉ có vào buổi đêm tĩnh lặng, mới có thể tùy ý đắm mình vào những giấc mơ vô tận ấy. Thậm chí, còn nhớ rõ độ ấm lưu lại trên da thịt của cô, là ấm áp như thế.
Bóng dáng là quen thuộc, thân phận lại thật xa lạ......
Thật sự thì, hết thảy đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Một loạt tiếng chuông dồn dập vang lên, cùng với mảnh yên tĩnh này không hề liên quan.
Ánh nắng ban mai xuyên qua song sắt cửa sổ chiếu vào, gió lạnh vù vù thổi quanh làm bay đám bụi bám trong căn phòng giam cũ kỹ.
Lạnh lẽo như muốn hút hết độ ấm trên thân người.
Hướng Diệc Song né cái chậu, chống eo đã tê cứng xoay người xuống giường.
"Này, gấp chăn." A Cẩn một đầu như ổ gà, ngồi ở mép giường đánh ngáp.
Xoay người, một phen đẩy A Cẩn ra, nhấc chăn của nàng lên, hai ba động tác đã gấp tấm chăn lại hoàn hảo. Nheo mắt lại, nàng còn kéo luôn cái chăn trên người Hổ Nữu.
Trong lúc ngủ mơ Hổ Nữu bị gió lạnh thổi ập tới, hơi hé mắt, đối diện là một ánh mắt không có chút độ ấm nào, thoáng chốc lạnh run mà bừng tỉnh. Tiếp theo, nàng lại thấy trước mắt tối hù, trên mặt bị Hướng Diệc Song ném tới cái chăn đã gấp xong.
"Cô!" Hổ Nữu mạnh mẽ kéo chăn trên mặt, đang muốn phát hỏa, nhưng người đáng lý phải đứng trước mặt đã biến mất.
"Tôi xin đổi chăn nệm." Hướng Diệc Song chặn Bà Mập đang đi tuần lại.
Bà Mập dùng côn điện đập đập bàn tay đang nắm tay mình của Hướng Diệc Song: "Trước khi muốn nói chuyện gì phải báo cáo!"
Hướng Diệc Song liếm liếm đôi môi khô ráp, có chút không tình nguyện: "Báo cáo...... Tôi xin đổi chăn nệm."
"Đồ của cô không phải mới phát hôm qua sao?"
"Đúng vậy. Bẩn rồi."
Bà Mập nghi hoặc liếc mắt đánh giá nàng một cái, trên người Hướng Diệc Song không hề có cái vết thương nào rõ ràng, nhưng nàng lại khom người, mặt mũi thì xám xịt. Lại nhìn hai người Hổ Nữu trong phòng mang vẻ khẩn trương, dường như nhớ tới cái gì, Bà Mập có thâm ý cười, âm dương quái khí (lời lẽ cổ quái) nói: "Nơi này cũng không phải là khách sạn, không cho đổi."
Hướng Diệc Song không hiểu, đuổi theo Bà Mập: "Nhưng mà, đã bẩn, không có cách nào ngủ cả."
Bà Mập giơ côn điện chỉ về phía Hướng Diệc Song, mặt bình tĩnh gầm nhẹ: "Đứng nghiêm! Xếp hàng trước cửa."
Hổ Nữu cũng không phải dạng hiền lành, làm gì sợ một con cờ có thể bóp chết trong tay như vậy. Nàng ta mang theo A Cẩn, đứng ở cửa, nở một nụ cười tựa tiếu phi tiếu thiệt quỷ dị với Bà Mập: "Chị Phì, là tôi không đúng, không dạy cô ấy học kỹ quy tắc. Ừm, để cô ấy học lại một chút."
"Còn không mau lại đây xếp hàng." A Cẩn nghiêm túc hướng dẫn.
Trước cửa từng phòng đều có người đứng, đội ngũ xiêu vẹo đều đang nhìn nháo nhiệt ở chỗ này. Hướng Diệc Song bị một đôi mắt tìm tòi nhìn chăm chú làm cho không được tự nhiên, quay lại đối diện, là Trần Tiểu Phương đang ôm thau sắt trên tay.
Nàng lúc này ý thức được, đã đến lúc đi rửa mặt. Được rồi, vệ sinh trước nhất, đợi lát nữa hẳn lại xin đổi. Vì thế, nàng ngoan ngoãn quay lại phòng giam, mang theo đồ dùng cá nhân đến xếp hàng.
---
Đánh răng, rửa mặt, hai bên đều chật ních người. Hướng Diệc Song đứng gần cạnh bồn rửa mặt, vẫn còn xếp hàng.
"Ý, vị ngắm phong cảnh đã về rồi." Tiếng nói phóng đãng làm người ta chán ghét của Bà Mập quanh quẩn trong phòng rửa mặt, cô ta dương như là cố ý phóng to âm lượng, giết gà dọa khỉ.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, mấy người ở đó đều ngừng động tác trên tay nhìn về nơi phát ra tiếng. Đại bộ phận đều trưng ra nụ cười ác ý, ngoại trừ Lam Tử Ngưng, ngoại trừ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra như Hướng Diệc Song, ngây mặt ra.
Tuy rằng nàng cực không tình nguyện, lại vẫn bị đám đông ảnh hưởng, đều dán mắt lên người Đinh Tiểu Tuyên đang bị áp tải đến.
Bỏ đá xuống giếng, loại chuyện hạ đẳng ấy Hướng Diệc Song không làm được. Tốt xấu gì, kia cũng là 'bạn' cùng phòng với mình, vì thế nàng chỉ có thể lấy ánh mắt đồng tình nhìn Đinh Tiểu Tuyên vừa mới bị phạt đứng ở sân thể dục qua đêm.
Cánh tay ngắn củn của Bà Mập không chút khách vỗ lên người Đinh Tiểu Tuyên.
"Nói cho tôi biết, cô là ai."
Đang lúc nằm vùng lại xảy ra chuyện, hai mặt thụ địch, bên kia cũng được người ta thừa nhận, đòn phủ đầu hù dọa là không tránh khỏi. Huống chi, cô đã đói đến nổi sắp xuất hiện ảo giác, thấy cánh tay mập thịt của Bà Mập, sợ chính mình nhịn không được nhào vô cắn một ngụm, Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp. Cô thầm nghĩ mau chút chấm dứt cái trò lạm quyền rẻ tiền này.
"Phòng số 2, 05744."
Công việc ngày nào như ngày nấy nhàm chán, tinh thần được người ta thờ phụng của Bà Mập đã muốn có chút vặn vẹo. Phạm nhân nơi này tựa như một con chó, mà chính cô ta là chủ nhân của nó. Nếu muốn ăn no mà sống, nó chỉ cần trung thực nghe lời chủ nhân là đủ rồi. Cho nên đối với sự vâng lời của Đinh Tiểu Tuyên, cô ta không cảm thấy bất ngờ gì.
"Hử? Học thông minh rồi."
Bụng Đinh Tiểu Tuyên cực kỳ không chịu thua kém mà kêu ầm lên. Chỉ có Lam Tử Ngưng biết, mình cô ăn phải khẩu phần của hai người mới miễn cưỡng vừa no. Hai bữa chưa ăn, không bị đói đến xỉu xem như quá tốt rồi.
Bà Mập thực vừa lòng, nâng côn điện lên, chỉ chỉ bồn nước: "Đi thôi." Lại nói với mọi người: "Đã thấy chưa, mặc kệ mấy người quật cường cỡ nào, mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, bắt buộc phục tùng."
Sau một tiếng này, người trong phòng rửa mặt đều bắt đầu tiếp tục động tác trên tay.
Đinh Tiểu Tuyên tiếp nhận chậu, kéo cái đầu đã có chút nặng nề qua phía người Hướng Diệc Song, vươn tay tựa lên vai nàng: "Phiền toái cô đỡ tôi một chút, tôi thấy có chút choáng, đói quá."
Hướng Diệc Song nhất thời ngẩn người, sửng sốt một hồi: "Thật ra tôi có... Tôi có khiết phích...... Đêm nay vẫn chưa tắm rửa ...... Hơn nữa...... Tôi và cô không quen..."
"Cô có khiết phích...... Xin lỗi nhé... Để báo đáp, cô dùng bàn chải của tôi trước đi." Đinh Tiểu Tuyên bỏ bàn chải của mình vào trong ly của Hướng Diệc Song, bổ sung nói: "Tôi cũng vừa mới nhận, mới đó."
Hướng Diệc Song cúi đầu nhìn, thế này mới phát hiện, bàn chải đáng lý phải ở trong ly, như thế nào không thấy đâu.
"Của tôi......"
"Hai kẻ lấm la lấm lét bên kia kia, có phải giam cùng phòng hay không?" Đinh Tiểu Tuyên chỉ vào Hổ Nữu và A Cẩn hướng 10 giờ hỏi nàng.
"Đúng vậy."
Đinh Tiểu Tuyên bổng nhiên tỉnh táo tinh thần, vỗ vỗ mặt mình.
"Bàn chải khi nào thì không thấy."
"Không biết......"
"Cô đợi đến người cuối cùng rồi sau đó hãy đánh răng."
"Vậy còn cô?"
"Bàn chải cũng bị coi như vũ khí...... Nếu phát hiện bàn chải không thấy mà đi tìm cảnh ngục, các nàng sẽ cắn ngược lại vu cô tội giấu vũ khí. Nói không chừng, bàn chải của cô bây giờ còn ở trên giường, chờ cảnh ngục tới phát hiện."
Không phải ...... Chỉ là một cái bàn chải đánh răng thôi sao... Này...... Này thật dọa người......
"Làm sao được?"
"Chỉ cần không phải do cô phát hiện, các nàng cũng sẽ không ngốc đến nổi tự đào hố chôn mình đi tố giác cô đâu. Tối nay sau khi trở về, trước tiên tìm bàn chải xong đưa cho tôi."
"A... Ờm..." Hướng Diệc Song muốn nói, không phải cô đang choáng váng sao, gì mà như gặp án 'Bàn chải biến mất như thế nào' rồi mắt sáng lên như vậy...
Chẳng lẽ người chỗ này đều có bệnh hả!
"Tôi là Đinh Tiểu Tuyên."
"A, tôi là Hướng Diệc Song."
"Ừ...... Lúc ăn cơm hãy ngồi cùng nhau, các nàng còn có thể tìm cô gây phiền toái."
"Hình như... Phiền toái của cô cũng không ít đâu..."
Trước giờ Hướng Diệc Song không thích người quá mức nhiệt tình như vậy, khó tránh khỏi để người ta suy đoán cô ta còn có mục đích gì khác.
"Có lẽ, để có người bảo vệ tôi đi, ha ha." Đinh Tiểu Tuyên có chút tự giễu cười khổ một phen, liếc mắt nhìn bóng dáng Lam Tử Ngưng rời đi, tâm lại chìm xuống đáy cốc.
Ngưng, buông Kha Hựu, yêu Đinh Tiểu Tuyên, được không.
Đinh Tiểu Tuyên than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi cần cô giúp."
"Cái gì?"
"Không có gì, tóm lại, sau này tôi và cô hãy như hình với bóng. Chúng ta cùng chiếu cố nhau đi."
-------
Tác giả có lời muốn nói: Giống như nhiều chương như vậy đều chỉ là đang định hình tính cách nhân vật ... Âm mưu quỷ kế khi nào thì tài năng triển khai a... Ta hụt hơi chết mất...
-------
Editor có lời muốn nói: bệnh của sư thái nặng lắm rồi~~
Ps: Cầu like, cầu nhắn lại =))