Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 25: Không nỡ ngủ cách vách



Hôm ấy Tống Phất Chi ăn bữa sáng Thời Chương để lại, sau đó trở về ngủ thẳng đến 12 giờ mới rời giường, đánh một giấc no say.

Liên tục vài ngày tiếp theo giáo sư Thời vẫn đi sớm về trễ, một mình Tống Phất Chi ở nhà ngủ cho đến khi tự tỉnh, tận hưởng kỳ nghỉ hè vui vẻ.

Thời Chương phụ trách làm bữa sáng, Tống Phất Chi phụ trách làm cơm tối, cơm trưa mỗi người tự giải quyết.

Lúc này Tống Phất Chi mới hiểu được tại sao trong thời gian nghỉ hè mà giáo sư Thời vẫn rất bận rộn, hắn có thí nghiệm phải theo dõi, có sinh viên phải dẫn dắt.

Trong khoảng thời gian này Lạc Lưu Ly ở nhà chạy deadline đến tối tăm mặt mũi, chẳng hẹn ra ngoài chơi được một bữa.

Phần lớn thời gian Tống Phất Chi đều ở nhà một mình, muốn làm gì thì làm, không khác trước kia là mấy.

Mỗi ngày chỉ ở chung với Thời Chương vào buổi tối nhưng hai người không nói chuyện nhiều với nhau, mỗi người ngồi vào bàn làm việc riêng của mình, trông có hơi giống giờ tự học của học sinh cấp ba.

Giáo sư Thời thỉnh thoảng sẽ mở hội thảo qua video, chủ yếu là để trao đổi vài vấn đề với phòng thí nghiệm khác, thỉnh thoảng giảng bài cho trường đại học ở nước ngoài.

Tống Phất Chi tiện đường nhìn màn hình của giáo sư Thời vài lần, toàn là tiếng Anh và công thức, hình ảnh cũng không phải là tranh thực vật như trong tưởng tượng mà là những cấu trúc vi mô khó hiểu. Tống Phất Chi chẳng hiểu lắm, chỉ cảm thấy chắc là thứ rất lợi hại.

Nhịp sống bình thản, Tống Phất Chi cảm thấy cuộc sống trong ngày nghỉ của mình trở nên buồn tẻ hơn so với trước kia rất nhiều, luôn cảm thấy thiếu thốn điều gì đó.

Ban đầu y không nhận ra nguyên nhân, mãi cho đến một ngày mở weibo, làm mới rất nhiều lần cũng không thấy tác phẩm mới của Bạch Tuộc, y mới nhận ra rốt cuộc là thiếu điều gì.

Trước kia khi có tác giả yêu thích rời khỏi giới, ít nhiều Tống Phất Chi cũng buồn bã mất mát một thời gian, không chỉ vì không còn được xem những tác phẩm đẹp mà còn vì cảm thấy tiếc nuối đã bỏ lỡ.

Khi một người rút lui khỏi giới, họ sẽ biến mất khỏi cuộc sống của rất nhiều người bằng một cách không rõ ràng.

Có lẽ khoảng cách gần nhất giữa Tống Phất Chi và một người lạ tài năng trong cuộc đời này chỉ là một lượt like trên Internet.

Tống Phất Chi đóng weibo, chậm rãi thu dọn, theo bản năng trở về nhà mình.

Trở về nhà giống như trở về hang ổ vui vẻ.

Trên tủ trưng bày tích một tầng bụi mỏng, Tống Phất Chi dọn dẹp sạch sẽ, nhìn ngắm đồ sưu tầm trong chốc lát cũng khiến tâm tình y vui sướng.

Trước đây cha mẹ thúc giục kết hôn là bởi vì họ cảm thấy Tống Phất một mình ở nhà không có bạn, rất cô độc, rất đáng thương. Nhưng từ nhỏ Tống Phất Chi đã không cảm thấy như vậy, y thậm chí còn hưởng thụ sự cô độc này.

Thời điểm yên tĩnh nhất là khi ở một mình nhưng suy nghĩ lại có thể tự do xuyên qua rất nhiều thế giới.

Những ngày gần đây, Tống Phất Chi thường trở về nhà một chuyến, xem truyện tranh, lật xem photobook, cùng với cái sạc điện kia.

Khá buồn cười là sau khi kết hôn vẫn phải về nhà mình sạc điện.

Nhưng ở chung với giáo sư Thời không tốn điện cũng đúng, mỗi ngày trôi qua rất có quy luật khiến Tống Phất Chi gắng gượng từ một con cú đêm biến thành bậc thầy dưỡng sinh.

Thẳng đến hôm nay, Tống Phất Chi mơ một giấc mơ.

Người đàn ông trong giấc mơ với mái tóc bạch kim sõa vai, khuôn mặt chìm trong ánh sáng trắng lóa, hiển nhiên là hắn đang tức giận.

Đây là nhân vật của Bạch tuộc trong buổi triển lãm cuối cùng, nhưng giấc mơ vẫn luôn vô lý, nhân vật còn đó nhưng cốt truyện đã thay đổi.

Tống Phất Chi là nam phi được sủng ái nhất bên cạnh quốc vương trẻ tuổi, hàng đêm độc chiếm sủng hạnh, có thể tự do đi lại bên cạnh quốc vương.

Nhưng thân phận thật sự của y là nằm vùng địch quốc, để có được lòng tin và nắm tin mật của bậc quân vương, y phải hy sinh thân xác và ngoan ngoãn phục tùng hắn.

Kết quả một ngày sự việc bại lộ, Tống Phất Chi còn chưa kịp đào tẩu đã bị quốc vương giận dữ nhốt vào ngục giam dưới lòng đất.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ vì thiếu nước và nhịn ăn trong thời gian dài, không thấy rõ mặt mũi người nọ nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bừng và sự tức giận của hắn.

Bình thường hắn luôn giữ lại ba phần dịu dàng nhưng giờ phút này lại hoàn toàn phát điên, hắn hung hãn bóp cổ y, khiến cả người y gần như muốn đóng đinh vào trong tường.

Nghẹt thở, đau đớn, những sợi xích sắt va chạm mãnh liệt phát ra tiếng vang lạnh lẽo kéo dài không ngừng.

Tống Phất Chi muốn há miệng cầu xin tha thứ, lại bị một nụ hôn cắn xé chặn lại.

Cùng lúc đó, động tác của đối phương còn mãnh liệt hơn cả hôn.

Làm cho y dường như chết đi sống lại, sống lại chết đi.

Giữa ranh giới sinh tử, cuối cùng y cũng có thể ngửa cổ thở dốc, thốt ra những lời cầu xin sự thương xót.

Y hét lên không phải tên nhân vật, mà là: "Bạch...!"

Tống Phất Chi đột nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng yên tĩnh.

Trên giường chỉ có một mình y, Thời giáo sư đã rời đi và căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng.

Tống Phất Chi nằm trên giường không nhúc nhích, nhịp thở vẫn còn rất nhanh.

Ánh nắng đã lên cao rất gắt, xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, chiếu sắc vàng xuống hơn non nửa cái giường.

Tuy nói người trong mộng là nhân vật 2D, nhưng Tống Phất Chi rất chắc chắn đó là phiên bản của Bạch Tuộc, đại khái là bởi vì dùng sức quá thật nên khiến y rơi vào trạng thái hỗn hợp nào đó giữa 2D và 3D.

Y cảm thấy xương tủy như nóng lên, phát lười, tuy nhiên có một bộ phận trên cơ thể không lười, nó đang rất sung sức.

Đây là phản ứng tự nhiên trong mộng nhưng thành thật mà nói, đã rất lâu Tống Phất Chi không có nằm mộng như vậy.

Đột nhiên mơ thấy làm cho gã đàn ông già rất ngượng ngùng.

Cũng chưa thõa mãn.

Chẳng lẽ vì Bạch Tuộc đã lui giới cho nên hắn đến cho Tống Phất Chi xem phiên bản cập nhật của mình dưới một hình thức khác chăng.

Song giải thích hợp lý hơn, hẳn là vì lâu quá chưa giải quyết nhu cầu.

Ngủ với ông chồng giáo sư giống như cấm dục, không ai mở miệng nhắc tới chuyện này, cũng không có cơ hội gì, tự nhiên không ai bước ra bước đầu tiên.

Xem ra vẫn phải tự mình động thủ mới có thể cơm no áo ấm.

Tống Phất Chi đè nén ngọn lửa trong lòng, rửa mặt xong trực tiếp trở về nhà.

Mấy món đồ công nghệ cao trong ngăn kéo đều được Tống Phất Chi khử trùng sạch sẽ, niêm phong và cất kỹ.

Có một hai cái trông khá hết hồn, là do y tò mò mua về nhưng chưa từng sờ qua mấy lần, dùng nhiều nhất là những cái nhỏ gọn tiện tay.

Tống Phất Chi chọn mấy món đồ chơi nhỏ bỏ vào trong túi, lại chọn mấy quyển photobook coser từ dưới giá sách, vác chiếc túi nặng trịch trở về nhà mới.

Trên đường về Tống Phất Chi còn thấy buồn cười, y thế này giống như một con hamster chuyển nhà, hơn nữa còn phải lén lút chuyển, không quang minh chính đại cho lắm.

Trong thư phòng có hai cái bàn làm việc, mỗi người một cái, đều có khóa nhưng không ai sử dụng.

Tống Phất Chi bỏ mấy cuốn photobook vào ngăn kéo tầng dưới chót, đặt lên trên đó mấy quyển "đề thi đại học 5 năm, đề thi mô phỏng 3 năm", nhìn có vẻ khá an toàn.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng y đã bổ sung thêm một chiếc khóa cho ngăn kéo.

Tuy rằng y tin tưởng giáo sư Thời sẽ không lục đồ đạc của mình, nhưng nhỡ đâu sau này trong nhà có khách đến chơi, hoặc là có đứa nhỏ sơ ý mở ngăn kéo ra thì sao?

Huống hồ Thời Chương rất biết giữ chừng mực và khoảng cách, hắn cho phép bọn họ giữ bí mật với nhau, có lẽ hắn sẽ hiểu được sự tồn tại của ổ khóa.

Sau khi sắp xếp chỗ cho photobook, Tống Phất Chi ngẫu nhiên chọn một cuốn may mắn, tay kia cầm món đồ có nguồn điện dồi dào đi về phía phòng ngủ, bước chân hơi vội vã.

Nhiều ngày nay, giáo sư Thời chưa từng về nhà giữa chừng nên y ở nhà một mình rất tự do, Tống Phất Chi cởi cúc áo, giơ tay cởi áo, duỗi cơ cánh tay, quần áo từ đầu ngón tay rơi xuống lưng ghế.

Làn da trần trụi chìm vào chăn tơ lụa, cảm xúc trơn trượt lành lạnh quả nhiên thoải mái, Tống Phất Chi khá mê mẩn khi chạm vào loại kết cấu này.

Cuốn photobook được đặt lên đầu gối thong thả mà lật, hai đầu gối Tống Phất Chi tách ra, thò tay khom lưng, một lúc sau mới phát ra tiếng thở nhàn nhạt.

Trúc trắc một lúc lâu, khuỷu tay chống gối, Tống Phất Chi cắn chặt răng, rên nhẹ.

Cảm giác ở nhà mới rốt cuộc cũng khác, nghĩ đến mấy tiếng trước còn có một người đàn ông khác nằm trên chiếc giường này, hơi thở nhẹ nhàng còn vương vấn trên đó, chợt có một ảo giác kỳ lạ như bị nhìn trộm.

Phỏng chừng là đã lâu không làm, Tống Phất Chi rất nhanh liền khom người lại, khẽ nhíu mày, cơ bắp trên lưng căng cứng, bên cổ đổ một tầng mồ hôi mỏng và đường gân gồ lên cực kỳ gợi cảm.

Tống Phất Chi đến lúc cuối cùng vẫn khá tỉnh táo và lý trí, kiểm soát chặt chẽ mọi góc độ.

Không để chăn ga gối đệm bị bẩn một chút nào.

Nửa giờ sau khi kết thúc, phòng ngủ hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đầu, không khí trong lành như thường lệ.

Tống Phất Chi tìm một góc an toàn trong tủ quần áo của mình, chôn chiếc túi hoặc dài hoặc tròn kia vào đó, lần sau dùng cũng tiện lấy.

Chỉ chốc lát sau, Thời Chương gọi điện thoại tới, Tống Phất Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mắn y đã kết thúc.

Thời Chương nói buổi tối anh về ăn cơm.

Tống Phất Chi ngồi bên cửa sổ uống cà phê, hỏi Thời Chương buổi tối muốn ăn món gì.

Thời Chương nói mấy món ăn gia đình, lại hỏi y: "Em ở nhà chán không?"

Tống Phất Chi chột dạ nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Không chán, rất hài lòng."

Đêm đó lúc ngủ, Tống Phất Chi còn hơi băn khoăn, lo lắng mình dọn không sạch sẽ, có thể đã làm bẩn ga giường nhưng không phát hiện.

Thời Chương ngồi xuống bên giường giống như thường ngày, tháo kính, tắt đèn đi vào giấc ngủ, động tác trầm ổn, trên áo ngủ dài ngay cả nếp nhăn cũng không có, quy củ nằm ở bên cạnh Tống Phất Chi, làm cho trái tim lo sợ của y thả trở lại chỗ cũ.

Nhưng mà cuộc sống nghỉ hè bình thản nhàn nhạt như vậy chưa kịp qua bao lâu thì Tống Phất Chi đã phải về trường học.

Thấy Tống Phất Chi 11 giờ đêm còn ở trước bàn lật tài liệu giảng dạy, Thời Chương hỏi: "Sắp khai giảng sao em?"

"Ừ." Tống Phất Chi gõ cây bút: "Định chuẩn bị giáo án trước, trước khi khai giảng sẽ có rất nhiều cuộc họp phải tham dự."

"Trường đại học cũng sắp khai giảng rồi nhỉ?"

"Chắc là muộn hơn trường trung học một chút." Thời Chương mở một tấm hình từ máy tính: "Đây là thời khóa biểu mới của anh."

Tống Phất Chi lưu hình, nói với hắn: "Lịch dạy của bên em vẫn chưa quyết định. Khi nào có em sẽ gửi cho anh."

Thời Chương đáp một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ngăn kéo tầng dưới cùng của kệ sách Tống Phất Chi, phía trên cài một cái khóa nho nhỏ.

Cái khóa này tuần trước đã ở đây, buổi tối hôm đó Thời Chương đã nhạy bén phát hiện ra nó.

Nhưng hắn không hỏi, cũng không cần phải hỏi.

Có thể kết hôn, sống chung và ngủ chung giường với Tống Phất Chi là điều mà Thời Chương chưa bao giờ dám nghĩ tới trước đây.

Thầy Tống nhìn vẻ ngoài lãnh đạm thành thục, sau khi ngủ say thì rất lộn xộn, thích xoay người, chân gác lung tung khắp nơi.

Có lẽ vì thể chất của y lạnh nên sau khi ngủ sẽ theo bản năng tới gần nguồn nhiệt, hơi thở thường xuyên phả vào tai Thời Chương.

Mấy ngày đầu tiên, Thời Chương gần như cả đêm không ngủ say, chìm trong giấc ngủ nông như nấu chậm trên lửa nhỏ, thần kinh giằng co nhiều lần giữa ranh giới xung động và kiềm chế.

Đêm khuya khó nhịn, Thời Chương muốn một mình đến phòng khách ngủ, sắp hừng đông lại quay về ngủ, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không đành lòng.

Người yêu ngủ ngay bên cạnh, sao hắn nỡ đi ngủ cách vách.

Mỗi buổi sáng, Thời Chương sẽ dậy rất sớm để tránh những chuyện đáng xấu hổ xảy ra, cũng đến trường sớm hơn một chút, nếu thời gian cho phép, hắn có thể tranh thủ ngủ một giấc ở văn phòng.

Mỗi đêm khuya yên tĩnh, hắn biết rõ ràng mình muốn làm chuyện gì nhất, nhưng hắn cũng biết rõ mình không thể làm.

Cho dù chỉ là một nụ hôn vụng trộm không bị phát hiện, Thời Chương cũng không muốn lợi dụng lúc người ta không hay biết gì.

Vì rõ ràng Tống Phất Chi và hắn còn chưa thân mật đến trình độ đó, em ấy thậm còn móc một cái khóa vào ngăn kéo của mình.

Theo lý trí, Thời Chương không để tâm, hắn hiểu rõ mỗi người trưởng thành đều có chuyện mình không muốn bị người khác nhìn trộm, bao gồm cả chính hắn cũng có.

Nhưng ham muốn tìm hiểu người mình yêu thật khó tiêu tan, Thời Chương cảm thấy dày vò.

Cái khóa của Tống Phất Chi giống như một tín hiệu trắng trợn: Tôi vẫn chưa có ý định chia sẻ tất cả với anh, tôi cần một ít không gian độc lập.

Thời Chương không còn cách nào khác ngoài việc kiềm chế hơn khi ngủ bên cạnh y và trở thành một người chồng ổn định có trách nhiệm.

-

Các giáo viên trở lại trường sớm hơn học sinh, tất cả đều đang trong trạng thái "hội chứng kỳ nghỉ" giai đoạn cuối, ánh mắt chập chờn nghe lãnh đạo nói chuyện, cố gắng chống đỡ không rời mắt.

Qua một đoạn thời gian, các học sinh chính thức quay lại trường, sân trường yên tĩnh đã lâu một lần nữa náo nhiệt lên. Mọi người chuyển đồ, dọn dẹp chỗ ngồi, trò chuyện ầm ĩ sau một thời gian dài không gặp, trốn ở cuối lớp điên cuồng chép đáp án bài tập nghỉ hè, chiến trường vô cùng hỗn loạn.

Tống Phất Chi vào lớp sớm nửa tiếng, đứng cao cao ở cửa, không bỏ sót hình tình bên dưới.

Y trực tiếp đọc tên từng người, đọc năm sáu người, Tống Phất Chi gõ bàn: "Đừng chép nữa, dừng bút, trực tiếp đưa bài tập cho tôi."

Tiếng ồn ào hỗn loạn trong lớp ngay lập tức im bặt, Tống Phất Chi đi dọc theo lớp một vòng, thu hết vở của những người đang sao chép bài tập.

"Không làm xong bài tập cũng được. Không biết làm cũng được. Nghỉ hè quay lại trường giao vở bài tập trống không cho tôi cũng được. Nhưng sao chép đáp án của người khác thì không được."

"Thịch" một tiếng, xấp bài tập trong tay Tống Phất Chi đập lên bục giảng, chấn động thần kinh làm cả lớp rùng mình ớn lạnh.

Nói xong câu đó Tống Phất Chi rời đi, tổng cộng chỉ ở trong lớp năm phút nhưng cái uy vẫn còn đó, suốt buổi sáng tự học không ai dám lớn tiếng trò chuyện.

Phạm Đồng vẻ mặt đau khổ: "Mẹ ơi, Rìu ca làm con sợ muốn chết, còn chưa khai giảng đã phủ đầu rồi."

Bạn cùng bàn vừa rồi được vinh quang thu bài tập, trong tay còn nắm chặt cây bút, giờ phút này nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Tao chết rồi."

Chép bài, gian lận là hành vi tuyệt đối không được đụng đến của Tống Phất Chi, kiến thức có thể không biết nhưng hành vi nhất định phải ngay thẳng.

Những người chép bài tập bị Tống Phất Chi gọi ra ngoài giữa giờ, sau khi trở về vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.

Trong giờ họp lớp, Tống Phất Chi tuyên bố hoạt động của học kỳ mới: "Bài học đầu tiên của khai giảng" —— đi tham quan trường đại học danh tiếng.

Đây là hoạt động năm nay nhà trường mới dự định triển khai, dẫn các sinh viên lớp 11 đi thăm trường đại học danh tiếng để cho bọn nhỏ xem cuộc sống đại học ưu tú là như thế nào, từ đó khích lệ ý chí chiến đấu của bọn nhỏ, để bọn nhỏ xây dựng mục tiêu phấn đấu.

Vì sự uy nghiêm của thầy Tống, không ai lớn tiếng hoan hô nhưng bọn nhỏ đều rất vui mừng.

Trường đại học này là một trong những "khuôn viên trường đẹp nhất" nổi tiếng Trung Quốc, đến đó tham quan có lẽ cũng như một chuyến chu du mùa thu.

Lúc họp tổ thảo luận hoạt động này, Tống Phất Chi nhận ra đây chính là trường đại học nơi Thời Chương làm việc.

Nhưng Tống Phất Chi không nói trước với giáo sư Thời, bởi vì trường trung học của bọn họ chủ yếu là kết nối với văn phòng tuyển sinh và hành chính, không liên quan đến các giáo sư dạy học.

Giáo sư Thời bình thường có lẽ cũng bề bộn nhiều việc, đứng trong phòng thí nghiệm không mở cửa cho người ngoài, căn bản không gặp được trong một khuôn viên trường lớn như vậy.

Không cần quấy rầy hắn.