Chứng kiến các thầy cô thi chạy là điều mà học trò chưa từng nhìn thấy trước đây.
Từ trước tới nay chỉ có học sinh bị giáo viên giám sát, hiện tại đảo ngược, ai nấy đều rất phấn khích và chen chúc vây quanh đường đua.
Chủ nhiệm lớp 11B7 là một giáo viên Ngữ văn gầy gò, đứng ở vạch xuất phát lau mồ hôi trên trán: "Tôi thấy chạy bộ chẳng thành vấn đề, chủ yếu bị người ta vây xem mới ngại."
Thầy Tiếu thể dục đứng bên cạnh Tống Phất Chi, quay đầu nói với y: "Thầy Tống, tôi không nhường đâu nhé."
Tống Phất Chi nhếch môi: "Ừ, chúng ta cứ chạy thoải mái."
Những củ cà rốt nhỏ trong lớp chen chúc bên đường đua, đứa nào cũng nhao nhao như đánh trận, vung nắm đấm hô to: "Thầy Tống cố lên! Xông lên thầy ơi!"
Tống Phất Chi đưa tay ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Trọng tài thổi còi: "Mọi người vào vị trí, sẵn sàng —— "
"Đoàng" - tiếng súng xuất phát vang lên.
Xung quanh nổi lên từng làn sóng cổ vũ, học sinh trong lớp Tống Phất Chi hò hét như quân khởi nghĩa: "Thầy Tống cố lên ——!"
Bên trong còn trộn lẫn vài tiếng "Tống Rìu cố lên", Tống Phất Chi nghe được rõ ràng nhưng không phải lúc phát cáu.
Thực ra 2000 mét không phải là một chặng đường dài, chỉ là năm vòng trên sân thể thao tiêu chuẩn.
Tống Phất Chi luyện tập trong mấy ngày này cũng không phải vô ích, đến vòng thứ hai rất nhiều giáo viên đã mất bóng, chỉ có thầy Tiếu thể dục vẫn gắt gao đuổi theo phía sau y, phỏng chừng là anh muốn giữ sức đến hai vòng cuối mới vượt qua.
Chạy đường dài thực chất là một quá trình chữa lành rất tốt, bạn có thể cảm nhận rõ ràng hơn đường vân của gió, chất liệu của sân thể dục, lực hấp dẫn của trái đất và hơi thở dần dần nặng nề của bản thân.
Dường như kể từ khi kết thúc thời học sinh, Tống Phất Chi không còn tham gia thi đấu thể thao như vậy nữa, y cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác được nhiều người cổ vũ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Phất Chi luôn cư xử ngoan ngoãn lễ phép trước mặt cha mẹ và thầy cô.
Một chàng trai vẻ ngoài ưa nhìn, học giỏi, hạnh kiểm tốt, không yêu sớm không đánh nhau không trốn học, giữ chức cán bộ trong lớp và là sao đỏ của trường, chưa bao giờ trải qua thời kỳ phản nghịch, là "con nhà người ta" đúng nghĩa.
Chuyện khác lạ nhất mà Tống Phất Chi từng làm khi còn bé có lẽ là năm lớp 10 lén đọc một quyển truyện tranh sau đó bị tịch thu trong tiết của cô giáo Vương —— Lúc ấy chỉ có "đứa trẻ hư" mới đọc truyện tranh, Tống Phất Chi coi như đã làm chuyện mà đứa trẻ hư mới làm.
Kết quả từ đó càng không thể vãn hồi, đến 30 tuổi y vẫn thích truyện tranh.
Rất nhiều người nhìn thấy gia đình ba người nhà Tống Phất Chi, đều khen: "Quả nhiên có mẹ làm giáo viên, dạy con cái rất tốt! Phất Chi hiểu chuyện như vậy không khiến cha mẹ bận tâm, thật sự ao ước."
Chàng trai luôn phản bác những lời này dưới đáy lòng.
Mẹ y chưa bao giờ quan tâm đến y.
Từ khi Tống Phất Chi bắt đầu hiểu chuyện, bà Vương không thường xuyên ở nhà, bà về rất muộn, sau khi về cũng thường bật đèn bàn, cúi đầu làm việc đến đêm khuya.
Ba y càng không cần phải nói, làm một bác sĩ, những ca giải phẫu cấp cứu thâu đêm là chuyện thường tình, tết cũng không ở nhà được mấy lần.
Họ có rất nhiều, rất nhiều người để quan tâm chăm sóc nhưng lại bỏ bê chính con cái của mình.
Tống Phất Chi trưởng thành sớm, biết ba mẹ làm việc vất vả và biết họ có đôi phần vô tư nên y luôn cố gắng trở thành một cậu bé ngoan, không gây thêm phiền toái cho ba mẹ.
Y sống theo khuôn phép cũ, khi người khác bỏ nhà đi bụi, trốn học yêu sớm, nhuộm tóc xăm mình thì tuổi trẻ của Tống Phất Chi trôi qua bình thản như nước, giống như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng.
Ngay cả sau khi trưởng thành, nghề nghiệp chọn giáo viên, chồng chọn giáo sư, sau khi kết hôn cuộc sống vẫn bình bình đạm đạm, vẫn theo khuôn phép cũ như trước.
Tống Phất Chi không tiêu xài hoang phí, không tùy ý chạy như điên và chẳng điên cuồng vì ai.
Lạc Lưu Ly từng hỏi y: Cậu sống gồng mình như thế, sau này có hối hận không?
Hối hận hay không chỉ có chính y biết.
Nhưng có lẽ chính y cũng không thể nói rõ.
Một tiếng thét chói tai kéo suy nghĩ của Tống Phất Chi trở về.
"Còn hai vòng cuối cùng —— thầy Tống xông lên aaa——!
Các học sinh vây quanh điểm xuất phát, đứng ở hai bên đường đua chào đón y, giơ cao nắm đấm nhỏ.
"Giữ hạng nhất là thắng rồiiiii!"
"Lão Tống, thầy là giỏi nhất!"
"Anh Rìu cố lên áu áu áu."
Hàng chục chàng trai cô gái hét lớn tên y tạo nên khí thế vang dội, Tống Phất Chi đón gió chạy nhanh, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.
Sự càn rỡ của tuổi trẻ mà y chưa từng trải qua trước đây, vậy mà thực sự được trải nghiệm ở tuổi ba mươi.
Không biết là ai bắt nhịp, bọn họ đột nhiên hò hét nhịp nhàng: "Anh Rìu! Anh Rìu! Anh Rìu!"
Tống Phất Chi thiếu chút nữa đột tử ngay giữa đường đua.
Sự thật chứng minh biệt danh của giáo viên đều được tự do truyền miệng rất nhanh, học sinh lớp khác cũng bắt đầu hô theo, còn vừa hô vừa nhảy, hò hét rất sôi động.
Nếu không phải còn ở trên đường đua, thầy Tống đã chạy lại đá cho mấy đứa đầu têu hai cước.
May mắn bọn họ không gọi biệt danh mới, nếu không thầy Tống thật sự sẽ "hắc hóa" tại chỗ.
Nhờ mấy đứa đáng đánh này, Tống Phất Chi buộc phải chạy thật nhanh, nhanh chóng chạy khỏi mảnh đất thị phi kia.
Tiếng bước chân phía sau vẫn như hình với bóng, giờ phút này có xu hướng tới gần. hơn
Chỉ còn một vòng cuối cùng, thầy Tiếu tăng tốc vọt tới bên cạnh Tống Phất Chi, thở hổn hển nói: "Tôi bắt kịp rồi nhé."
Tống Phất Chi không nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng, âm thầm tăng tốc độ, vòng cuối cùng gần như ngang hàng với anh.
Tình hình tranh đua giằng co, lũ trẻ điên cuồng gào thét tên thầy cô.
Học sinh chen chúc thành một vòng dày đặc bên cạnh đường đua, các giáo viên khác cũng thích xem náo nhiệt, vây ở ngoài cùng.
Ngay cả thầy Chu cũng không nhàn rỗi, hai tay làm loa, hét lên từ xa: "Thầy Tống cố lên!"
Tống Phất Chi không còn nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu đều là bọn nhỏ trong lớp.
Nghĩ đến sự thất vọng của bọn nhỏ năm ngoái khi biết lớp mình bị thua hai điểm, nghĩ đến những bước nhảy hài hước và nghiêm túc của bọn nhỏ trong buổi luyện tập, nghĩ đến bài hát và điệu nhảy mình thích được trình diễn trước rất nhiều người trong trường ngày hôm qua, khi đó nụ cười trên mặt bọn nhỏ sáng lạn cỡ nào.
Cũng nghĩ đến các học sinh trước đây y từng dẫn dắt, những người đã dành tuổi thanh xuân và mồ hôi trên sân thể dục này, bọn họ đang ở góc nào trên thế giới và cuộc sống hiện tại có tốt không?
Trước vạch đích là một đoạn đường thẳng 100 mét, đám đông khổng lồ ở vạch đích dường như đang ở ngay trước mặt.
Tiếng bước chân dồn dập, Tống Phất Chi nghe thấy nhịp tim của chính mình gầm thét, nhảy múa cuồng loạn.
Giữa hai nhịp tim, thầy Tiếu bên cạnh đã vượt qua y.
Tiếng hét phía trước dường như to hơn.
Lúc này chính là liều mạng, bóng lưng của thầy Tiếu dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Tống Phất Chi, y chỉ thấy được vạch đích phía trước cùng với những khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập chờ mong.
Đột nhiên từ phía sau đám người, một đốm màu cam sặc sỡ bỗng dưng bắt lấy tầm mắt Tống Phất Chi.
Đó là một bóng dáng cao lớn quen thuộc, trong tay hắn cầm một bó hoa, nhìn từ xa không thấy rõ chủng loại, chỉ thấy rõ màu đỏ cam nồng đậm rực rỡ kia.
Giống như một đám lửa bùng cháy, giống như một đám phượng hoàng vỗ cánh muốn bay.
Người đó là Thời Chương.
Tống Phất Chi hoài nghi mình chạy ra ảo giác.
Nhưng càng gần tới đích càng nhìn thấy rõ hơn.
Thời Chương đứng ở vòng ngoài cùng của đám đông, thoáng giơ bó hoa tươi đẹp lên ra hiệu cho Tống Phất Chi.
Giáo sư nở một nụ cười trên môi, nụ cười rất ấm áp.
Giây phút đó Tống Phất Chi cảm giác cả người mình đều nhẹ bẫng, như thể linh hồn đang dẫn dắt y lao về phía trước.
Giống như chỉ cần có người này ở bên cạnh, đoạt giải quán quân, chiến thắng —— hết thảy đều trở nên thật dễ dàng.
Khoảnh khắc xông qua vạch đích, Tống Phất Chi lập tức bị các học sinh xông lên bao vây, bọn họ tranh nhau đưa nước, đưa khăn cho thầy Tống.
Nhưng thứ được đưa nhiều nhất chính là những cánh tay dang ra, các nam nữ sinh kích động ôm lấy y.
"Giải nhất! Chúng ta đã giành giải nhất!"
"A a a, thầy Tống, thầy đỉnh quá ——!"
"Nhà vô địch, chúng ta là nhà vô địch a a a a!"
"Kawaii, thần của chúng ta!"
Các học sinh chặn đường đua chật như nêm cối, thầy Chu muốn chen vào cũng chen không được.
"Thầy Tống có bản lĩnh lắm nha!" Thầy Chu hưng phấn nói với giáo viên bên cạnh: "Đám trẻ kia vui muốn chết."
Cô giáo bên cạnh đáp lời: "Thầy Tống mạnh thật, so với dân chuyên được đấy."
Thầy Chu mặt mày hớn hở còn muốn nói gì đó thì bỗng nhiên dừng lại, nâng kính lên, kinh ngạc nói: "Kìa, giáo sư Thời? Sao cậu lại ở đây?"
Đứng cách đó không xa không phải là giáo sư Thời sao.
Lần trước đi tham quan trường đại học anh đã gặp được vị giáo sư thực vật học ưu tú này, tại sao hắn lại đến trường cấp ba của bọn họ?
Trong tay còn cầm một bó hoa to đẹp.
Thầy Chu vội vàng đi qua chào hỏi: "Giáo sư Thời, con của cậu học ở trường chúng tôi à? Cậu đến xem con thi đấu sao?"
Thầm nghĩ nhìn không ra, giáo sư Thời nhìn trẻ như vậy, nhiều lắm là hơn ba mươi, thế mà đã có con học cấp ba rồi?
"Chào thầy Chu."
Thời Chương hơi khom người, cười nói: "Không phải đến thăm con, tôi không có con."
"Ồ... "
Thầy Chu lại nhìn bó hoa trong lòng giáo sư: "Vậy cậu tới tìm...?"
Thời Chương lịch sự cười cười: "Tôi tới tìm tiên sinh tôi."
Tống Phất Chi uống mấy ngụm nước học sinh đưa, bị nhấn chìm trong sự nhiệt tình cùng tiếng hoan hô của bọn nhỏ, tim y chẳng hề chậm lại sau khi vận động kịch liệt mà còn có xu hướng ngày càng đập nhanh.
Y nhìn về phía sau đám đông, cụm màu đỏ rất bắt mắt.
Tống Phất Chi lui ra, đẩy đám người còn đang sôi trào sang một bên và đi về phía người nọ.
Y nhìn thấy Thời Chương đang đi về phía mình, cũng thấy rõ bó hoa trong tay Thời Chương.
Mới vừa chen ra khỏi đám người, Tống Phất Chi đã bị Thời Chương ôm lấy.
Vòng tay Thời Chương rất ấm áp, tim đập cũng nhanh, ôm trọn người yêu vào lòng.
"Chúc mừng thầy Tống giành được quán quân." Thời Chương ghé vào tai y nói: "Vô cùng xuất sắc."
"Không phải em đã nói sẽ đến đại học tìm anh sao?"
Tống Phất Chi bây giờ vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ là di chứng sau khi chạy đường dài.
"Lừa em đấy. Anh muốn cho em niềm vui bất ngờ."
Thời Chương cười, đưa hoa cho Tống Phất Chi.
"Hoa hồng lửa và hoa Thiên Điểu."
Tống Phất Chi nhận lấy, một bó cam cam đỏ đỏ còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Y hỏi đùa: "Gì đấy, phải giành hạng nhất mới tặng cho em à?"
Thời Chương nghiêm túc nói "Không phải", rồi lại nói: "Hoa của anh đều dành cho em."
Tống Phất Chi trừng mắt nhìn, đột nhiên bị lời nói vừa đứng đắn vừa lãng mạn này làm cho nóng bừng.
Y ôm hoa, phát hiện cách đó không xa còn có người đứng nhìn, thầy Chu ngạc nhiên nhìn bọn họ.
"À, thầy Chu."
Tống Phất Chi thoải mái nói: "Lần trước ở trường đại học không tiện lắm nên không giới thiệu cho thầy được."
"Đây là giáo sư Thời, tiên sinh tôi."
Thầy Chu chưa kịp nói gì thì mấy cái đầu chợt xuất hiện bên cạnh thầy.
Các học sinh há hốc miệng hình chữ O, khiếp sợ nhìn thầy Tống và vị giáo sư đã gặp trước đó.
"A, là giáo sư thực vật học mình đã gặp trước đây!"
"Lại là chồng thầy Tống sao?"
"Trời ạ, còn đặc biệt đến xem thầy Tống thi đấu nha."
"Aaaa, đẹp trai quá, xứng đôi với anh Rìu lắm luôn!"
"Còn mang hoa tới nữa kìa, ngọt ngào quá đi."
Ở trước mặt giáo sư, bọn nhỏ câu nệ vài phần nhưng ánh mắt vẫn cứ như kẻ gian, hết nhìn thầy Tống, lại nhìn giáo sư Thời.
Giáo sư Thời phóng khoáng, nhẹ nhàng chào hỏi: "Chào các em, lại gặp nhau rồi."
"Chào sư mẫu!"
Cũng không biết là đứa dở hơi nào kêu lên.
Tống Phất Chi nhíu mày nói "Gọi bậy", Thời Chương cũng không để ý, cười nói: "Xin chào."
Bọn nhỏ còn đang líu ríu, Thời Chương nhẹ nhàng nói: "Thầy Tống vừa chạy xong, để cho thầy ấy đi nghỉ ngơi một lát được không?"
Các học sinh nói "Dạ dạ dạ", Thời Chương chạm vào cánh tay đẫm mồ hôi của Tống Phất Chi, dẫn người đi.
"Đi đâu? "Tống Phất Chi hỏi hắn.
Thời Chương nhìn y: "Tùy em, đi dạo trong trường cũng được."
Lúc này tất cả mọi người tập trung trên sân thể dục nên những nơi khác trong khuôn viên trường có rất ít người, khá yên tĩnh.
Tống Phất Chi dẫn Thời Chương vòng qua căn tin, ký túc xá, dẫn hắn chậm rãi đi qua vườn hoa nhỏ trong trường học.
"Không ngờ hôm nay anh sẽ đến đây." Tống Phất Chi cụp mắt nói.
Thời Chương dừng lại, ôm lấy y: "Hôm qua em nói hồi trung học tham gia đại hội thể thao, bên cạnh không có ai cổ vũ cho em, nên hôm nay anh muốn đến đứng bên cạnh em."
Hắn cười tiếp: "Nhưng xem ra không cần anh cổ vũ nữa, thấy ai cũng thích thầy Tống."
Tống Phất Chi nhanh chóng nhìn hắn một cái, nói: "Cần."
Thời Chương dừng bước trong chòi nghỉ mát, cố ý cười hỏi: "Cần anh cổ vũ hay cần anh?"
Tống Phất Chi nheo mắt nhìn Thời Chương: "Giáo sư, em thấy anh cũng rất xấu xa."
Thời Chương: "Hả?"
Bọn họ nhìn nhau, hương hoa vương vấn giữa hai người, ánh mắt không bình tĩnh, rõ ràng trong lòng có đôi chút xao động.
Vườn hoa nhỏ trong khuôn viên trường là nơi rất thích hợp để yêu sớm.
Tống Phất Chi nghĩ, y muốn hôn Thời Chương.
Lúc này Thời Chương cũng tới gần một chút, hơi thở nóng bỏng lướt qua sống mũi Tống Phất Chi.
"Này, tuần lễ vàng Quốc khánh cậu định đi đâu chơi?"
Giọng nói của một học sinh đột nhiên phá vỡ bầu không khí, hai người vô thức giữ ra một khoảng cách.
Không phải học sinh lớp Tống Phất Chi, nhưng tóm lại là không thể hôn môi trước mặt học sinh.
"Khụ, đột nhiên nhớ ra." Tống Phất Chi nói: "Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, em đến phòng học lấy máy ảnh chụp bọn nhỏ."
Giọng Thời Chương hơi khàn: "Được, đi thôi."
Dọc đường đi không ai nói chuyện, không khí vẫn mang theo mùi thơm trong vườn hoa, ngọt ngào và kiều diễm.
Cả hai đều nghĩ đến nụ hôn chưa nhận lúc nãy.
Cả lớp đều ở trên sân thể dục nên trong phòng học trống rỗng, bàn ghế không chỉnh tề, chỉ có quạt điện chậm rãi xoay.
Tống Phất Chi đi vào phòng học: "Đây là phòng học lớp em, hơi bừa bộn, hai ngày nay đại hội thể dục thể thao nên mấy bạn trực nhật lười dọn."
Thầy Tống theo bản năng muốn bật đèn lên, lại bị Thời Chương nhẹ nhàng đè cổ tay lại.
Hắn không để y bật đèn.
"Máy ảnh ở đâu?" Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi nói: "Ở dưới bục giảng... A."
Thời Chương đỡ eo Tống Phất Chi, cúi đầu hôn lên môi y.
Cũng không sâu, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi.
Nhưng tay hắn lại ôm chặt lấy, thân thể hai người đàn ông dán sát vào nhau, đóa hoa rực rỡ nở rộ bên cạnh bọn họ nhưng bọn họ còn nóng bỏng hơn cả hoa.
Tống Phất Chi hơi tránh ra một chút, thở hổn hển nói: "Cả người em đầy mồ hôi."
Thời Chương trêu chọc mái tóc hơi ướt của y: "Anh không ngại."
Tống Phất Chi bị xúc cảm rất nhỏ làm cho tê dại: "Nơi này là phòng học..."
"Bạn học Tống." Thời Chương đột nhiên khàn giọng gọi, giọng nam rất trầm.
Tống Phất Chi bỗng cảm thấy bối rối.
Hắn gọi y như vậy trong lớp học, như thể thực sự đã quay trở lại thời cấp 3. Nơi họ là hai đứa trẻ hư nổi loạn, trốn giáo viên và phụ huynh, ôm, hôn, chạm vào nhau trong lớp học không người, rơi vào tình yêu sớm hoang đường mà không hề sợ hãi.
Trong khoảnh khắc Tống Phất Chi thất thần, Thời Chương mạnh mẽ hôn y.
Đầu lưỡi lướt qua đôi môi khiến chúng ướt át.
Phạm Đồng vội vàng đi tới cửa phòng học: "Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, đừng bỏ lỡ, lớp chúng ta không thể không có thầy được!"
"Thầy Tống ơi ——?!"
Tống Phất Chi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thời Chương không buông y ra, ngược lại càng ép chặt hơn, trực tiếp cắn môi Tống Phất Chi.
"Ông lớn tiếng như thế làm gì." Diêu Hân Hân trừng mắt :"Không thấy đèn trong phòng học đều tắt hết à?"
"Vậy anh Rìu còn ở đâu nữa? Văn phòng cũng không có ai."
"Yên tâm, thầy ấy sẽ quay lại thôi..."
Phía sau cửa phòng học, Tống Phất Chi bị Thời Chương hôn đến không thở nổi, tất cả tiếng rên rỉ cùng thở dốc đều bị khống chế ở giữa kẽ răng, nghẹt thở như sắp đến giới hạn.
Thời Chương cuối cùng cũng hơi buông y ra, nhẹ nhàng "chụt" một tiếng, âm thanh đôi môi ẩm ướt.
Tống Phất Chi đỏ mắt thở dốc, bị ép vào giữa khe cửa, ngửa đầu, mạch đập bên cổ nhảy rất nhanh.
Học sinh đến rồi đi giống như giáo viên đang tuần tra, hai nhà giáo dục, bạn đời hợp pháp đã kết hôn lại trở thành những đứa trẻ hư bị vướng vào tình yêu sớm.
Thời Chương cúi đầu, tựa vào trán Tống Phất Chi, đôi mắt rủ xuống làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Tống Phất Chi bị hơi thở Thời Chương vây quanh, nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn: "... Bạn học Tống, em là mối tình đầu của anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó thầy Tống đi search google, ý nghĩa của của hoa Thiên Điểu là "Tự do và hạnh phúc", ý nghĩa của hoa hồng lửa là "Dùng nhiệt tình của anh xoa dịu trái tim bị tổn thương của em".