Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy

Chương 151: 151




Băng lo lắng cho Đoan Minh Triệt.

Nàng đã nghe mọi người nó ở Minh Triều này Hoàng đế có thân thủ số 1 thiên hạ.

E rằng sớm muộn Triệt cũng bị đánh bại.
Đúng như vậy, Triệt bị hắn đánh một chưởng vào vai.

Kiếm của Triệt chống xuống đất lê thành một đường dài, lóe ra tia lửa.

Hoàng đế lao đến nhanh chóng định đâm Triệt!!!
Thiên Băng chớp mắt tay đã nắm lấy mũi kiếm của hoàng đế, hét to:" Huynh còn đứng ở đấy nhìn nữa, Mau chạy đi.

Huynh không phải đối thủ của hắn đâu"
" Không, ta phải mang muội đi cùng" Đoan Minh Triệt miệng dính máu, nhưng vẫn quả quyết.
Hoàng đế muốn rút kiếm nhưng không thể.

Bởi Băng nắm rất chặt:" Mau bắt Đoan Vương gia lại cho trẫm"
Nàng hoảng hốt, đưa kiếm đến cổ
" Nếu huynh không đi ta sẽ chết ở đây" Những giọt nước mắt rơi xuống, gào thét:" Đi mau"
Đoan Minh Triệt nghe lời, dùng khinh công mau chóng rời khỏi.

" Mau bỏ tay ra khỏi kiếm" Đoan Minh Vương mặt tái mét
" Trừ khi người thu hồi lệnh tha cho Triệt" Thiên Băng ra điều kiện.

Kiếm cứa ngày càng sâu vào trong bàn tay, máu chảy càng nhiều
" Nàng định phế cánh tay của mình sao"- Hắn lo sợ
" Ta nói rồi"," Một....!Hai..." Nàng đếm từng chút một
" Tất cả nghe lệnh trẫm, không được đuổi theo Đoan Minh Triệt"," Nàng hài lòng chưa"
Băng từ từ buông ra, vô lực ngã xuống.

Hoàng đế mau chóng tới đỡ
" Truyền Quốc sư vào cung ngay cho trẫm"
.......
Lãnh cung
Quốc sư băng bó vết thương, bắt mạch, thở dài, lắc đầu
" May mà phát hiện kịp thời.

Không e rằng cả đứa bé và Băng nhi sẽ đều khó sống"
Hoàng đế vừa sợ lại vừa vui mừng, xúc động lay Quốc sư:" Ngươi vừa nói gì Băng nhi có thai?"
Ông cúi đầu, cung kính
" Cái thai đã được gần 5 tháng.


Có điều phải tịnh dưỡng nhiều hơn.

Hoàng thượng nên bớt giục vọng lại.

Bởi nó sẽ ảnh hưởng đến người mẹ"
" Thần sẽ kê thêm thuốc bổ, cảm xúc của người mẹ cũng rất quan trọng.

Không nên xúc động, suy nghĩ nhiều.

E rằng nếu Hoàng thượng còn bức con bé.....!sẽ trầm cảm.

Sau đó...!có thể...!bị điên"- Quốc sư ấp úng, trông tình cảnh hiện giờ của Thiên Băng thật đáng thương.

Dù sao nó cũng là đứa cháu gái duy nhất của mình.
" Trẫm đã hiểu.

Ngươi có thể lui" Hoàng đế ngồi bên giường chăm sóc cho nàng.
Quốc sư đề nghị:" Hoàng thượng, người có thể cho thần nói chuyện với con bé.

Ít nhất cũng giúp phấn chấn hơn"
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, nhận thấy ông nói có vẻ đúng.

Nàng rất quý Quốc sư
" Được.

Vậy ngày mai đi"
Chỉ còn hoàng đế và nàng ở trong căn phòng yên tĩnh, tĩnh mịch..


— QUẢNG CÁO —