“Tham kiến thái hoàng Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”Mộc Hiệp ôm lấy tiểu Hoàng Thượng chân sau quỳ xuống, trên tay sợi tơdần dần trở nên thật nhỏ, trong nháy mắt liền biến mất.
Lão thái giám đến đỡ, thái hoàng Thái Hậu đi tới, hướng Mộc Hiệp nâng nâng tay, đi tới bên người tiểu hoàng phi, nhìn vết thương trên mặtnàng không khỏi tâm sinh khổ sở, bất quá hoàn hảo, tới kịp lúc, nhìnthan mình xém hôn mê, cuống quít bảo lão thái giám phái người đem nàngđưa đi chữa trị.
“Không nghĩ tới nàng ta nhanh như vậy đã bắt đầu xuống tay.” Gương mặt từ ái nổi trận lôi đình.
“Vì an toàn, trong mười bảy năm này, thần sẽ bảo hộ bên người tiểuHoàng Thượng cùng tiểu hoàng phi, chính là, nếu bọn họ hai người ở hainơi xa nhau, chỉ sợ thần không kịp chiếu cố.” Mộc Diệp nhìn tiểu HoàngThượng trong lòng Y Y nha đầu, bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, vì cái gìngười khác đều trúng thuật pháp hoàng Thục phi, nhưng là tiểu HoàngThượng lại……
“Yên tâm, ai gia sẽ an bài,” Thái hoàng Thái Hậu gật gật đầu, trongmắt toát ra nghi ngờ,“Mộc Diệp, vì sao vừa rồi ngươi không có giữ chânhoàng Thục phi, để cho ai gia đến bắt tại trận, như vậy, bộ tộc chiếm vu cũng không còn gì để nói.”
Khóe miệng giơ lên ý cười chua sót, Mộc Diệp nâng mặt, đón ánh sáng,một vết sẹo xấu xí giữa lông mày, cương nghị trên mặt cuối cùng là bất đắc dĩ.
Nếu chính mình thực sự có bản lãnh này, làm sao thường không làm đâu.
“Chẳng lẽ nói, ngay cả ngươi cũng đấu không được nàng?” Thái hoàngThái Hậu vẻ mặt khiếp sợ, Mộc Diệp nhưng là cao thủ số một số hai bộ tộc ma thuật, nếu ngay cả hắn cũng đấu không được hoàng Thục phi, chỉ sợ,tiểu Hoàng Thượng cùng tiểu hoàng phi tánh mạng đáng lo.
“Không dối gạt thái hoàng Thái Hậu, hoàng Thục phi tu vi đã là trênbậc thần, trong người nàng chảy là máu vu nữ bộ tộc chiếm vu, có nănglực tự mình chữa trị, mà thần, chỉ là hơi cao tay một chút.”
Khó trách, khó trách hắn vừa rồi không có trực tiếp xuất thủ cứu tiểu Hoàng Thượng, mà là hướng chính mình phát ra tín hiệu, đợi có ngườiđến, mới dám xuất thủ.
Thái hoàng Thái Hậu thật sâu thở dài.
“Thần còn có một chuyện bẩm báo thái hoàng Thái Hậu, tiểu hoàng phikhông bị chi phối bởi ma thuật của hoàng Thục phi, cũng không phảithần giúp đỡ, cho nên người này là địch hay bạn, thần cũng khó phânrõ.”
“Phải không?” Gượng mặt đầy nếp nhăn lộ ra ưu sầu, nàng biết thời gian sốngng trên đời của mình không còn nhiều.
———————————————–
Phượng Dương cung.
“Hoàng nhi, con không bị thương?” Đem khăn tay nhúng nước chà lausạch sẽ cái trán cho hắn, thấy miệng vết thương đã khỏi hẳn, tâm hoàng Thục phi cũng thả lỏng.
Chữa trị thân thể bị thương, là năng lực đặc biệt của vu nữ bộtộc chiếm vu, không biết vì sao cuối cùng có thể di truyền cho hoàngnhi, xem ra, ngay cả ông trời cũng chiếu cố bọn họ.
“Con không cam lòng, rõ ràng, sẽ đạt thành nguyện vọng mẫu hậu.” Tênnam nhân kia rốt cuộc thần thánh phương nào! Sờ sờ cổ, trong lòng hắnvẫn cảm thấy kỳ quái, sợi tơ này, thế nhưng không có cho hắn xúc cảm gì.
Buông khăn tay, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoàng Thục phi luôn luôn kiêu ngạo cũng có cảm giác thất bại.
Nếu chính mình không có đoán sai, người kia, có lẽ là Mộc Diệp bênngười thái hoàng Thái Hậu, người kiệt xuất nhất của bộ tộc ma thuật,cũng chính là thái hoàng Thái Hậu bổn gia(người trong tộc , hình nhưhọ nội , convert thế).
“Đụng phải hắn, phần thắng là bao nhiêu, mẫu hậu cũng không rõ ràng,hắn ma thuật bí hiểm, bộ tộc chiếm vu chưa có người cùng hắn giao thủ,bất quá, nghe nói người cùng hắn giao thủ, không chết thì cũng tứcđiên, hoàng nhi, về sau nếu là đụng phải hắn, nhớ rõ không cần cứng đốicứng(đá chọi đá), con bây giờ còn chưa có thực lực này.”
“Con cẩn tôn mẫu hậu dạy bảo.” Hắn hạ mi mắt, trong mắt rục rịch,không nghĩ tới chính mình làm cho người ta phải bố thí, vừa rồi sợi tơsiết trên cổ chính mình, chỉ sợ đều là ma thuật.
Hoàng Thục phi sao lại không biết ý nghĩ của con, khẽ thở dài, điđến bên người hắn, vỗ về hắn một cái lên tóc dài mềm mại, đứa nhỏ này,lớn lên cùng cha nó thật giống nhau.
“Đợi mẫu hậu diệt trừ bọn chúng, giúp con đi lên ngôi vị hoàng đế,nhất định sẽ cho con khôi phục dòng họ Tuyệt La! Mẫn Hách.”