Ái Phi, Tìm Được Em Rồi!!!

Chương 17: Anh sẽ không biến mất



Giai Hạ vừa chuẩn bị cơm xong thì tiếng chuông của vang lên, cô cởi chiếc tạp dề ra vội đi đến mở cửa, nhìn thấy anh cô mỉm cười nhào đến ôm lấy anh.

"Thành Thành, anh đến rồi" Giai Hạ ôm chặc lấy thắc lưng của anh, Vương Lệ Thành không chút phản ứng gì, nếu như lúc trước anh đã ôm lấy cô rồi.

"Vào trong thôi" Vương Lệ Thành kéo cô vào trong nhà, Giai Hạ có chút hụt hẫn, người này có lẽ không phải là Vương Lệ Thành người mà cô ngày đêm mong nhớ.

Giai Hạ cùng anh ngồi xuống ăn cơm, cô gắp cho anh những món anh thích, khẩu vị vẫn vậy nhưng vẫn khác khác thế nào ấy, Giai Hạ nhìn anh chầm chầm không nói gì, Vương Lệ Thành biết rõ cô đang nghi ngờ mình nhưng anh không biết nên giải thích như thế nào nữa.

"Thành Thành, làm sao anh trở thành giám đốc truyền hình thế? Anh mới đến đây thôi mà?" Giai Hạ vẫn còn khó hiểu tại sao một người ở thế giới cổ đại đến thời hiện đại trong thời gian ngắn có thể tiếp thu được khoa học hiện đại nhanh chóng và trở nên giàu có như vậy.

"Nhờ học hỏi và cố gắng ngoại giao thôi, em thấy anh có lợi hại không?" Vương Lệ Thành tươi cười nói.

"Nhưng chỉ một thời gian ngắn, những người hiện đại ở đây làm việc vất vả cũng chưa được như vậy, anh nói đi có phải anh đi Casino kéo máy ăn hên không vậy?" Giai Hạ ngồi sát lại gần anh giọng nghi ngờ hỏi.

"Anh nào có ăn chơi sa đoạ như thế!!" Vương Lệ Thành véo mũi của cô.

"Em thực sự không tin được anh lại giàu hơn em" Giai Hạ kéo mặt anh lại gần nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh không biểu hiện ra là nói dối, cũng coi như tạm tin.

"Sao anh lại khác đến như vậy? Tên nhóc suốt ngày bám theo em rồi còn hay ức hiếp em đâu rồi? Thay đổi tính cách nhanh chóng như vậy"

"Cô gái ơi tôi,cũng lớn rồi đâu thể suốt ngày trẻ con như em nghĩ mãi, chính chắn một chút mới hợp với thế giới này chứ" Vương Lệ Thành không muốn để Giai Hạ biết rằng thân xác hiện tại này không phải của anh, anh chỉ mượn tạm nó mà thôi, chủ nhân thân thể này lại có ý nghĩ trái chiều với anh cả hai chưa thể hoà làm một nên Vương Lệ Thành có thể sẽ không ở thế giới này lâu.

"Thật sao?" Giai Hạ nữa ngờ nữa tin.



"Là sự thật, em vẫn chưa tin sao?"

"Thôi, em tin" Giai Hạ ôm lấy anh, cô có hơi không quen với sự chính chắn này của anh, khiến cô thấy khoảng cách hai người quá là xa mặc dù đang ở cạnh nhau nhưng nhịp đập trái tin không còn đồng điệu như trước đây nữa.

Sau khi ăn xong, cô và anh cùng nhau rửa bát, cùng nhau ôn lại kỷ niệm sau một năm xa cách, đây không phải giấc mơ mà là sự thật, nhưng cái linh cảm gì đó không tốt đang đến khiến Giai Hạ lo lắng vô cùng.

"Thành Thành!! Anh sẽ không biến mất phải không?" Giai Hạ vẫn luôn sợ hãi về hai thế giới của hai người, một người là nhân vật ảo một người là con người thật sự việc nhân vật ảo sống trong thế giới loài người liệu sẽ mãi mãi hay anh sẽ phải biến mất.

"Không, sẽ không biến mất" Vương Lệ Thành khẳng định với cô, nhưng anh vẫn còn mơ hồ không biết sẽ tiếp diễn đến khi nào.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Lệ Thành nhìn xem thử khẽ đưa tay bắt máy rồi ra ngoài nói chuyện, Giai Hạ nhìn theo bóng của anh rồi tiếp tục rửa bát.

Giai Hạ nhìn ra ngoài thấy Vương Lệ Thành trò chuyện lâu như vậy nên tò mò đi ra xem thử, nghe tiếng anh nói chuyện với người nào đó, cô lén nghe thử mặc dù biết như vậy là không lịch sự.

"Bên đó là mấy giờ rồi? Sao giờ này chưa ngủ nữa?"

"Em đang xem phim lát sẽ ngủ, cỡ cuối tháng này em thi xong sẽ về thăm anh, anh nhớ em lắm rồi đúng không?" Một giọng nói của một cô gái vang lên, họ nói chuyện với nhau thật thân thiết, Cô gái đó là ai mà tại sao lại nói chuyện với Vương Lệ Thành thân mật như vậy.

"Lo học đi!! Đừng mãi xem phim như vậy" Vương Lệ Thành mới đến thế giới này mà đã có bồ nhí rồi sao, Giai Hạ tức giận đi vào trong nhà tiếp tục rửa bát.

Lúc để bát lên trên kệ cô bị trượt chân ngã làm rơi chiếc dĩa, cô cũng ngã xuống, tay của cô trúng ngay mảnh vỡ chảy máu ướt cả tay cô, phía Vương Lệ Thành chợt anh cảm thấy tim mình đau nhói, dần mất đi ý thức.

"Vương Lệ Thành, anh sao vậy?" Tiếng cô gái đó gọi lớn.