Về phía Triệu Gia Thông và Tịnh Tuyên, sau khi bộ phim đóng máy kết thúc ba tháng quay phim cực nhọc, cuối cùng cũng đến ngày họp báo, Vương Lệ Thành và Giai Hạ đã đến từ sớm.
Trong buổi lễ họp báo đó, hai cặp đôi đã công bố trước công chúng về mối quan hệ của họ, về Giai Hạ và Vương Lệ Thành thì không mấy hot vì họ trước đây đã từng công bố rồi.
Riêng Tịnh Tuyên và Triệu Gia Thông là vấn đề nóng hổi, chuyện yêu đương của hai người đã lên hot search, và là đề tài được các nhà báo săn đón nhiều nhất.
"Anh nghĩ sao về việc yêu quản lý của mình? Trong khi đó cô ấy lại còn lớn tuổi hơn anh?"
Phóng viên đặt câu hỏi cho Triệu Gia Thông
"Yêu cô ấy là chuyện hạnh phúc nhất đời tôi, còn chuyện tuổi tác tôi không quan tâm vì tình yêu là không phân biệt tuổi tác, cái tôi yêu là cô ấy con người cô ấy và tâm hồn của cô ây"
Triệu Gia Thông nắm tay cô nhìn cô hạnh phúc nói.
"Cho nên đừng đăng bất kỳ tin đồn của tôi với bất kỳ cô gái nào khác, vì trong tim tôi chỉ có cô ấy mãi mãi là như vậy"
Triệu Gia Thông vẫn giữ chặt tay cô, con tim mong manh của fans triệu Gia Thông vô cùng buồn vì anh đã có người trong lòng nhưng chỉ cần anh hạnh phúc họ sẽ luôn ủng hộ hai người.
Môi tình đẹp và lãng mạn như trong truyện xổ tích của họ là những người khác xúc động vô cùng, xem lại những hành trình gắn bó của họ suốt mấy năm trời mới nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương.
Sau buổi họp báo ấy, Triệu Gia Thông đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, anh đã đặc biệt chuẩn bị trước cho ngày trọng đại hôm nay, anh đặc biệt bao trọn nhà hàng nên không gian vô cùng tĩnh lặng và riêng tư chỉ có hai người mà thôi.
Tiếng nhạc violon vang lên dịu nhẹ và đầy lãng mạn, Triệu Gia Thông muốn làm cho cô bất ngờ và khóc mới được, Tịnh Tuyên ngồi đối diện anh nhìn anh cứ mỉm cười mãi.
"Anh sao vậy? Cười hoài thế?"
"Anh đang vui, Tịnh Tuyên em ngồi ở đây, đợi anh một lát"
Tịnh Tuyên nhìn anh cứ bí ẩn thế nào ấy, lại muốn giở trò gì nữa đây? Bỗng bài hát quen thuộc vang lên, là bài hát cô từng hát an ủi anh mỗi khi anh buồn đây mà.
Tịnh Tuyên hướng về phía sân khấu, Triệu Gia Thông đang ngồi trước cây dương cầm, tiếng đàn vang lên thật trong trẻo, anh bắt đầu hát, giọng hát của anh phải nói là vô cùng trầm ấm.
Đúng là một tên tài năng, diễn suất giỏi, hát hay, đàn giỏi, nói chung chẳng có gì mà anh không thể làm được.
Tịnh Tuyên đứng dậy đi đến chỗ sân khấu, cô đứng nhìn anh đang hoà mình vào bài hát, cô cũng ngân nga hát theo anh, những ký ức của những năm tháng ùa về giọt nước mắt của Tịnh Tuyên chảy dài xuống má, xúc động vô cùng.
"Tịnh Tuyên!!! Anh yêu em" Triệu Gia Thông hô lớn.
Anh rời khỏi cây dương cầm, anh đi tới chỗ cổ, quỳ xuống, anh lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương lung linh sáng chói, Tịnh Tuyên không khỏi xúc động vì cô chờ ngày này cũng lâu lắm rồi.
"Tịnh Tuyên, lấy anh nhé?" Triệu Gia Thông hết sức nghiêm túc nói.
Tịnh Tuyên nhẹ gật đầu, anh hạnh phúc đeo nhẫn lên tay cô, anh đứng dậy nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hôn, anh ôm eo của cô cùng cô hoà mình khiêu vũ.
"Anh tốn thời gian chuẩn bị bao lâu thế?"
"Một ngày thôi, em thích không?" Triệu Gia Thông nháy mắt.