Vào một buổi sáng bình thường tháng Tám năm 2006, Tưởng Hạ Chi nhận được quyết định bổ nhiệm và bãi nhiệm bất thường, theo như thông báo, căn cứ “Quy chế bổ nhiệm cán bộ” do Bộ Tổ chức* ban hành, căn cứ tinh thần của cuộc họp cán bộ các cơ quan trực thuộc Bộ Công an tổ chức và sau khi được Đảng ủy Công an thành phố Quang Châu nghiên cứu, hắn đã đủ điều kiện thăng chức, được đưa lên làm đội trưởng đại đội 2 chi đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố.
*Bộ Tổ chức là cách gọi tắt của Bộ Tổ chức Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đây là một cơ quan quan trọng và đặc biệt của hệ thống lãnh đạo Đảng và Nhà nước Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa, với chức năng bao gồm tham mưu cho nhà lãnh đạo tối cao, Ban Thường vụ Bộ Chính trị, Bộ Chính trị và Ủy ban Trung ương, tiến hành hệ thống tổ chức đơn vị trung ương và địa phương, kiến thiết hệ thống công vụ viên Đảng và Nhà nước cấp cao.
Sau khi quyết định được đưa ra, một nhóm người cả nam cả nữ nhanh chóng xúm lại quanh đội phó Hà Nhứ Phi, ầm ĩ ồn ào, rõ ràng đều đang tỏ ra bất bình thay ông ta. Hà Nhứ Phi năm nay đã qua tứ tuần, vừa tận tâm lại vừa thân thiện, là người có kinh nghiệm lâu nhất, lập nhiều chiến công nhất ở đại đội số 2, bao nhiêu cốt cán mấy năm qua của cục thành phố cũng nhờ một tay ông ta bồi dưỡng mà thành, đáng ra ông ta mới là người nên được thăng chức lên làm đại đội trưởng. Bản thân Hà Nhứ Phi lại không để bụng, thấy tình thế hơi gượng gạo, ông ta lập tức đứng dậy vỗ tay đầu tiên, sau đó cười nói: “Chúc mừng đội trưởng Tưởng được thăng chức, tối nay đội trưởng Tưởng bao anh em nha!”
Mọi người lại vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu nên không nhúc nhích gì, đội phó Hà huých một cậu cảnh sát hình sự bên cạnh tên Trương Chiêu, lúc này Trương Chiêu mới gượng ép vỗ tay, những cảnh sát hình sự còn lại cũng nể mặt thầy mình mà hùa theo mấy tiếng “bao anh em”. Trái lại, Tưởng Hạ Chi lại vẫn nhíu chặt mày, đôi môi đào hoa rõ ràng đường nét cũng mím lại thành một đường thẳng, có vẻ như cũng chẳng mấy vui vẻ.
Im lặng hồi lâu, Tưởng Hạ Chi xoay người đi tới văn phòng của cục trưởng Sa. Hắn dừng lại trước cửa và gõ cửa, nghe thấy tiếng “Mời vào” thì mới đẩy cửa bước vào.
Cục trưởng Sa tên đầy đủ là Sa Hoài Lễ, là người đứng đầu hệ thống công an Quang Châu, khiến vô số tội phạm nghe thấy mà biến sắc, nhưng thực chất ông lại là một người mập mạp có gương mặt phúc hậu của Phật Đà, gặp ai cũng tươi cười niềm nở.
Cục trưởng Sa đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt ông là một chiếc cốc giữ nhiệt trong suốt, vài lá trà xanh biếc mới hãm đang chậm rãi tản ra, khi chìm khi nổi. Tưởng Hạ Chi lập tức đi tới trước mặt đối phương, nhìn ông từ trên xuống và cất tiếng hỏi một câu vừa không thân thiện vừa không khách sáo: “Cục trưởng Sa, sao lại là tôi?”
“Chẳng phải tôi đã bảo rồi cơ mà, đừng gọi “cục trưởng Sa” hay “bí thư Sa” gì, cứ gọi là lão Sa đi…” Cục trưởng Sa là người khiêm nhường, không thích hư danh, chỉ thích người ta gọi mình là “lão Sa”. Mới nghe còn tưởng đang nói đến tam sư đệ cần cù siêng năng nhưng lại vô năng bất tài trong “Tây Du Ký”.
Còn chưa nói hết câu thì một người đàn ông trung niên cao gần hai mét đã hùng hổ xông vào từ ngoài cửa, chính là phó cục trưởng Cao Trúc Lâm của cục công an thành phố Quang Châu. Thấy lão Sa vẫn còn đang nhàn nhã thảnh thơi ở văn phòng, anh ta bèn cao giọng mắng: “Cấp trên đã thông báo rồi cơ mà, hôm nay trừ khi là trường hợp đặc biệt, tất cả cán bộ cấp sở trở lên trong thành phố chúng ta đều phải đi đón bí thư thành ủy mới nhậm chức, sao anh vẫn còn ở đây?”
“Tôi nhờ lão Hàng đi thay rồi. Tôi không thích tham gia mấy sự kiện ồn ào như thế này, tôi cũng về hưu đến nơi rồi, không có chí tiến thủ lớn lao như thế.” Lão Sa cầm cốc lên uống một hớp trà, sau đó lại cười trêu ghẹo người kia, “Cậu cũng không đi à? À, nếu cậu muốn nở mày nở mặt trước bí thư mới thì tôi sẽ ở lại đây thay cho cậu, cậu mau đi đi, thể hiện cho tốt vào.”
“Nói gì thế hả? Tôi mà cần phải thể hiện trước mặt lãnh đạo chắc? Cái ghế phó cục trưởng hiện tại của tôi có được là nhờ từng viên đạn, là nhờ một đống “huân chương công trạng” nhé!” Thời trẻ Cao Trúc Lâm từng tham gia truy quét tội phạm ma túy, trải qua vô số trận đánh ác liệt thập tử nhất sinh, đến tận bây giờ vẫn còn một vết sẹo bỏng trên mặt, đây là do một tên buôn ma túy cùng đường đã mở bình khí hóa lỏng muốn đồng quy vu tận với anh ta để lại. Cao Trúc Lâm tức giận quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tưởng Hạ Chi ở trong phòng, thế là lập tức biến từ Lỗ Chí Thâm thành Lâm Đại Ngọc, kiềm lại chất giọng đanh vang như chuông lớn của mình: “Ái chà, Tiểu Tưởng đang ở đây à, vừa nãy tôi không để ý, vậy cậu nói chuyện tiếp với lão Sa nhé, tôi ra ngoài trước.”
“Vừa nãy nói đến đâu nhỉ? À phải rồi, đến “tại sao lại là cậu”.” Đợi Cao Trúc Lâm ra khỏi cửa, lão Sa mới quay sang nhìn Tưởng Hạ Chi, sau đó cười tủm tỉm hỏi vặn lại: “Thế tại sao không thể là cậu? Trước khi được điều đến thì cậu thuộc “top 100 cảnh sát hình sự hàng đầu cơ quan công an cả nước”, cho cậu khoác cái mũ đại đội trưởng này là chuyện nghiễm nhiên còn gì?”
“Sếp biết rõ hơn tôi tại sao lại có cái “top 100 cảnh sát hình sự hàng đầu cơ quan công an cả nước” kia mà.” Tưởng Hạ Chi hờ hững nhíu mày, vẻ mặt vẫn không vui, ngoài miệng lại tỏ ý thoái thác, “Tôi mới được điều tới đây, chưa có công trạng gì, chỉ e là các anh em không phục.”
“Ai không phục?” Lão Sa đứng dậy, vỗ vai Tưởng Hạ Chi rồi dẫn hắn ra cửa phòng làm việc, sau đó tiện tay kéo một cậu thanh niên đi ngang qua lại và hỏi, “Trong quá trình đề bạt cán bộ công an, chúng ta luôn tuân thủ nguyên tắc đề bạt công khai và bầu chọn công khai, công bằng khách quan. Cậu nói thật lòng xem, có người nào trong cục phản đối lần bổ nhiệm chức vụ này không?”
Ai mà dám phản đối trước mặt cục trưởng chứ, đương nhiên là cậu thanh niên kia lắc đâu: “Không, không ạ.”
“Được rồi, đi đi.” Vẫy tay đuổi người đi, lão Sa quay lại nhìn Tưởng Hạ Chi, đôi mắt cười híp tịt lại, “Cậu thấy đó, làm gì có ai, mọi người đều phục mà.”
“Phục gì cơ?” Hôm nay kiểu gì Tưởng Hạ Chi cũng phải đập nồi để hỏi cho ra nhẽ, hắn lạnh lùng bồi thêm một câu, “Vì tôi họ Tưởng à?”
“Không được nói bậy!” Lão Sa lập tức ngắt lời hắn, “Cậu như vậy là ôm lòng tiểu nhân đấy! Điểm then chốt của chính trị là dùng người một cách hợp lý, đã nói rồi, chức đội trưởng này được quyết định dựa trên tinh thần văn kiện của Bộ Tổ chức và Bộ Công an!” Giọng điệu hơi nặng nề, lão Sa lại nhanh chóng xoa dịu, thân thiện vỗ vai Tưởng Hạ Chi, “Chưa kể họ của cậu có gì không tốt chứ? Tôi muốn mang họ đó còn không được kìa.”
Hết lời để nói, Tưởng Hạ Chi không gặng hỏi thêm nữa, hắn cười đáp một tiếng “tốt thật” rồi xoay người rời đi. Cơn giận của hắn tới rồi, lúc đến còn biết gõ cửa, lúc đi thì không thèm chào cục trưởng lấy một câu.
Khi mọi người tới ngoài cửa thì chợt nghe thấy lão Sa đang nâng giọng tự nhiên bên trong, hát khúc kinh kịch “Án sát sứ Đại Minh” đầy vang dội.
*Án sát sứ là vị trưởng quan ty Án sát, trật Chánh tứ phẩm văn giai. Là một ty thuộc bộ Hình và lãnh trọng trách tại cấp thừa tuyên và tỉnh, ty Án sát phụ trách các vấn đề an ninh, kiện tụng, tư pháp, kỷ cương, và trạm dịch.
“Án sát quyền cao chức trọng, xử những án oan và điều tra hành vi chính trị của quan lại, nửa tháng qua đã thâm nhập phố phường huyện Hạ Châu, quan tam phẩm cải trang vi hành giả làm thư sinh…”
Đây là một vở kịch chống tham nhũng, một khúc ca chính nghĩa, kể về câu chuyện của vị quan tam phẩm Hoàng Tư Công cải trang vi hành, không thiên vị hay sợ bị trả thù, dẹp tan cái ác cho nhân dân. Lão Sa là một diễn viên nghiệp dư, thích hát vai Hoa kiểm đồng chùy hay hắc đầu, cũng có thể hát vai Sửu ngu ngốc, mà hát ngâm đều rất tốt, ra được phong thái nhất định. Rõ ràng hôm nay ông hát vì có ý tứ khác đằng sau. Cục trưởng Sa bên ngoài vở kịch và Hoàng Tư Công trong vở kịch có thân phận tương tự nhau, trách nhiệm phải gánh trên vai cũng giống nhau, nhưng Tưởng Hạ Chi đã nghe nói từ lâu rằng cục trưởng Sa nổi tiếng lười nhác và tầm thường, lúc này mà so với vị quan thanh liêm kia thì vô lý quá. Hắn đứng tại chỗ, lẳng lặng nghe một lúc, còn chưa kịp quay lại phòng làm việc của mình thì đã thấy cậu thanh niên khi nãy tất tả chạy lại, cậu ta nói bên đồn công an vừa tiếp nhận một vụ án đặc biệt, báo đội cảnh sát hình sự chúng ta phải tới xem sao.
*Tịnh hay hoa kiểm là từ để chỉ vai nam hào kiệt hoặc thư sinh trong kinh kịch, đặc trưng nổi bật là phải vẽ nhiều màu sắc trên mặt. Đồng Chùy, Hắc Đầu là các kiểu vẽ mặt hoa kiểm. Sửu là vai xấu xa hoặc hài hước lanh lợi.
Xe cảnh sát được điều động, vì quen đường sá hơn nên Hà Nhứ Phi là người lái, Tưởng Hạ Chi ngồi bên ghế phó lái.
“Lẽ ra không nên để tôi hợp tác với cậu, nhưng mà cậu thì mới được điều tới, bên cục trưởng Sa bảo tôi dẫn cậu đi làm quen một chút, đội trưởng Tưởng, có gì cậu đừng để bụng tôi cậy già lên mặt nhé.” Hà Nhứ Phi nói.
“Đừng gọi là đội trưởng Tưởng, gọi Tiểu Tưởng là được rồi.” Tưởng Hạ Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, khuỷu tay chống lên cửa kính xe, ngón tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào cảnh vật đang giật lùi.
“Vậy tôi gọi cậu là Hạ Chi nhé, tên này nghe hay.” Hà Nhứ Phi vừa lái xe vừa lén liếc mắt quan sát Tưởng Hạ Chi. Chàng trai này vô cùng anh tuấn, kiểu đẹp trai này không chỉ thu hút người khác giới mà còn khiến người cùng giới phải đỏ mặt. Gương mặt lập thể khác biệt hẳn so với đa số người Trung Quốc, sống mũi cao và đường cằm ngạo nghễ, vốn là kiểu vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng hắn lại sở hữu một đôi mắt “nhìn chó cũng thấy thâm tình”, lại càng khiến cho người ta ưu ái thẹn thùng. Hà Nhứ Phi mới nhìn Tưởng Hạ Chi kỹ hơn một chút mà đã không kiềm chế được mà cười tự mỉa mai, “Đúng là châu ngọc ở bên khiến bản thân tự nhiên xấu hẳn. Tôi có đọc thông tin, cậu là con lai Trung Anh à?”
Tưởng Hạ Chi không có biểu cảm gì: “Một phần tư dòng máu thôi.”
Từ tận trái tim, đội phó Hà rất muốn tán gẫu thêm đôi câu với cậu đội trưởng mới này, nhưng người ta vốn không hề có hứng thú bắt chuyện với ông ta. Ông ta vẫn muốn cạy mở nắp của cái hũ nút này, thế là bèn móc một bao thuốc lá trong túi quần ra rồi đưa tới, y như khi thẩm vấn phần tử tội phạm.
Tưởng Hạ Chi khách sáo từ chối: “Tôi không hút thuốc lá, cảm ơn.”
“Thuốc mà cũng không hút á? Thế thì lúc thức khuya phá án sẽ cực lắm.” Hà Nhứ Phi ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói, “Vậy bình thường cậu có uống rượu không?”
Tưởng Hạ Chi vẫn lắc đầu: “Cũng không.”
“Hô, công tử nhà giàu có khác, gia giáo nghiêm khắc thật đấy!” Nhớ lại hồi Tưởng Hạ Chi mới được điều tới, toàn bộ cục công an thành phố Quang Châu đều cảm thấy bất ngờ, mọi người ai cũng thì thầm bàn tán với nhau: Sao lại có tên công tử bột như vậy chứ, không tận hưởng cuộc sống xa hoa, mặc áo tím mang đai vàng*, lại tới đội cảnh sát hình sự chịu khổ? Hà Nhứ Phi cũng không tin giống như mấy người đó, ông ta cảm thấy khó hiểu nên lại hỏi một câu: “Sao cậu lại thi vào ngành công an?”
*Áo tím đai vàng là trang phục của quan lại cấp cao, thành ngữ ám chỉ việc sẽ nắm quyền cao chức trọng, sống sung sướng giàu có.
Cuối cùng Tưởng Hạ Chi cũng quay đầu lại, không trả lời mà lại hỏi: “Thế sao anh lại thi vào ngành công an?”
“Hồi trước tôi không thích học, trong số tất cả những nghề nghiệp có thể làm thì cảnh sát là tốt nhất, công chức đó, ăn bát cơm sắt ấy mà.” Hà Nhứ Phi cười cười, quên luôn cả câu hỏi của mình trước đó, ông ta hỏi Tưởng Hạ Chi, “Cậu vừa không hút thuốc, vừa không uống rượu, đừng bảo ngay đến phụ nữ cũng không luôn nhé?”
Tưởng Hạ Chi không định công khai xu hướng tính dục trước mặt đàn anh, hắn đành trả lời qua loa: “Hồi trước thì có, nhưng giờ thì không có điều kiện nữa.”
“Công nhận, hệ thống công an vốn đã sói đông thịt ít, có đúng mấy miếng thịt thì đã bị những con sói khác ngoạm trước rồi.” Nghĩ đến thực tế này, đội phó Hà không khỏi xót xa đau đớn, “Công an chúng ta nên tuyển thêm người đẹp, học hỏi Viện kiểm sát người ta một chút, nơi đó được mệnh danh là người đẹp vô số đấy.”
Tưởng Hạ Chi quen nhìn người đẹp từ bé, vậy nên có đẹp đến mấy cũng rất khó lọt vào mắt hắn, hắn cảm thấy hơi không bằng lòng với bốn chữ “người đẹp vô số” này, vậy nên mới nhíu mày: “Viện kiểm sát lấy đâu ra người đẹp?”
“Có chứ, ngay bên cạnh chúng ta luôn, Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố Quang Châu, hai đóa hoa kiểm sát danh tiếng vang dội, một là “hoa khôi công tố” tên là Đông Ôn Ngữ, Ôn Ngữ trong “lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng”, một là “hoa khôi chống tham nhũng”, tên là… tên là gì ấy nhỉ?” Hà Nhứ Phi đảo mắt nghĩ một lát rồi vỗ mạnh lên đùi, “Đúng rồi, tên là Thịnh Ninh, an ninh thịnh thế!”
Tưởng Hạ Chi không đáp, khóe miệng hơi nhếch lên hơi giễu cợt, hắn vẫn không tin.
“Cậu mới đến nên không có cơ hội gặp, tôi thì gặp rồi. Lần trước có một vụ án được chuyển giao từ bên chúng ta sang Viện kiểm sát, người liên lạc với tôi chính là Đông Ôn Ngữ. Thật sự, thật sự, thật sự, thật sự, vô cùng, vô cùng xinh đẹp, tôi là một đồng chí già đã kết hôn đã có con, tâm lặng như nước mà thấy còn hoảng, tay đổ mồ hôi, không kiểm soát được…” Để nhấn mạnh, Hà Nhứ Phi dùng ba chữ “thật sự” và hai chữ “vô cùng” liền nhau, ông ta nói, “Tiếc là “hoa khôi công tố” sắp kết hôn rồi, nhưng mà “hoa khôi chống tham nhũng” vẫn còn độc thân đấy, nghe bảo “hoa khôi chống tham nhũng” còn đẹp hơn, hay tôi tìm người tới Viện kiểm sát thành phố mai mối, giới thiệu cho cậu nhé.”
“Không cần đâu.” Tưởng Hạ Chi bị đội phó Hà già còn đổ đốn này chọc cho bật cười, hắn hỏi lại bằng tiếng Quảng, “Có nói quá không vậy, đẹp được đến mức nào chứ?”
“Đẹp lắm luôn đó,” Hà Nhứ Phi trả lời bằng tiếng Quảng quen dùng, “Đẹp đến mức phải nói một tiếng, à không, một tiếng không đủ, ba tiếng ấy chứ!”
Trùng hợp như nhau, bản “sắc” anh hùng, cuối cùng Tưởng Hạ Chi cũng bật cười, khoảng cách giữa hai người đàn ông cũng được thu hẹp lại.
Xe cảnh sát vốn đang lao đi nhanh như chớp thẳng về phía trước, nhưng khi đến một ngã tư thì đột nhiên rẽ phải. Tưởng Hạ Chi thấy hướng đi không đúng thì hỏi: “Sao phải đi vòng thế?”
Hà Nhứ Phi nói: “Lãnh đạo tới nên bên kia cấm đường.”
Tưởng Hạ Chi mở cửa sổ ra, tiếng người ồn ã truyền đến từ đằng xa, hắn lại hỏi: “Lãnh đạo lớn chừng nào?”
“Hồng Vạn Lương, bí thư thành ủy mới được điều tới.” Hà Nhứ Phi nói, “Nghe bảo hôm nay tất cả cán bộ trong thành phố từ cấp sở trở lên đều phải đi đón.”
“Chỉ là một bí thư thành ủy thôi mà,” Nhớ lại những gì nghe được trong văn phòng cục trưởng, Tưởng Hạ Chi dè bỉu, nhíu mày nói, “đều là đầy tớ của nhân dân cả, sao phải màu mè thế.”
Với cậu thì đó là “chỉ là”, nhưng với quan lại và nhân dân bình thường ở Quang Châu thì đây là quan phủ cấp cao rồi còn gì. Hà Nhứ Phi chỉ dám oán thầm, buồn bực tiếp tục lái xe. Xe cảnh sát vòng vèo thêm một đoạn đường, nắng tháng Tám vừa nóng vừa gắt xuyên qua những hàng ngô đồng rậm rạp ven đường, để lại những bóng đen lốm đốm dày đặc.
Lái xe khoảng mười lăm phút nữa thì cuối cùng cũng đến hiện trường. Đây là một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố Quang Châu tên là Dinh Thự Di Giang, người tố giác là một doanh nhân địa phương khoảng ba mươi tuổi, người này nói rằng đã đấu giá được căn biệt thự sân vườn này để làm nhà tân hôn một năm trước, một năm sau anh ta và bạn gái đi đến hôn nhân nên đã mời công ty thiết kế đến để thiết kế và trang trí lại một lần nữa. Ai mà ngờ sau khi đập tường ra thì lại có một cái hốc khác. Anh ta nói xong thì dẫn nhóm Tưởng Hạ Chi lên tầng, trong cái hốc lớn trên vách tường bị đập ra ở tầng hai có một đống vàng ròng và tiền mặt, ngoài ra còn có hơn mười rương Mao Đài, tất cả đều được xếp gọn gàng ngăn nắp.
“Tôi muốn cơi nới phòng khách trên tầng hai cho rộng ra, ai ngờ đập được vài búa thì cả đống tiền mặt rơi ra, sau đó thì toàn là vàng ròng, nhưng tôi không dám động vào một đồng nào đâu!” Chủ căn nhà hoảng hốt, vào khoảnh khắc nhìn thấy vàng bạc đầy nhà, đúng là anh ta cũng ngấp nghé lòng tham, nhưng đắn đo do dự mãi thì cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tính người, anh ta vẫn quyết định báo cảnh sát. Mà công an nhân dân ở đồn công an thì nào đã từng gặp tình trạng này, thế là nhanh chóng báo cáo cấp trên, thông báo cho đội cảnh sát hình sự đến điều tra.
Sau khi nghe chủ nhà kể lại, Tưởng Hạ Chi đứng thẳng bên bức tường, vừa chỉ huy Hà Nhứ Phi và nhóm công an nhân dân lấy toàn bộ vàng và tiền mặt trong bức tường ra, vừa gọi điện thông báo cho các ngân hàng lân cận để cử người đến hỗ trợ đếm tiền.
Điện thoại vừa cúp thì có vài người tới bên dưới. Còn tưởng bên ngân hàng cho người gấp rút chạy tới đây, ai ngờ người đi lên tầng lại là mấy công tố viên mặc áo sơ mi đeo cà vạt xanh. Còn lâu mới kết thúc quá trình điều tra và chuyển giao truy tố, sao bên kiểm sát lại vào cuộc sớm như vậy? Tưởng Hạ Chi lập tức có câu trả lời trong đầu, trong hệ thống tư pháp của Trung Quốc, tình huống bình thường sẽ do cảnh sát điều tra và truy tố, chỉ khi những tội phạm liên quan đến tham ô hối lộ, cũng như những tội danh không làm tròn trách nhiệm của các quan chức nhà nước thì mới do Viện kiểm sát lập án điều tra.
Tưởng Hạ Chi không thích qua lại với công tố viên lắm, trong tình huống bình thường, công an cũng không thích qua lại với kiểm sát. Cấp bậc hành chính của Viện kiểm sát cao hơn cơ quan công an cùng khu vực nửa cấp, quyền lực của cảnh sát bị hạn chế bởi quyền công tố, chưa kể người tới còn là Cục chống tham nhũng tay cầm kiếm sắc, ngoại trừ Ban kỷ luật thanh tra thì có thể nói là người gặp người run.
Đương nhiên kiểm sát cũng không thích qua lại với công an, công an thì ghét kiểm sát làm màu, kiểm sát thì chê công an quá thô lỗ, cứ đụng mặt là ngứa mắt ghét nhau ra mặt.
Quả nhiên, mấy công tố viên vừa vào đã thể hiện rõ quan điểm, rằng vụ án này liên quan đến quan chức hủ bại, quyền phá án sẽ thuộc về Viện kiểm sát. Dẫn đầu là một công tố viên trẻ cao chừng mét tám, hàm nhỏ mắt híp, vẻ mặt lạnh lùng cao không với tới. Người nọ chẳng thèm tự giới thiệu, chỉ nhướng hàng lông mày được tỉa tót gọn gàng, nhắm thẳng vào Hà Nhứ Phi đã đang toát mồ hôi hột: “Mấy người dọn dẹp xong hết rồi à?”
“Vẫn chưa dọn xong.” Hà Nhứ Phi liếc vào hốc tường đen sì, ông ta lau mồ hôi rồi nói, “Nhưng cũng sắp rồi.”
“Được,” Không hề nể mặt đồng chí già, công tố viên trẻ sốt ruột phất tay, “chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, các vị tan làm được rồi.”
Tưởng Hạ Chi bên cạnh không khỏi nheo mắt lại, hắn không hài lòng chút nào, thế này khác gì coi công an là cửu vạn? Nhưng Hà Nhứ Phi là “lính lâu năm”, vô cùng vui vẻ khi có thể kết thúc công việc sớm, thế là ông ta lập tức đi về phía cầu thang.
“Chờ chút.” Công tố viên trẻ đưa tay ngăn Hà Nhứ Phi lại, quét ông ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó hỏi một câu đầy ngạo mạn, “Không lấy gì đi chứ?”
“Không thấy máy ghi âm của cơ quan chấp pháp vẫn đang mở à?” Câu này rõ ràng là đang nghi ngờ công an phá án còn mượn gió bẻ măng, Tưởng Hạ Chi bước tới trước mặt công tố viên trẻ kia, giọng hắn nói đầy nghiêm nghị, “Các người có ý gì?”
“Không có ý gì cả, làm theo thông lệ thôi…” Người trước mặt cao hơn mình đến bảy tám phân, dáng vẻ khi cúi đầu nhìn xuống cực kỳ khí thế, công tố viên trẻ còn muốn cãi thêm hai câu thì lại bị một giọng nam đột ngột vang lên chặn lại.
“Diệp Viễn, đừng nói nữa.”
Không biết từ bao giờ, lại có một công tố viên mặc sơ mi cà vạt xanh, còn đeo một đôi găng tay màu đen đi lên tầng. Người nọ đứng ở đầu cầu thang, nói với nhóm công an nhân dân một cách rất lịch sự: “Vô cùng xin lỗi, tôi thay mặt mấy người họ gửi lời xin lỗi đến các vị đồng nghiệp ở cơ quan công an.”
Đang bừng bừng lửa giận sắp sửa bùng nổ đến nơi, Tưởng Hạ Chi nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ liếc mắt một cái mà đèn tắt lửa tàn luôn. Nhiệt độ xung quanh tăng cao, ánh nắng buổi trưa ngày càng gay gắt chiếu vào cửa sổ tráng men của biệt thự, phủ tràn gương mặt tuấn tú nhợt nhạt, người nọ tiến về phía hắn trong màu nắng mơ màng.
Lòng hơi hoảng hốt, tay hơi túa mồ hôi, hắn và người này cách nhau ngoài ba bước, theo từng bước người đó tiến lại gần mình, chẳng hiểu sao tim hắn cũng hẫng ba lần, cảm giác này khó nói thành lời, giống như ứng với câu đùa “đẹp đến mức phải nói ba tiếng”.
Mà kỳ lạ hơn là huy hiệu kiểm sát nền đỏ chữ vàng trước ngực người này cũng tỏa sáng rực rỡ, trong khi cùng là chiếc huy hiệu đó, huy hiệu của anh thật sự sáng hơn huy hiệu của những công tố viên xung quanh một chút. Công tố viên trẻ tên là “Diệp Viễn” kia thấy người đến thì nhanh nhảu giới thiệu: “Đây là lãnh đạo của chúng tôi, trưởng phòng Thịnh của phòng điều tra.”
“Ồ, lãnh đạo à,” Người đã tới trước mặt, Tưởng Hạ Chi nhìn ra người này thấp hơn mình chừng bốn năm phân, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Còn trẻ vậy mà đã lên trưởng ban rồi? Suy bụng ta ra bụng người, hắn nhận định người này chắc chắn vào bằng quan hệ, thế là hắn thoát khỏi trạng thái thiếu oxy nhẹ, giọng điệu khi nói với vị trưởng phòng Thịnh này cũng trở nên không nể nang nữa, “lãnh đạo, cậu nói vụ này sẽ do mấy người tiếp quản, dựa vào đâu nhỉ, cậu gọi đống vàng trên sàn một tiếng xem, chúng đồng ý với cậu rồi à?”
Trưởng phòng Thịnh giải thích cho công an nhân dân tại đây, rằng chủ cũ của căn biệt thự là Hàn Thứ, thị trưởng quận Kinh Nam của thành phố Quang Châu. Hàn Thứ đã bị điều tra về nguồn gốc khối tài sản khổng lồ của mình, sau đó bị bắt vì tội tham nhũng vô cùng xác thực, căn bất động sản này có tổng diện tích lên tới 350,62 mét vuông, bị niêm phong vào ngày 20 tháng Chín năm 2004, sau đó được đưa ra đấu giá theo luật “Chấp hành giải quyết tài sản liên quan đến vụ án hình sự” vào ngày 30 tháng Mười hai năm 2004.
“Sau khi tiếp nhận báo cáo từ quần chúng, chúng tôi lập tức nghiên cứu và đưa ra kết luận, giám sát lưu chuyển tài chính và sắp xếp các dòng tiền trong ngân hàng. Trong vòng chưa đầy hai tuần, gần một trăm mục bất thường đã được tìm ra từ cả chục ngàn hồ sơ ngân hàng, cuộc điều tra và thu thập bằng chứng về những kẻ hối lộ tương ứng đã hoàn tất, thành công ngăn chặn Hàn Thứ chuyển tài sản phi pháp ra nước ngoài, đồng thời bắt được đối tượng vào đêm trước khi gã có ý đồ bỏ trốn đến Canada.” Dừng lại đúng lúc, trưởng phòng Thịnh bình thản nhìn thẳng vào Tưởng Hạ Chi rồi tiếp tục, “Anh cảm thấy đáp án này đủ sức thuyết phục chưa, hả đồng chí cảnh sát hình sự?”
Việc binh quý ở thần tốc, buộc phải thừa nhận, vụ án này có thể coi là điển hình cho “làm nhanh để thắng” của cơ quan kiểm sát. Dù không cam lòng, Tưởng Hạ Chi cũng chỉ có thể cười cười, vỗ tay nói: “Rút thôi.”
Sau đó nhân viên ngân hàng cũng tới. Diệp Viễn tiếp nhận công việc khuân vác từ Hà Nhứ Phi, tiếp tục đào bới trong hốc tường đen ngòm. Chưa đầy hai phút sau, cậu ta run lên lẩy bẩy, hô lên thất thanh: “Ở đây, ở đây có một cái xác!”
Đây là một bộ xương người rõ ràng đã bị thiêu hủy, nhất thời khó có thể nhận ra là nam hay nữ, cũng không còn lại mùi gì khác thường nữa. Nhận hối lộ là do Viện kiểm sát khởi tố, còn vụ giết người thuộc thẩm quyền của công an, trước mắt còn chưa biết đâu là tội trạng chính, nhưng Tưởng Hạ Chi vẫn quay lại. Hắn đẩy công tố viên trẻ tuổi đang đứng sững sờ trước thi thể sang một bên, đồng thời bảo Hà Nhứ Phi báo cho pháp y và nhân viên giám định dấu vết đến hiện trường, sau đó hắn đeo găng tay, ngồi xuống đích thân khám nghiệm cái xác này. Hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán bằng kinh nghiệm của mình, người chết là nữ, xương chẩm sau đầu bị dập nát nhưng không phải là nguyên nhân khiến cô tử vong. Trong miệng cô gái có vật chất giống như đờm đen trộn lẫn với khói bụi và muội than, điều này chứng tỏ cô bị thiêu chết khi vẫn còn sống, thi thể bị cacbon hóa cường độ cao, nghi ngờ có sử dụng chất dẫn cháy.
“Sao anh biết nạn nhân là nữ?” Rõ ràng không có mùi hôi tử thi, cậu công tố viên trẻ chưa từng nhìn thấy cảnh này vẫn bịt mũi hỏi, “Nhỡ đâu là nam giới có vóc người thấp bé thì sao?”
“Hình dáng xương chậu, còn thứ này nữa, hẳn là vòng tránh thai của phụ nữ.” Tưởng Hạ Chi nhặt một chiếc vòng kim loại hình chữ V đã cháy đen lên, hắn nhìn kỹ thi thể cháy thành than dưới chân mà không khỏi cau mày. Vừa rồi khi kiểm tra, hắn còn phát hiện trong miệng thi thể có một cặp niềng răng bằng kim loại, chứng tỏ cô gái đã chết này có thể là trẻ vị thành niên. Ai lại đặt vòng tránh thai cho một cô gái vị thành niên? Điều này quá điên rồ.
Diệp Viễn vẫn đang lải nhải không ngừng, Tưởng Hạ Chi chẳng thèm phản ứng lại cậu ta, hắn thu thập vật chứng trong tay cẩn thận, sau đó lại đi tới trước mặt vị trưởng phòng họ Thịnh kia, dùng giọng ra lệnh để đuổi người ra ngoài: “Chúng tôi phải phong tỏa hiện trường, xin mời các đồng nghiệp bên kiểm sát phối hợp, đừng làm ảnh hưởng đến việc xử lý vụ án của công an.”
Hà Nhứ Phi đứng sau lưng dùng tay huých hắn, như thể đang nhắc nhở ăn nói phải chừa đường lui, dù gì Viện kiểm sát vẫn là cấp trên. Nhưng Tưởng Hạ Chi vẫn không mảy may nhúc nhích.
“Phải rồi thưa lãnh đạo, vừa nãy tôi quên tự giới thiệu.” Vẫn gọi vị trưởng phòng Thịnh kia là “lãnh đạo”, hắn tháo găng tay rồi đưa bàn tay ra tỏ ý khiêu khích, “Tôi là Tưởng Hạ Chi, đại đội số 2 đội cảnh sát hình sự của cục thành phố, có thể sau đây vụ án này sẽ phải xử lý cùng nhau, mong lãnh đạo quan tâm nhiều hơn.”
Có vẻ như không muốn lấy mạng người để tranh giành thắng thua, trưởng phòng Thịnh giữ vẻ mặt nghiêm túc, anh không cởi găng tay mà chỉ vỗ nhẹ lên bàn tay đang giơ ra của người kia, sau đó tự giới thiệu: “Cục chống tham nhũng thuộc Viện kiểm sát, Thịnh Ninh.”