Sau cơn mưa đất rừng rất trơn ướt, Kỷ Dao đã từng cùng bà Emma đi qua khu rừng kia, thật cẩn thận mà đi về phía trước.
Trong tay cầm một cây gậy, một bên vừa đi vừa khua ra bụi cỏ dưới tàng cây chồng chất lá rụng, tìm kiếm nấm Hồng Chưởng ẩn giấu ở bên dưới.
Hôm nay vận khí không được tốt, đến giữa trưa mà Kỷ Dao chỉ hái được ba cây nấm nhỏ, đại khái chỉ có thể bán một hai trăm điểm tín dụng, thấp hơn kỳ vọng của Kỷ Dao.
Ăn lương khô nghỉ ngơi một lát sau cậu quyết định đi xa hơn một chút, đến một ngọn núi phía trước nhìn xem.
Rừng cây bên đó lớn lên càng thêm rậm rạp tươi tốt hơn, người thôn Thải Hồng cũng rất ít đặt chân đến vùng đó, theo lý mà nói càng dễ dàng tìm ra nấm Hồng Chưởng.
Có kinh nghiệm vào núi mấy lần, Kỷ Dao biết rằng trong núi rừng tinh cầu Alpha cùng địa cầu giống nhau cũng có sói, rắn, hổ, báo là những con thú hung dữ, nhưng chúng sẽ không thay đổi hình dạng.
Động vật bình thường sợ hãi với người Alpha có thể tùy ý thay đổi hình dạng, trong tình huống bình thường chũng sẽ không hướng thú nhân chủ động tấn công, chỉ cần nghe được điểm động tĩnh ngửi được mùi người liền sẽ tự tránh đi.
Kỷ Dao tuy rằng cũng không phải người tinh cầu Alpha, nhưng đi theo dính cũng dính ánh sáng (mùi đấy ạ), cho nên ở trong tự nhiên không cần lo lắng vấn đề an toàn này.
Để tránh lạc đường, cậu đối chiếu ánh nắng tính toán quan sát cẩn thận một chút vị trí của mình, ven đường còn làm chút ký hiệu.
Cổ ngữ nói núi xa chạy chết ngựa, quả đúng như thế. Ngọn núi kia nhìn không xa, nhưng mà Kỷ Dao tốn hai ba tiếng đồng hồ mới đến được mục tiêu, chân tay đều có chút đau nhức.
Nếu không phải cậu hàng năm thường hay hoạt động, tuy hơi gầy một chút nhưng thể chất lại không tồi, chỉ sợ nửa đường liền sẽ rút lui.
Bất quá cố gắng liền được đền đáp, đỉnh núi bên này nấm Hồng Chưởng quả nhiên có nhiều hơn, Kỷ Dao một đường đi một đường hái, không bao lâu cái rổ đầy kín, ước lượng được gần nửa ký, cũng gần bằng hai lần trước vào núi thu hoạch.
Trước khi kịp nhận ra, Kỷ Dao ở khu rừng rậm thiếu ánh sáng hẻo lánh ít dấu chân người càng đi càng xa.
Trước mắt ánh mặt trời đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn thấy phía trước ngoài mấy mét là cái vách núi dựng đứng cheo leo kéo dài hướng ra phía ngoài.
Từ xa mơ hồ có thể trông thấy tường trắng mái đỏ của thôn Thải Hồng, lại gần nhìn xuống, vách đá gần như vuông góc chín mươi độ, mặt trên không có một ngọn cỏ, rất khó trèo.
Dưới vách núi sương mù dày đặc sâu không thấy đáy, nhìn một cái khiến cho người ta hoảng hốt, choáng váng.
Nơi này quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận mà ngã xuống liền xong đời. Kỷ Dao vừa định quay đầu lại đường cũ.
Trong lúc vô tình phát hiện dưới tảng đá bên sườn vách núi mọc một bụi nấm Hồng Chưởng, đầy đặn tươi mới, chất lượng cực tốt, chỉ một bụi này ít nhất có một ký.
Nếu mà không hái liền thật sự quá đáng tiếc, mặc dù lớn lên rìa của vách núi, chỉ cần cậu cẩn thận một chút là không có việc gì.
Kỷ Dao lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh tảng đá, trước vươn một chân dẫm dẫm lên thử, rất rắn chắc.
Vì thế ngồi xuống cúi người tận lực không nhìn xuống, chỉ chuyên chú mà duỗi tay đủ để hái nấm Hồng Chưởng, sau đó được như ý nguyện mà lấy tới.
Đem nấm tươi mới nhẹ nhàng bỏ vào trong giỏ, Kỷ Dao cao hứng mà lau mồ hôi, đang muốn xoay người đi về.
Dưới vực sâu đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, như có người khổng lồ dùng sức dậm chân thật mạnh, cả đỉnh núi đều bị rung chuyển theo.
Ngay sau đó, cậu hoảng hốt phát hiện, dưới chân mình nguyên bản tảng đá kiên cố bị rung lay, đất đá đổ rào rào rớt xuống.
Không xong! Kỷ Dao vội vàng chạy lùi lại, nhưng mà chung quy vẫn chậm một bước, cùng tảng đá kia rơi thẳng xuống vực sâu dưới vách đá.
Nghe tiếng gió gào rít bên tai, toàn thân cảm giác mãnh mẽ không trọng lượng, Kỷ Dao trong nháy mắt thật không có nhiều sợ hãi.
Chỉ là tiếc nuối rằng mình đi vào tinh cầu Alpha mới mấy ngày, còn chưa có nhìn rõ thế giới kỳ lạ này, nhanh như thế đã phải rời đi.
Bất quá nói không chừng là một bị ngã cậu lại xuyên về Địa Cầu, một lần nữa nằm ở trên giường nhỏ trong tiệm thú cưng An An thì sao?
Không cho cậu nghĩ ngợi, Kỷ Dao xuyên qua sương mù dày đặc, cách mặt đất càng ngày càng gần.
Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón kết quả sắp tới.
"Phốc" một tiếng, Kỷ Dao cuối cùng cũng tiếp đất, cả người dưới tác dụng của quán tính nảy lên vài cái, đầu có chút choáng váng.
Này, không đúng, dưới thân xúc cảm không giống đất đá cứng rắn, lại không phải cảm xúc mềm mại trên giường, cứng mà mềm, mềm mà cứng, bàn tay ấn lên còn lạnh lạnh, trơn trơn..
Kỷ Dao mở mắt ra, xoay người đứng lên, đột nhiên phát hiện thấy mình đang đứng trên một ngọn núi màu đen trập trùng, cách mặt đất khoảng bảy tám mét.
Không, không phải là núi, mặt ngoài rất trơn nhẵn, có các miếng vảy màu đen to bằng bàn tay sắp xếp chỉnh tề đều đặn.
Đây, đây là cái gì? Một con mãng xà sao?
Kỷ Dao thoáng chốc da đầu tê dại, cậu là thích động vật không sai, nhưng đối với loài bò sát máu lạnh không lông như rắn này lại có chút sợ hãi, huống chi trước mắt là một con to như thế.
Tiếp theo loạt xoạt một thanh âm vang lên, đỉnh đầu ánh sáng tối sầm xuống, một đôi cánh được bao phủ bởi lớp màng màu đen, sải cánh khoảng mười mét nằm ngang đầu Kỷ Dao, che phủ bầu trời và ánh sáng, cùng một cỗ mùi tanh tràn ngập chóp mũi cậu.
Không phải rắn khổng lồ, cũng không phải thằn lằn, đây là loại quái vật gì?
Kỷ Dao cứng ngắc ngẩng đầu lên, đối mặt với một đôi mắt to như quả bóng rổ, đồng tử xung huyết màu đỏ tươi dựng đứng tràn đầy lệ khí.
Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ đó là một con rồng khổng lồ có hình dáng tương tự nhưng không có tồn tại trong lịch sử, chỉ ở xuất hiện trong các bộ phim viễn tưởng phương tây.
Toàn thân đen bóng, lưng mọc hai cánh, giữa trán mọc ra một cái sừng dài tới một mét hình xoắn ốc, dưới bụng có bốn cái móng vuốt khổng lồ như móc đại bàng.
Nó đang kéo cái đuôi với những đầu gai phía sau hơi đảo qua lại, mà cậu đang đứng giữa lưng con rồng rộng như một ngọn núi.
So với kích thước của con rồng đen này, nguyên hình của bà Emma cùng Billy quả thực như món đồ chơi tinh tế nhỏ xinh trong tay đứa nhỏ, mà Kỷ Dao lại càng thêm nhỏ bé đến giống như một con bọ chét.
Kỷ Dao: "..."
Mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau ba giây đồng hồ, con rồng đen gầm lên một tiếng rồi đột nhiên mở cái miệng khổng lồ như hang máu, rõ ràng là muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống vào bụng.
Kỷ Dao cảm thấy sởn cả tóc gáy, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Rồng đen xoắn cổ, tư thế có chút biệt nữu*, cái miệng cắn vào không khí, không khỏi tức giận mà giãy dụa thân thể, cố gắng đem Kỷ Dao gạt xuống.
Vảy rồng ướt đẫm nước mưa, so với mặt cỏ trong rừng còn trơn hơn, Kỷ Dao đứng không vững ngã xuống một bên rồi trượt thẳng xuống.
Nhưng lưng rồng cách xa mặt đất, cao bằng hai ba tầng lầu, nếu ngã xuống không chết cũng sẽ gãy xương.
Dưới sự căng thẳng tay Kỷ Dao vội nắm lấy phần gốc một bên cánh của con rồng đen.
Con rồng đen rất cáu kỉnh, vỗ cánh "Xoạt" một chút bay khỏi mặt đất.
Loại cảm giác này quá kích thích, khi lên tới độ cao trên trăm mét, Kỷ Dao phát hiện dưới vực sâu là có diện tích đại khái ba bốn sân bóng lớn.
Sơn cốc bốn phía núi vây quanh, thẳng đứng ngàn dặm, tựa như một cái hố khảm thật sâu vào dưới nền đất, có góc còn bị nước mưa tích thành một hồ nước nhỏ.
Trong sơn cốc cây cối cùng cỏ dại ngã trái ngã phải, giống như cảnh cuồng phong bão táp vừa qua, có vẻ ở nơi mình rơi xuống đã bị rồng đen chà đạp qua.
Không chờ Kỷ Dao suy nghĩ tiếp, rồng đen sà lên nhào xuống, cố gắng thoát khỏi con bọ chét phiền phức trên người này.
"Ah ah ah ah!" Kỷ Dao khống chế không được mà hét lên, tay chân cùng sử dụng gắt gao mà ôm lấy cánh rồng, như người sắp chết đuối bắt lấy được cái cọc gỗ.
Con rồng đen nổi điên mang theo Kỷ Dao ở trong rừng cây tung hoành, chợt cao chợt thấp. Kỷ Dao bị xóc nảy đến sắp nôn ra ngoài, so ngồi tàu lượn siêu tốc còn kinh tâm động phách hơn.
Không biết qua bao lâu, đến lúc đôi tay Kỷ Dao giã dời chịu không được nữa, Rồng đen cũng hao hết thể lực, rốt cuộc không bay nổi nữa, nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng va chạm lớn.
Cùng giống như lúc Kỷ Dao ở bên vách núi hái nấm Hồng Chưởng, toàn bộ sơn cốc đều chấn động.
Kỷ Dao gục trên lưng rồng đầu óc choáng váng, Rồng đen nằm bất động trên mặt đất, hai cánh buông thõng một bên, cái đầu khổng lồ cũng rũ xuống trước mặt, chỉ có thân hình hơi phập phồng biểu hiện nó vẫn còn sống.
Qua một hồi lâu, Kỷ Dao mới hồi phục lại một ít, chống thân thể ngồi dậy, hoảng sợ phát hiện trên người mình dính không ít vết máu đỏ sậm.
Không xong, cậu bị thương rồi sao?
Nhưng mà trừ bỏ cánh tay bủn rủn, cậu cũng không cảm thấy nơi nào đặc biệt đau. Sờ sờ thân thể của mình cùng tay chân, cũng không có phát hiện rõ ràng ngoại thương, chỉ là chỗ khuỷu tay rách một chút da mà thôi.
Vậy máu là từ đâu tới?
Kỷ Dao nhanh chóng hiểu ra đó là máu của con rồng đen, vừa rồi mình ngửi được mùi sắt rỉ sét chính là máu rồng phát ra.
Lúc trước quá khẩn trương không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn kỹ thì thấy trên cơ thể cùng tứ chi của Rồng đen bong ra từng mảng không ít vảy, cả người vết thương chồng chất.
Nghiêm trọng nhất chính là một bên cổ, rách ra một cái vết thương lớn đường kính khoảng ba bốn mươi cm, bên trong máu thịt be bét.
Đoán chừng là khi ở trong rừng va chạm lung tung bị thân cây thô to cắt ra, hiện tại còn ở bên ngoài đổ máu, từng giọt mà nhiễu vào bãi cỏ phía dưới.
Kỷ Dao nhìn liền cảm thấy đau, nếu không phải tên này cũng đủ cường hãn, chỉ sợ đã mất mạng.
Nhớ tới sự việc Billy một tuần trước, cậu không khỏi có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ này con rồng đen này cũng bị bệnh phát cuồng sao?
Kỷ Dao nhịn không được dọc theo lưng rồng đi về phía trước đến chỗ đầu rồng.
Màng mắt trong mắt con rồng đen chợt lóe lên, đồng tử xung huyết màu đỏ tươi nhìn chằm chằm từng cử động của Kỷ Dao.
Muốn quay đầu lại cắn cậu, nhưng mà đầu vừa mới nâng lên một chút rồi lại rơi thẳng xuống đất, nhắm mắt lại mà thở dốc nặng nề.
Cái đuôi đập loạn xạ trên mặt đất, máu từ miệng vết thương tức khắc chảy ra càng nhiều.
Kỷ Dao trông có vẻ lo lắng, thật sự không bỏ mặc được, vì thế thử thăm dò vươn tay, xoa xoa sừng trên đầu Rồng đen.
Sau đó nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan nha, mi bị thương, chảy thật nhiều máu, không cần lộn xộn, nếu không thương thế sẽ càng nghiêm trọng."
Rồng đen toàn thân run rẩy một chút, tựa như một luồng điện lan truyền khắp toàn thân.
Sau đó một lần nữa mở mắt ra nhìn chằm chằm Kỷ Dao, biểu cảm trong mắt có chút thay đổi so với trước, rút đi một phần lệ khí.