Tinh thần của Chiêu Đệ bắt đầu từ ngày hôm qua đã có chút hoảng loạn, tối đó còn mở điều hòa hơi thấp nên sáng dậy đã váng vất đầu óc, nửa tỉnh nửa mơ đi ra phòng khách uống nước xong lại lăn xuống ngủ tiếp.
Hôm nay là chủ nhật cô không có lớp.
Chiêu Đệ cảm giác như mình phát sốt.
Tắt điều hòa, một lát sau cả người toàn là mồ hôi.
Trong mơ, cô đang chạy vội ở con đường phía trước tòa nhà Phú Lệ, trong tay cầm vé máy bay đuổi theo Sở Mặc, cô gọi anh, "Sở Mặc, anh đợi em, khóa này em không có thời gian trống."
Sở Mặc đi rất chậm nhưng cô chạy thế nào cũng không đuổi kịp.
Sau lưng như bị ai lôi kéo, cô quay đầu lại thấy gương mặt của Vân Tranh phóng to đến trước mặt, vẻ mặt anh giận dữ.
"Em muốn đi đâu? Em lại muốn chạy sao? Anh ta căn bản không phải bạn trai em, trong lòng em còn có anh đúng không?"
Chiêu Đệ bừng tỉnh, cả người đau nhức, tay chân vô lực, sờ cái trán nóng đến dọa người.
Cô bước xuống giường, đứng cũng đứng không vững, vịn vào vách tường để thay quần áo xong cầm lấy chìa khóa và ví tiền.
Mỗi bước chân của cô giống như bước đi trên mây.
Hành lang tối đen, cô lảo đảo.
Vân Tranh đang đứng hút thuốc ở cửa cầu thang, đầu thuốc lóe sáng.
Anh cúi đầu, nghe thấy động tĩnh lập tức thẳng lưng.
"Sao lại là anh?" Anh ta vào đây bằng cách nào.
"Anh thuê nhà kế bên em."
Chiêu Đệ không để ý đến anh, chậm rãi đi xuống lầu.
Vân Tranh phát hiện cô không được ổn, anh dập đầu thuốc, bước lên giữ lấy cô mới biết làn da dưới tay mình nóng đến mức nào.
Ánh mắt anh thay đổi, "Em bị bệnh?"
"Anh đừng chạm vào tôi." Cô hất tay anh ra.
Vân Tranh không nói hai lời bế ngang cô lên, bước nhanh chóng đi ra xe, đem cô thả vào ghế sau.
Anh lái xe như bay đến bệnh viện.
Lúc đăng ký khám bệnh, anh ngồi cùng cô, thỉnh thoảng chăm cô uống nước, còn đi xin cồn từ y tá giúp cô hạ nhiệt.
"Em đói bụng không? Anh đi mua cháo trắng cho em nha?"
Chiêu Đệ không nói tiếng nào, cô dựa đầu sang bên kia nhắm mắt lại.
Vân Tranh thức thời ngồi kế bên cô.
Đến lượt Chiêu Đệ, bác sĩ vừa đo nhiệt độ, "40 độ, may mà đến sớm đó."
Anh điền thông tin để Chiêu Đệ được tiêm thuốc hạ sốt, xong còn nhận 4 bình dịch truyền.
Truyền xong đã là buổi trưa, Vân Tranh đưa cô về nhưng cô chần chừ không chịu mở cửa.
Anh trực tiếp đoạt lấy chìa khóa mở cửa, ôm cô lên giường.
"Anh đi nấu cơm cho em, ăn cơm xong thì uống thuốc."
Chiêu Đệ không có tăm hơi để ý đến anh, kể từ sau khi gặp anh thì không có chuyện gì khiến cô hài lòng.
Trong bếp truyền đến tiếng nồi chảo khua nhau, cô mơ hồ ngửi được mùi thức ăn.
Lúc đi ra uống nước bắt gặp anh đang đeo tạp dề ngồi xổm xuống lột tỏi, mười ngón tay thon dài, các đốt tay cân xứng.
Anh từng học piano, trước đây mỗi khi dạo phố thấy có piano anh sẽ lên đàn một khúc cho cô nghe.
Khi đó Vân Tranh giống như công tử thời dân quốc được cho đi du học về.
Anh vốn có thù với nhà bếp, từ nhỏ đến lớn được trong nhà chiều chuộng, lúc ở chung thì chuyện bếp núc do Chiêu Đệ quán xuyến, anh chỉ làm phụ tá.
Cô không có thời gian nấu nướng thì cho anh ăn mì gói, ăn xong anh còn đem chén đũa dơ bày ra trước mắt.
Cô bắt gặp anh nhiều lần giả nai, mắng đến khi anh tự đem đi rửa mới thôi.
Ánh mắt anh mỗi khi nhìn cô đều rất chăm chú.
Mỗi khi Bạc Viễn phái anh đi công tác Chiêu Đệ sẽ giúp anh thu xếp hành lý, thuốc men đều mang đầy đủ, còn anh ở một bên giở trò với cô.
Tay trái xoa ngực, tay phải xoa âm hộ chọc ghẹo.
Chiêu Đệ chịu không nổi mềm nhũn người ngã xuống giường, anh đè lên cô, trong mắt đong đầy tình yêu, "Chiêu Đệ, chúng ta kết hôn được không?" Anh nói xong làm cả hai người đều ngây ngốc.
Bọn họ mới quen biết nhau 6 tháng, Vân Tranh cũng cảm thấy bản thân bồng bột nhưng Chiêu Đệ biết anh nghiêm túc.
Yêu càng sâu đậm thương nhau càng nhiều.
Vân Tranh phát hiện cô đứng ở phòng khách, trong lòng vui vẻ, lau khô tay bước qua, "Sao em lại xuống giường?"
"Tôi khát nước."
Thấy Chiêu Đệ trả lời anh, Vân Tranh trong lòng mừng thầm, "Anh đang ninh cháo, hấp thêm vài món nữa là ăn được rồi.
Em chờ thêm lát nữa nhé."
Chiêu Đệ gật đầu, ngồi ở trên sô pha, tay chống đầu.
Vân Tranh mở nồi hấp, nhìn món nấm hương chưng thịt được chưa, lại đem tỏi băm nhuyễn rải trên mặt.
Động tác của anh nhuần nhuyễn chắc thường hay nấu cơm, mùi vị cũng rất thơm nên có thể anh đã học một khóa dạy nấu ăn rồi.
Nhiều lần anh lén quay đầu lại nhìn cô, nếu tình cờ nhìn thấy cô cũng đang nhìn mình, nụ cười của anh càng thêm sáng lạn.
Đều là những món ăn thanh đạm, đối với một đại thiếu gia mười ngón tay không dính bụi trần như anh mà nói thì đúng là kỳ tích.
Chiêu Đệ chậm rãi ăn, Vân Tranh ngồi bên cạnh không ngừng gắp thêm đồ ăn cho cô nhưng cô không đụng đến, anh thấy vậy thôi không gắp nữa.
Anh không đói, còn Chiêu Đệ bởi vì bệnh nên thể lực giảm thành ra ăn rất nhiều.
Ăn xong, Vân Tranh rót cho cô lý nước ấm, "Em uống hai viên nén, anh có dặn dược sĩ chia thuốc sẵn cho em.
Em nhớ uống thuốc đúng giờ đó."
Anh đi dọn chén dĩa, trên người còn mặc nguyên tạp dề chưa cởi ra, nhìn qua rất ra dáng người đàn ông của gia đình.
Chiêu Đệ uống thuốc xong cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Cô lấy quần áo muốn đi tắm, "Hôm nay anh ở bệnh viện dùng hết bao nhiêu tiền? Đợi lát nữa tôi gửi tiền qua wechat cho anh."
Vân Tranh đang rửa chén bỗng ngừng tay lại, "Em đừng cố tình phân chia rõ ràng với anh như vậy được không Chiêu Đệ?"
"Là tôi muốn như vậy đấy."
Giấy dán kính cửa sổ màu xanh, Vân Tranh yên lặng, ánh mắt anh trống trải, đôi môi mím chặt.
"Anh ta không phải bạn trai của em." Anh nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên.
"Chuyện đã đến nước này mà anh còn như vậy...!"
Anh cắt lời cô, "Hôm qua anh đã nói chuyện với anh ta rồi."
Chiêu Đệ cảm thấy da đầu căng ra.
Anh bước tới gần cô, đôi mắt thâm thúy, "Em và anh ta chỉ là bạn bè thôi phải không? Em không yêu anh ta."
Chiêu Đệ bất thình lình bị anh vạch trần trở tay không kịp, khó trách giọng Sở Mặc ngày hôm qua nói chuyện buồn bã như vậy, khó trách anh nói về liền về không báo trước cho cô một tiếng.
Vân Tranh dĩ nhiên rất hào hứng nói tiếp, "Có phải em còn thích anh hay không hả Chiêu Đệ?"
Cô đi vào phòng ngủ định gọi điện hỏi Sở Mặc nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Theo như tính cách của Vân Tranh thì chắc chắn anh ta ở trước mặt Sở Mặc đã nói hết chuyện lúc trước của hai người bọn họ.
Hơn thế nữa Vân Tranh bây giờ vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Trước kia anh hay làm thuyết trình nên trình độ lươn lẹo là không cần bàn cãi.
"Chiêu Đệ, em cho anh một cơ hội được không?" Anh lại gần rút di động từ trong tay cô tiện đà nắm chặt bàn tay cô không buông
Cảm giác bản thân không nhờ mà bị người khác sắp xếp trước như vậy làm cô thấy vô cùng khó chịu.
Đồng thời cô lo Sở Mặc sẽ hiểu lầm vì cô chưa từng kể chuyện mối tình cũ của mình trước mặt anh, còn biết được anh cũng có cảm tình với mình nên càng cảm thấy áy náy.
"Anh làm ơn biến đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Hành động tự ý này của Vân Tranh làm cô bực mình.
Anh quan sát thái độ của cô, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, "Chẳng lẽ em có tình cảm với anh ta?"
Chiêu Đệ đẩy anh ra, "Tôi cầu xin anh đi giùm đi."
Vân Tranh ấn cô ngồi trên giường, "Có phải em có tình cảm với anh ta rồi hay không?"
"Anh có cảm thấy phiền không? Tôi tạ ơn anh hôm nay đưa tôi đi bệnh viện, cho dù không có anh tôi cũng có thể tự đi một mình.
Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc từ sớm rồi."
Chiêu Đệ không để ý đến anh.
Vân Tranh cảm thấy bộ dạng xa cách lạnh lùng này của cô khác hoàn toàn với dáng vẻ cười nói vui vẻ khi bên cạnh Sở Mặc.
Anh vừa đố kị vừa giận dữ.
"Đúng vậy, cái gì tôi cũng thua xa anh ta, cho dù tôi có thay đổi như thế nào thì trong mắt em tôi vẫn khiến em ghê tởm như con chuột cống."
Ít ra con chuột cống còn sạch sẽ hơn anh đó Vân Tranh.
Hai năm trước lúc anh bám riết theo cô, cô đã mất bình tĩnh mà nói ra những lời này.
Chiêu Đệ thấy được anh đối xử với cô rất tốt, nhìn đến bộ dạng điên cuồng vì tình này của anh cô cũng có chút xót xa nên quay mặt hướng khác, "Anh đi đi."
Biểu cảm của Vân Tranh vô cùng đau khổ, anh liếc nhìn cô một hồi rồi cởi tạp dề để trên bàn, mở cửa đi mất.
Chiêu Đệ siết chặt tay, cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, cô lấy điện thoại gọi cho một dãy số, "Hiệu trưởng Lâm, tôi muốn quay về Thanh Châu."
Cô phát hiện bản thân ngày càng bị Vân Tranh tác động nhiều hơn, như vậy là rất nguy hiểm.
Hoàng hôn nhuộm cả sắc trời thành màu cam, những cánh hoa tử kinh lặng lẽ rơi xuống.
Trong căn phòng 560, Vân Tranh uống không biết bao nhiêu rượu, trên mặt không vơi bớt nỗi bi thương.
Trong phòng có một màn hình TV to, kế bên là một chồng đĩa CD, khăn trải bàn là do Chiêu Đệ chọn.
Căn phòng lộn xộn trước đây dưới bàn tay cô liền trở nên ngăn nắp chỉnh chu hơn.
Hơi thở của cô trong căn phòng này ngày càng trở nên mờ nhạt, mờ nhạt đến nỗi anh sắp không thể ngửi thấy được nữa.
Nhắm mắt lại anh sẽ thấy hình ảnh hai người nằm trên sô pha xem phim, đứng trước cửa sổ đọc lời thoại kịch, cô giảng về dã sử cho anh nghe, cô thổi harmonica, hát nhạc dân ca.
Từ sau khi cô đi mà không nói tiếng nào, hiếm có lúc nào làm anh cảm thấy bình tĩnh, cứ ngây ngốc uống rượu trên sô pha, một mình gặm nhấm nỗi đau khi nhớ đến những hồi ức tươi đẹp trước đó.
Anh không nhớ được cô đã đuổi anh đi bao nhiêu lần.
Từ lúc nào anh đã trở nên hèn mọn như vậy? Nếu không phải gặp lại nhóm Tiết Quân Di anh sẽ không biết được trước kia mình hào hoa phong nhã thế nào.
Trên thương trường anh học được cách đàm phán thương lượng, đối với người lớn trong nhà anh học được cách suy tính chu toàn, chỉ có ở trước mặt Chiêu Đệ anh lại đứng ngồi không yên.
Anh cầu Phật, cầu được người nhưng không cầu được lòng.
Thương thay, thương thay.
Điện thoại reo, là của một thầy giáo ở giáo dục Vạn Quyển, anh từng nhờ người này để mắt đến Chiêu Đệ giúp anh, nói cho anh biết tình hình gần đây của cô.
Vân Tranh sau khi nghe người bên kia nói xong, sắc mặt trở nên vô hồn.
Cúp điện thoại, anh không cam lòng, anh ủy khuất, phẫn nộ, bất lực, cuối cùng là tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
"Đi thì đi thôi, xét ra cô ấy còn thoải mái hơn tôi nhiều."
Vân Tranh che hai mắt lại, không khí xung quanh như ngưng đọng.
Anh bất ngờ giận dữ đập bể chai rượu trên bàn.
Như muốn cá chết lưới rách với cô.
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng Lâm xong, ông ấy hứa một tuần sau sẽ điều cô về lại Thanh Châu, trong giọng nói có phần tiếc nuối.
Chiêu Đệ gọi điện thoại cho Sở Mặc, giải thích rõ mọi chuyện trước kia, cũng hỏi Vân Tranh đã nói gì với anh.
Sở Mặc nghe cô nói thì im lặng, anh giải thích rằng anh không tức giận, ngày đó Vân Tranh cũng không có nói gì quá đáng.
Chiêu Đệ biết anh nhất định rất buồn, cô không biết nói gì hơn.
Dù gì quan hệ của hai người khá nhạy cảm, mà cô cũng chỉ là bạn của anh.
Cuối cùng, Sở Mặc nói, "Chiêu Đệ, anh ta thật sự rất yêu em, thua anh ta, anh tâm phục khẩu phục.
Cuối cùng anh vẫn nói ra hết
Sau khi cúp điện thoại, Chiêu Đệ đứng hình một hồi, điện thoại lại reo, giọng của Sở Mặc có phần quyết đoán.
"Nếu như em không chấp nhận anh ta.
Anh vẫn ở Thanh Châu đợi em." Anh nói xong vội vàng ngắt điện thoại.