_Tiểu Mạt nhi ,ăn ngươi là đủ rồi .Bản quan nhân hiện tại tinh thần rất tốt ! Tên heo phì nộn kia dùng hai ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Mạt ,hắn không ngừng nuốt nước miếng ,cằm liên tục run run ,bộ dáng thực dọa người.
Hạ Ngữ Mạt bởi vì dược hiệu mà thân thể cố gắng xê dịch tránh thoát khỏi ma trảo của tên heo phì nộn.
Bên ngoài , đèn đuốc sáng trưng , Hắn giảo hoạt cười : Khổ thân ta dùng bạc trắng để mua ngươi đêm nay,ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta,ta cam đoan sẽ cho ngươi hưởng rất nhiều khoái họat .Hạ Ngữ Mạt nỗ lực không bị lời nói của hắn tác động , dùng ánh mắt cố gắng chống lại hắn.
Lưu đại quan nhân tựa hồ hết kiên nhẫn ,dùng cánh tay béo tốt của hắn thẳng tắp vươn tới Hạ Ngữ Mạt .
Đáng chết!
Hạ Ngữ Mạt dùng hết sức lực cuối cùng ,dùng ghế quét ngang chân đầu heo ,sau đó thuận thế nghiêng người né tránh ,hắn lảo đảo rồi ngã xuống ,thân thể bám vào bàn ăn sau đó miễn cưỡng đứng lên .
_Lưu đại quan nhân chẳng lẽ ngươi uống rượu say đến mức ngay cả Tiểu Mạt Nhi ở nơi nào cũng thấy không rõ hay sao ?
Hạ Ngữ Mạt cúi đầu cười nhạo cái người đang ngã chỏng vó kia ,hừ ,thời điểm gặp đòi nợ ,người nào mà không bị nàng đánh cho mặt mũi bầm dập ?
Đáng tiếc hiện tại giống như uống phải rượu độc,khí lực của nàng đều đã bị rút hết,ngay cả đơn giản như đứng cũng không chống đỡ được.
Ba!
Một tiếng thúy vang lên,Hạ Ngữ Mạt thấy hoa mắt ,thân mình liền quay quay một lúc sau đó rơi thật mạnh xướng đất .
Lí đại quan nhân thở hổn hển ,mắt lộ ra hung quang ,tay vẫn còn duy trì tư thế chuẩn bị đánh người như vừa rồi : Nha đầu thối! Không cho ngươi nhìn lại nhan sắc chính mình,ngươi lại nghĩ mình là bảo vật !
Hắn trừng mắt, từng bước một đi tới, hai tay đã bắt đầu cởi lưng quần : ‘‘Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt ,lão tử ngay tại đây muốn cùng ngươi cá nước thân mật ngươi lại không muốn, như vậy ta sẽ càng mãnh liệt khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong !’’
Hạ Ngữ Mạt cả kinh,cái yếm duy nhất che đậy đã bị bàn tay to lớn thoát đi,lộ ra làn da trắng như tuyết .
Hắn liếm liếm môi,cười muốn rung cả hàm .
_Không!
Hạ Ngữ Mạt la lên , xoay người né tránh thân hình mập mạp kia ,một bàn tay che hai đóa hoa trước ngực,sau đó liền thẳng tắp hướng cửa sổ phóng ra ngoài.
Nàng chính là tình nguyện chết cũng không cần bị kẻ ghê tởm như vậy chạm vào!
Cùng lắm thì lại chết một lần mà thôi
Lướt qua cửa sổ, trong nháy mắt Hạ Ngữ Mạt gợi lên khóe miệng.
Gặp lại thế giới này sau !!