Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 100: Lãnh Diệu Liên đau





“Thiếu chủ, tiểu thư hiện tại thân thể thực suy yếu, trong thời gian dài dinh dưỡng không tốt, ngủ không đủ, đây là bởi vì tích tụ trong lòng lâu ngày tạo thành , là tâm bệnh. Hiện tại chỉ có thể dùng các dược vật bình thường để đẫy lùi cơn sốt, còn về cái khác, lão phu thật sự là bất lực”.
“Dung y! Cút!” (Dung y: ý nói là thầy thuốc tầm thường!)
Lãnh Diệu Liên một cước đá vào xương cốt đang run run trên người lão, đem hắn đạp ra thật xa. Lập tức có hạ nhân đưa hắn tha ra ngoài, đây là đại phu thứ mười một bị đá ra ngoài. Bọn họ đều là nói cùng một câu, tích tụ quá sâu, không thuốc nào trị được.

Hắn biết.
Hắn làm sao có thể không biết!
Nhưng là muốn hắn làm thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn đem nàng trả về bên cạnh người kia?! Không có khả năng! Hắn làm không được!
“Phu quân” Hạ Ngữ Mạt vô ý thức thì thào, nhưng trong lòng Lãnh Diệu Liên lại kết một tầng băng, băng thật lạnh, mang theo một chút đau nhức.
Người nàng nghĩ đến vĩnh viễn đều là hắn, vĩnh viễn.
Lần thứ nhất hắn hiểu được một ít lạnh.
“Mạt Nhi.”, ngón tay Lãnh Diệu Liên đặt trên hai má của nàng,“Nàng vì sao không thể nhìn thấy ta? Rõ ràng nàng mới là thê của ta, sao lại phải gả cho người khác?”

Hạ Ngữ Mạt bị sốt thật nóng, lúc bị ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào, nàng không tự chủ co rúm lại một chút.
Nhiệt độ đó thật lạnh, tựa hồ lạnh đến tận trong xương tủy.
Vì sao lại lạnh như vậy?
Lãnh Diệu Liên cũng muốn biết.,
Nhìn thấy hai má gầy yếu cùng hai con mắt thâm đen, trong lòng hắn sẽ không hiểu vì sao lại đau, từng trận từng trận co rút đau đớn từ trong ngực tràn ra mãnh liệt, giống như là muốn xé vỡ lun làn da mỏng manh, nhưng lại thể trào ra ngoài.
Hắn thấy thân thể mình lạnh, nhưng tâm hắn lại càng buốt. Nỗi bi thương dâng trào khắp cõi lòng hắn dần dần ngưng tụ thành một nỗi ai oán cùng lo âu sâu đậm. Hạ Ngữ Mạt lại nhẹ nhàng gọi hai tiếng “Phu quân”, mi tâm nàng nhăn lại. Kia hai chữ kia giống như một con đao nhọn, cắm ở trong đáy lòng của Lãnh Diệu Liên. Trên khuôn mặt thanh nhã tinh xảo kia không khỏi nổi lên một trận cười khổ.
Hắn mong muốn có được nàng, đây là nguyện vọng của hắn bắt đầu từ lần đầu tiên gặp gỡ nàng, bao năm nay vẫn luôn ẩn nấp trong đáy lòng.

Nhưng là bây giờ rốt cuộc lại có ý nghĩa gì đâu chứ?
Hắn nhẹ nhàng đem Hạ Ngữ Mạt đặt đầu ở trên gối, cuối xuống phủ lên mi tâm đang nhăn lại của nàng một nụ hôn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, dường như đang quyết định một việc cái gì đó khó khăn. Muốn hắn buông tha cho nàng thì cũng khó khăn giống như tự tay mình cầm một đao tự cắt lấy thịt trên người mình. Vậy thì cho hắn ích kỷ một lần, giữ nàng ở bên người cho dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi hắn cũng nguyện ý. Thật lâu sau, hắn đứng lên, đi thẳng ra khỏi mật thất, đứng ở dưới ánh trăng sáng
“Cho người đến đại phu lấy phương thuốc đẩy lui nhiệt khí trong người nàng.” Hắn thản nhiên nói.
“Còn nữa, cùng mang nữ nhân kia lại đây”