Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 106: Tương phùng





Khăn hồng nhanh chóng được phủ lên đầu, trong lòng Hạ Ngữ Mạt cảm giác bị lừa càng thêm sâu.
Nàng cảm thấy choáng váng khi bị kẻ khác nắm lấy rồi chuyển hướng bước ra cửa, sau đó lại còn bị đẩy vào trong hỉ kiệu đỏ thắm.
Cỗ kiệu bị nâng lên, lắc lư rồi bắt đầu về phía trước đi.
Hạ Ngữ Mạt ngớ ngẩn được hai phút rồi mới mạnh mẽ kéo xuống khăn hồng trên đầu, đáng chết, nàng đang làm cái gì?
Nhìn quanh bốn phía thì lại phát hiện, cỗ kiệu này căn bản là vì nàng mà “thiết kế tỉ mỉ”– hai bên sườn không có cửa sổ nhỏ, bởi vậy không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chứ đừng nói chi là muốn tìm bóng hình xinh đẹp của Bích Dao, ngay cả cơ hội quan sát tình hình quân địch cũng không có. Phía trên đỉnh đầu chỉ có một cửa sổ thông gió kích thước khoản chừng bằng một cái đầu người (chém), thế nhưng thân kiệu lại quá cao so với người nàng, cho dù đứng lên cũng không tới. Nàng cũng không có khả năng nhảy lên trên, vạn nhất chìa được cái đầu ra ngoài nhưng sau đó lại bị nghẹt thở mà chết, thì chết kiểu này đúng là quá ngu xuẩn, nàng không muốn. Cuối cùng, cánh cửa kiệu thì bị đóng chặt lại, trừ phi có người từ bên ngoài mở ra bằng không là bản thân nàng bị nhốt trong đây cả đời. Ánh trăng xuyên qua song cửa khiến cho hỉ kiệu tối đen như mực có một chút ánh sáng.
Hạ Ngữ Mạt buồn bực ngồi ở trong một góc.
Nàng đúng là ngu ngốc.

Bóng dáng Tư Đồ Hoàng Vũ hiện lên trong đầu , nàng bây giờ mới hiểu được rằng nàng đã quá mức ỷ lại, khiến cho bản thân mình ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Tại một thế giới xa lạ như vậy, hắn là chỗ dựa duy nhất của nàng. Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới hắn sẽ không ở bên cạnh nàng. Hắn sủng ái nàng, bao dung nàng, hết thảy đều đã cho nàng thứ tốt nhất. Có lần nàng đã từng cho rằng nàng người hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhưng là hiện tại, nàng đã không bên cạnh hắn cũng đã hơn một tháng, chẳng lẽ hắn đều không có nghĩ tới chuyện tìm nàng sao? Hoặc là tìm không được, rồi thì quên mất?
Hạ Ngữ Mạt cứ đứng lên ngồi xuống trong bóng đêm.
Giống như là một tiểu hài tử yếu ớt.
“Thối phu quân, nếu như ngươi không đến, ta sẽ thật sự gả cho tên hỗn đản đó! Cho ngươi hối hận cả đời!”
Nàng hừ hừ nghiến răng nghiến lợi, đem Tư Đồ Hoàng Vũ từ đầu đến chân phỉ nhổ hết mấy lần.
Nhưng là rên rỉ qua đi, vẫn như cũ là một mảng tối tăm hỗn độn, thân thể khẽ đung đưa theo tiết tấu của kiệu, nhưng cũng không có gì đáp lại thanh âm của nàng.
Nàng buồn bã gục đầu xuống, im lặng là vàng.
Lại không biết đã qua bao lâu, cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại, sau đó là “ Bịch” một cái, là âm thanh rơi xuống đất.
Chẳng lẽ là đã đến nơi?
Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng ngồi dậy cảnh giác, môi cắn đến trắng bệch.
Khăn hồng lại được phủ lên trên đầu, bởi vì nàng không nghĩ lúc bái đường lại nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Diệu Liên.
Nàng chỉ muốn bái đường xong, kiên trì đến lúc động phòng là Bích Dao có thể tự do .
Nàng an ủi chính mình không cần sợ hãi, nhưng bàn tay nhỏ bé bởi vì uất ức mà không ngừng run rẫy.
Bất thình lình, cửa kiệu bị đá văng một cái.

Hạ Ngữ Mạt rụt lui vào bên trong, trong lòng thầm oán tên hỗn đản nào lại đón tân nương thô lỗ như vậy.
Sau đó, một bàn tay bạch ngọc chìa ra, vừa lúc dừng lại ngay bên dưới khăn hồng của nàng để cho nàng thấy.
Một bàn tay rất quen thuộc.
Hạ Ngữ Mạt có chút ngây người. Ngay giây phút tiếp theo, bàn tay kia giống như là không thể chờ, trực tiếp ôm lấy thắt lưng của nàng, bế cả người nàng từ bên trong bế ra. Cái cánh tay kia rộng mà mạnh mẽ, ôm chặt lấy nàng.
Hạ Ngữ Mạt có chút bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã vào trong cái ôm đó, mùi thơm tươi mát của cơ thể đập vào mặt khiến cho đầu nàng trong nháy mắt đầu nàng có chút trống rỗng.
“Vật nhỏ”
Ngay lúc giọng nói quen thuộc kia vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong khăn hồng rốt cục không nhịn được mà bắt đầu khóc nức nở.
“Ta không phải vật nhỏ.” Nàng giận dỗi nói.
“Nàng là vật nhỏ, cũng là thê của ta. Bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt được nàng.”
Giọng nói thì thầm ở trên đỉnh đầu, hơi thở ôn nhu phà vào da đầu nàng, cùng với động tác dùng các ngón tay vuốt vuốt lưng nàng, tất cả đều làm cho tim Hạ Ngữ Mạt sinh đau.
Hắn đã tới!
Rốt cục đã tới.
Nhưng nàng vẫn không dám xốc khăn hồn lên vì nàng sợ hãi giây tiếp theo tất cả những thứ này đều biến thành ảo ảnh, như vậy sẽ làm nàng tuyệt vọng muốn chết.
“Đã lâu không gặp, nàng đã ngốc đi rất nhiều.”
Giọng nói kia rất có tâm tình trêu chọc nàng, sau đó hắn còn đem môi tiến gần đến bên tai nàng, cách tấm khăn hồng, cắn cắn vào vành tai nàng

“Ta nhớ nàng.”
Hắn nghiêm túc nói.
Ta nhớ nàng.
Chân thật mà nghe được câu nói này, thậm chí kia hàm răng kia cắn vào lỗ tai cũng hơi hơi đau đớn, tất cả đều vô cùng chân thật.
“Oa!!!” Rốt cục Hạ Ngữ Mạt cũng khóc thét lên, mãnh liệt ôm lấy cổ người kia, ngay cả nói cũng nói không ra. Bao nhiêu cảm xúc đã kiềm chế bấy lâu nay đều xuất ra hết, nước mắt Hạ Ngữ Mạt tuôn ra giống như thác nước.
Một trận gió thổi thoáng qua, tiện thể cũng thổi đi tấm khăn hồng vướng bận kia, làm lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất.
“Ô ô ô ô, ta còn tưởng rằng phu quân không cần ta ! Chàng là đồ tồi! Để cho ta chờ lâu như vậy!” Hạ Ngữ Mạt khóc thét lên, tiểu quyền (nắm đấm) rơi trên áo gấm trắng như mưa.
“Thực xin lỗi.”, Tư Đồ Hoàng Vũ dịu dàng hôn lên môi vật nhỏ đang khóc nháo không thôi kia, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng giúp nàng thuận khí.
“Khụ khụ”,
Đột nhiên, một thanh âm không hợp thời vang lên, quấy rầy bầu không khí tương phùng ngọt ngào.
Khánh Minh ở bên cạnh chớp chớp con mắt trông chờ, tuy rằng hắn không muốn chết, nhưng ở trong bầu không khí như thế này, hắn không thể không liều chết nhắc nhở chủ nhân, nơi này không chỉ có mình hắn, còn có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Hạ Ngữ Mạt xấu hổ lập tức rời ra khỏi đôi môi của Tư Đồ Hoàng Vũ đang dán tại vào miệng nàng, sau đó mới chú ý tới bốn phía hỉ kiệu, có một đám người đang đứng thẳng một cách cứng ngắc, mà ánh mắt của bọn họ không thể nghi ngờ đều là vô cùng hoảng sợ, bởi vì bọn họ đều đang bị vô số sợi tơ quấn quanh ở trên người, chỉ cần bọn họ nhẹ nhàng động đậy thì ngay lập tức sẽ bị cắt đứt người.