“Nhị điện hạ, ta sẽ đưa ngươi lễ vật như vậy, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, nhất định có thể lên làm hoàng đế.”
“Thự ?!” Tư Đồ Sương lập tức tinh thần tỉnh táo,“Là lễ vật gì?”
Sắc mặt Lãnh Diệu Liên mang vẻ mỉa mai, nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhẹ vỗ tay, lập tức có vài bóng đen từ ngoài bay vào, giữa bọn họ lại có một màu đỏ kiều diễm, làm cho Tư Đồ Sương thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
“Nàng là công chúa thứ ba mươi tam của hoàng thất Kì Quốc, Y Cung Vị Tuyết.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói.
Thật lâu sau, Tư Đồ Sương vẫn không nói gì.
Hai mắt hắn dại gái nhìn chằm chằm vào vị mỹ nhân nũng nịu kia, thế nào cũng không ra dời ra.
“Liên, người ngươi muốn ta giúp là hắn?” Y Cung Vị Tuyết dùng mũi thở mạnh bực bội, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tư Đồ Sương lúc này mới chú ý tới mình đang thất thố, lập tức cười đón nhận tiểu mỹ nhân kia,“Ngươi chính là lễ vật môn chủ tặng ta? Thật đẹp”
“Không phải là cho ngươi, là cho phụ hoàng ngươi .” Lãnh Diệu Liên lạnh nhạt nói:“Ngươi đưa nàng hiến cho hoàng đế giống như những nữ nhân kia, hắn nhất định sẽ thích.” (Editor: edit đoạn này thật muốn bò lăn bò cười cái mặt bị cụt hứng của Tư Đồ Sương ghê)
“Nhưng là nàng là công chúa của Kì Quốc, như thế nào có thể giống như những nữ nhân bình thường kia? Nếu là biết nhìn, kia không phải sẽ bị lộ sao?!” Tư Đồ Sương thực không cam lòng một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại hiến cho lão phụ hoàng của hắn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Y Cung Vị Tuyết không hề rời khỏi.
“Nàng tuy rằng là công chúa,, nhưng là cũng là bị bí mật bồi dưỡng mà thành, thấy qua dung mạo của nàng cũng chỉ có phụ hoàng cùng nhũ mẫu của nàng, cho nên về điểm ấy, ngươi không cần lo lắng.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, lại giống như cố ý nói cho Tư Đồ Sương nghe, cố ý bổ sung thêm một câu:“Vị Tuyết, nếu như vị nhị điện hạ này đối với ngươi có ý đồ gây rối gì đó, ngươi có thể trực tiếp giết chết hắn.”
“Dạ.”
Y Cung Vị Tuyết cười, âm sắc đầy mê hoặc.
Tư Đồ Sương nuốt nuốt nước miếng, một đóa hoa hồng dại như vậy mà mình vẫn phải giữ cho phụ hoàng. Chờ chính mình làm hoàng đế thì muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu.
“Nàng sẽ giúp ngươi trừ bỏ trở ngại, mà khi cần thiết thì quân Kì Quốc sẽ trợ ngươi giúp một tay đạt lên ngôi vị hoàng đế.”
“Kì Quốc?” Liên lụy tới nước láng giềng, Tư Đồ Sương liền có chút do dự.
Kì quốc là một đại quốc gia lân cận, đối với Thương Vân Quốc như hổ rình mồi đã lâu, nếu là bọn họ hỗ trợ, khẳng định cũng phải đòi hỏi lợi ích.
Nếu như vậy thì không phải chính mình tự thuận tay biến mình thành hoàng đế bù nhìn sao?
“Ta cam đoan, đế vị của ngươi đế sẽ không phải là một hư danh, Kì Quốc xuất binh trợ giúp, cũng không phải muốn nuốt hết Thương Vân.” Ánh mắt Lãnh Diệu Liên hơi hơi nheo lại,“ Điều kiện bọn họ muốn, sẽ do công chúa và ngươi đàm phán, nếu ngươi nguyện ý, có thể trực tiếp báo cho biết công chúa, ta sẽ có cách biết được, Cách Môn cũng sẽ hết sức giúp ngươi, nhưng là”
Lãnh Diệu Liên ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn về phía hắn,“Chỉ cần ngươi nhớ rõ một câu, đừng đi trêu chọc Tư Đồ Hoàng Vũ, đặc biệt, là nữ nhân bên cạnh hắn. Nếu không, trước khi ngồi lên được ngôi vị hoàng đế ngươi sẽ chết, đừng trách ta đã không có nhắc nhở ngươi.”
“Được, được, ta biết, !” Chỉ cần có thể chờ được Đế vị, muốn hắn như thế nào cũng đều được, Thập Tam đệ nếu là một quả lôi (bom), mà hiện tại lại có nhiều người trợ giúp như vậy, muốn như thế nào thì liền như vậy đi.“Vậy lúc đó Tư Đồ Hi trong thiên lao thì sao?”
“Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có người đi giải quyết hắn.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nhìn hắn một cái liền xoay người hướng đến ngoài cửa mà đến.“Ta sẽ lại liên lạc với ngươi.” Dứt lời, tay áo giương lên, đại bạch điểu liền giương cánh bay lại, duỗi móng vuốt ra nhấc hắn lên rồi biến mất phía chân trời.
*********************** hoa lệ lệ phân cách tuyến***********************
“Chẩm, ngươi nói cuối cùng con người sẽ bị lầm lạc tới mức nào?” (Editor:không hiểu câu nói này cho lắm, chém khá nặng tay)
Trong bóng đêm, nam tử giống như hoa sen ngồi ở vách núi đen bên cạnh một gốc đại bạch tùng, từ trên cao nhìn xuống, quan sát thành thị cùng thôn xóm to nhỏ, nhìn những dốm sáng nhỏ mà thần sắc mập mờ.
“Cạc cạc dát.”
Đại điểu giương cánh bay một vòng chung quanh hắn, sau đó đậu lại bên cạnh.
“Năm đó, tộc nhân chúng ta cũng là bởi vì kẻ khác mà bị hủy diệt. Cho nên hiện tại, dùng chung một biện pháp khiến cho bọn họ nếm thử mùi vị giống nhau”
Hắn dựa vào thân cây ở tráng kiện, chỉ có nơi này mới có thể cho hắn hơi chút an tâm.
Bởi vì, đây là nơi hắn cùng nàng lần đầu tiên gặp nhau.
Làm sao mà không thể không tự kỷ chứ? Hắn muốn báo thù, cũng muốn có nàng.
Nhắm mắt lại thì hắn sẽ thấy thấy cái cảnh tượng thảm thiết năm đó, máu tươi nhiễm đỏ cả một ngọn núi.
Mở mắt ra sẽ bắt đầu tưởng niệm đến nàng, điên cuồng nhung nhớ.
Nhưng mà hắn làm sao có năng lực? Chuyện hắn phải làm bây giờ, đó là phải vì tộc nhân báo thù. Nàng giống như tinh linh, hắn không muốn cho hai tay nàng dính lấy máu tươi. Có Tư Đồ Hoàng Vũ bảo hộ, nàng sẽ được bình an.
Chờ toàn bộ mọi chuyện xong xuôi, mới giải quyết tới chuyện này.
“Ai!”
Đột nhiên, hắn cảnh giác ngồi xuống, đầu ngón tay ngưng tụ lại một cỗ khí, chỉ thẳng về phía một cái bóng đằng sau mấy nhánh cây.
“Xin hỏi, ngài là Cách Môn môn chủ?”
Cái bóng kia chậm rãi tiêu sái đi ra, trên mặt chính là vết thương vừa mới bị cổ khí sắc bén sát cắt qua, máu tươi nhỏ ra, mà hắn giống như không hề có cảm giác.
“Ngươi vẫn liên tục theo dõi ta?” Không thể không nói, cái bóng này che dấu tốt lắm, truy tung chính mình cả đường, thế nhưng đều không có phát giác. Nếu không phải vừa rồi hắn ở gần di động, cũng sẽ không phát giác.
“Nếu làm ôn chủ phản cảm, tại hạ xin giải thích.” Hắn nói chuyện tất cung tất kính, không có một chút khiêu khích.
“Ngươi tìm ta có việc sao?”, Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, thân mình lại một lần nữa dựa vào thân cây.
“Chủ nhân của ta muốn mời Cách Môn hỗ trợ giết một người.”
“Chủ nhân nhà ngươi là ai, người chủ nhân nhà ngươi chủ nhân muốn giết ai?”
“Chủ nhân của ta là Nam Cung Dữu Hương, mà người nàng muốn giết chính là Hạ Hầu phủ tam nữ nhi — Hạ Ngữ Mạt.”