“Gia, thuộc hạ thất trách, thỉnh gia thứ tội!!” Vẻ mặt Khánh Minh như gần chết quỳ gối trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ. Điện hạ thế nhưng lại trúng độc, hơn nữa Vương phi còn bị thương.
Hắn hết rồi.
Không cứu được.
Chết chắc rồi.
“Khánh Minh, ta nghĩ muốn cho ngươi một người vợ.” Giành nói chuyện trước cũng là Hạ Ngữ Mạt.
Trải qua một ngày một đêm điều dưỡng, nàng đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, thậm chí so với phía trước còn cảm thấy tràn đầy tinh lực hơn. Sự biến đổi kia không chỉ có xấu đi, mà dường như cũng tốt hơn (??)
Vẻ mặt Khánh Minh dại ra, không hiểu suy nghĩ như thế nào.
Không phải muốn cho hắn chết?
A, hắn đã hiểu, là cho hắn một người vợ, sau đó làm cho người vợ giết hắn…
Chờ một chút ! Người vợ ? ! Vợ?!
Đầu hắn đột nhiên vang ầm lên, sau đó kinh sợ đến nỗi cả người đều là mồ hôi, hắn là minh vệ của điện hạ, làm sao có thể cưới vợ?! Minh vệ cả đời đều phải nguyện trung thành cho chủ nhân, trừ phi là chết, sinh là người của gia, chết là ma của gia, giờ phút này thế nhưng lại cho hắn một người vợ. . .
Nguy rồi, lần này thật sự là xong đời. Điện hạ khẳng định là giận đến nổ tung, mới có tính toán như vậy. . .
“Thuộc hạ tự biết phạm vào đại sai, thỉnh gia giáng tội! Ta nguyện ý nhận bất luận trừng phạt gì của điện hạ!” Khánh Minh thật mạnh cụng đậu một cái:“Nếu điện hạ thật muốn ta chết, ta nhất định…”
“Này! Ai muốn ngươi chết?!” Hạ Ngữ Mạt nhảy dựng lên la to:“Chẳng lẽ muốn ngươi thú Sương Nhi, ngươi tình nguyện đi tìm cái chết?!”
“Sương Nhi?” Ót của Khánh Minh lại là bị oanh kích.“Thú?”
“Không thú, chẳng lẽ ngươi gả?” Hạ Ngữ Mạt cười.
Khánh Minh đầu cứng ngắc, máy móc chuyển hướng nhìn Tư Đồ Hoàng Vũ, đem ánh mắt cầu cứu đầu hướng về chủ tử vạn năng của hắn, Vương phi đây là đang đùa giỡn?
Căn phòng rách nát còn chưa có tu sửa, gió lạnh từ bên ngoài thổi vù vù vào trong, thổi hắn đến run rẩy.
“Sương Nhi, đừng xấu hổ! Có tỷ tỷ làm chủ cho ngươi, không ai dám khi dễ ngươi!” Hạ Ngữ Mạt kéo lại tiểu nha hoàn đang đứng ở một bên mà cái mặt hồng lên giống như cà chua, trộm cười mà nói:“Đem ngươi gả cho người khác, ta lại sợ ngươi ngốc sẽ bị khi dễ cho nên thôi, cái này gọi là nước phù sa không chảy cho ruộng người ngoài, tiểu thị vệ Khánh Minh này rất tốt, ngươi cảm thấy không?”
“Sương Nhi nguyện ý cả đời phụng dưỡng Vương phi, thỉnh Vương phi không cần đuổi ta đi!” Tiểu nha đầu thất kinh cũng quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
“Ai muốn đuổi ngươi đi! Ngươi gả cho Khánh Minh, về sau chúng ta bốn người vẫn là cùng sống chung một chỗ a.” Hạ Ngữ Mạt chớp mắt, còn nghiêm túc nói:“Mỗi ngày gặp các ngươi cô đơn chiếc bóng, ta cùng phu quân có đôi có cặp, thật áy náy.”
“Vật nhỏ, nàng cưỡng cầu như vậy, cũng không phải chuyện tốt” Tư Đồ Hoàng Vũ cuối cùng cũng nhìn không được biểu tình trên mặt của hai người đang quỳ trên đất, nhẹ giọng nói với Hạ Ngữ Mạt :“Nàng loạn điểm uyên ương, nếu người khác cũng không nguyện ý, kia chẳng phải là nguy rồi?”
“Nhưng là” Hạ Ngữ Mạt kéo kéo vành tai, nhưng nàng rõ ràng là thấy hai người kia dọc đường phối hợp khăng khít, cuộc sống ở trong vương phủ lại bồi dưỡng cảm tình tốt đẹp, nhưng ai cũng không chịu bước ra bước đầu tiên, nàng cũng là trong lòng sốt ruột mà thôi.
Có lẽ, là nàng sai lầm rồi.
“Vậy được rồi, hôn sự các ngươi, các ngươi chính mình làm chủ.” Hạ Ngữ Mạt đáng thương bò lại vào trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, mà hai người dưới đất đồng thời nhả ra khí, đột nhiên đều có chút mất mát không hiểu nổi.
Bọn họ ngẩng đầu, tầm mắt mãnh liệt nhìn nhau, sau đó lại sợ hoảng nhanh chóng chuyển đi nơi khác, vì thế trong phòng lại có hơn hai quả cà chua đỏ thắm…
“Vật nhỏ, chúng ta mau ly khai nơi này.” Tư Đồ Hoàng Vũ sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng :“Nếu chuyện tình đêm qua lại phát sinh, khả năng sẽ không có vận khí tốt như vậy.”
Hắn đối với chuyện ngày hôm qua, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nguy hiểm không biết thật sự nhiều lắm, vận khí tốt của vật nhỏ bất cứ lúc nào đều có thể dùng hết, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng ngày hôm qua nếu không có lãnh diệu liên chạy tới đúng lúc, vật nhỏ có thể thật sự chết chắc rồi.
Cái người kia rất nguy hiểm.
Tên đó cũng không sợ chết, chỉ là một mực theo đuổi kích động.
Loại người ‘nghĩa vô phản cố’ là đáng sợ nhất, là kẻ điên cuồng cái gì cũng có thể làm được.
Người điên mà bọn họ phải đối mặt, cũng không chỉ một hai cái.
“Phu quân, chúng ta ra khỏi quốc gia, có thể đi nơi nào?” Nói cho rõ thì ngay cả quốc gia này hiện tại tên gì thì nàng cũng không rõ ràng lắm, không nói đến chuyện không đọc được chữ, đã ở trong vương phủ trạch hơn nửa năm, xuất môn ngồi xe ngựa mang lụa trắng, Tư Đồ Hoàng Vũ lúc nào cũng giống khối da trâu mà dính chặt, hiện tại nhớ tới, thật đúng là không phải là cuộc sống của người mà.
“Chúng ta đi một nơi ‘sơn thanh thủy tú’, có biệt viện riêng, để cho Khánh Minh làm nông một chút, làm một ít món ăn thôn quê, cùng nhau qua những ngày tháng bình an.” Nhìn Hạ Ngữ Mạt lóe sáng ánh mắt, Tư Đồ Hoàng Vũ mỉm cười tiếp tục nói:“Vi phu lại nỗ đem lực cho nàng sinh một hài tử ngoan ngoãn, cả nhà hoà thuận vui vẻ, rời xa phân tranh thế gian, chờ đứa nhỏ trưởng thành, lại mang nàng du sơn ngoạn thủy, cuộc sống thần tiên tiêu dao, được không?”
Hạ Ngữ Mạt gật đầu như đảo tỏi, chỉ cần không liên quan nàng, nàng liền vui vẻ đến chết. Lại thêm những lời nói ôn nhu kia của Tư Đồ Hoàng Vũ phác họa viễn cảnh tươi đẹp tự tại tuyệt vời, làm cho trong lòng nàng ngứa ngáy.
“Phu quân, chuyện chàng nói có thể cân nhắc!” Nàng cười lôi kéo kéo ngón tay hắn.
“Ừ.” Tư Đồ Hoàng Vũ sủng nịch nhìn hàng động giống như tiểu hài tử của nàng, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một loại bất an, bọn họ thật sự có thể có cuộc sống như vậy sao?
Hắn chỉ hy vọng có thể mang theo nàng, không bị bất luận kẻ nào quấy rầy, chỉ mong những người đó còn không có ngu xuẩn đến như vậy…
“Xin hỏi ân công ở sao?”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên liếc mắt một cái, liền ôm Hạ Ngữ Mạt ẩn vào gian bên trong.
Khánh Minh tiến lên mở cửa, liền thấy một đống đủ loại người đứng chật chội ở ngoài cửa, tất cả đều là người trong giang hồ đêm qua bị Cửu Linh hạ độc.