Hạ Cẩm Thần trở lại Hạ Hầu phủ, nơi này đã sinh ra một hương vị thê lương.
Tấm biển tiên đế tứ phong đã muốn bị lấy đi, hạ nhân cũng đều cuốn lấy những vật phẩm quý trọng trong phủ mà chạy thoát.
Thân thích trước kia mặt dày mày dạn đến đây nịnh bợ ở lại hiện tại một người cũng không còn, bên trong phủ vắng vẻ, chỉ có lác đác mấy bóng người trung thành, may mà phủ tướng quân của Hạ Cẩm Thần vẫn còn có mấy bộ hạ đắc lực, lúc tân đế hạ lệnh bãi miễn chức vị của hắn, liều mạng bảo vệ khố phòng, hiện tại biết được hắn trở về, lập tức đem toàn bộ đều đưa lại, bởi vậy mới không rơi vào tình cảnh nghèo túng đến nỗi thân không còn một đồng.
Hạ Minh Triệu hấp hối nằm ở trong phủ, không chịu tiếp kiến bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả đại phu tới xem bệnh cho hắn cũng bị đuổi ra ngoài. Vì phòng ngừa bệnh tình hắn chuyển biến xấu, Hạ Cẩm Thần chỉ có thể ở trong đồ ăn pha một chút dược vật an thần, đợi hắn ngủ say, mới làm cho đại phu đến bắt mạch, khai dược, cùng sử dụng một chút mạch cán cho vào trong cơ thể hắn.
Tân đế kế vị không ngừng đả kích Hạ Phủ, mà còn đồng thời đả kích đến rất nhiều công thần trước giờ.
. . . “Năm đó, Hạ Hầu phủ các người còn nợ ‘Những người đó’ một khoản nợ, hiện tại đã muốn có người bắt đầu đến đòi lại, tự giải quyết cho tốt.”
Lời nói của Tư Đồ Hoàng Vũ muốn lập lại trong đầu, Hạ Cẩm Thần thở dài, nắm lấy bầu rượu bên người, một hơi uống cạn sạch.
… Đây là báo ứng?
Quả thật năm đó những người cùng đi đến địa phương kia cơ hồ đều đã bị trừng trị
. . . Nhưng vì sao lại muốn liên lụy toàn bộ Thương Vân?
. . . Tư Đồ Hoàng Vũ tựa hồ ngay từ đầu đều biết hết thảy, hắn có thể quan sát thương sinh, đoán được tương lai, ngày đó khí chất đế vương chỉ cần liếc mắt là có thể khiến người ta tự động thần phục , nhưng vì sao trơ mắt nhìn những chuyện này phát sinh ?
Ngay cả phụ hoàng hắn, cũng không thể cảm động hắn sao? Ngay cả tính mệnh con dân Thương Vân, cũng không có thể làm cho hắn thay đổi quyết tâm đến sao?
Hắn chầm chập bước chân, ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện chính mình thế mà lại đi đến cửa mười ba vương phủ.
Đại môn rách nát, ngay cả mạng nhện cũng dính vào, so với Hạ Phủ đến lại càng thêm thê lương.
Ma xui quỷ khiến, hắn đẩy cửa phòng liền thấy một bóng người màu hoàng kim chao đảo trong đại viện trống trải từ xa.
Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào, mới nhìn rõ diện mạo nữ nhân kia.
Đó là Nam Cung Dữu Hương.
Trên người, vẫn là cung phục chuyên dụng của thái tử phi, đã có chút ô uế, mà của tóc nàng tán loạn trên vai, rất giống một người điên. Mà của nàng bên cạnh, còn xếp đặt một cái mâm bẩn, bên trong còn mấy khối bánh đen như mực.
“Đánh chết các ngươi! Đánh chết các ngươi!” Miệng của nàng thì thào, trong tay vuốt hai con búp bê màu trắng. Một cái viết tên Tư Đồ Sương, một cái dĩ nhiên là viết tên Hạ Ngữ Mạt.
“Mạt Nhi đã chết, ngươi còn đà đọa nàng như vậy!” Hạ Cẩm Thần bước lên đoạt lại búp bê có viết tên Hạ Ngữ Mạt.
Nam Cung Dữu Hương phát hiện oa nhi trong tay bị đoạt, lập tức hung ác đứng lên, nghiến răng nghiến lợi liền hướng trên người Hạ Cẩm Thần đánh tới.
Hạ Cẩm Thần hơi nghiêng người, liền tránh thoát công kích như người điên của nàng.
“Nữ nhân chết tiệt đó, nàng không chết! Nàng không chết!”
Nam Cung Dữu Hương kêu gào, hai hàng lệ liền chảy xuống:“Nàng không có chết, nàng đem vũ ca ca mang đi, nàng đem hoàng đế Thương Vân đi, ta là hoàng hậu, ta là hoàng hậu, nam nhân chết tiệt kia cướp đoạt vị trí của vũ ca ca, đáng chết, thực đáng chết”
Nàng thì thào, trong ánh mắt toàn là hận.
Tư duy nàng hỗn loạn, từ ngữ bị vỡ vụn.
“Nàng không có chết. . . ô ô . . . nàng không có chết . . . ta đã thấy nàng . . . nàng ngay tại trước mặt ta…”
Ánh mắt Hạ Cẩm Thần cũng trở nên ảm đạm, hắn cũng là hy vọng biết bao Mạt Nhi thật sự không có chết.
Hắn cũng đã từng cho rằng hắn trông thấy nàng, nhưng cũng chỉ là ảo ảnh. . .
“Ngươi nhìn thấy không phải là Mạt Nhi, nàng đã chết, nàng chính là một nữ tử lớn lên trông rất giống Mạt Nhi.” Hạ Cẩm Thần có chút đáng thương để mắt tới người trước mắt, nàng nhìn thấy hẳn cũng là bích dao.
Nhưng là vừa nghĩ bích dao, nội tâm hắn lại càng cảm thấy áy náy.
Nàng đã hoài hài tử của hắn, nhưng là vì sao chính mình lại vẫn là đối Mạt Nhi nhớ mãi không quên?
Hắn từng bắt buộc chính mình yêu thương nữ tử lớn lên giống Mạt Nhi như đúc, nhưng là mỗi khi thấy gương mặt đó thì chính mình liền không hiểu vì sao lại đau lòng.
“Không, nàng không có chết, nàng mang đi vũ ca ca, nàng mang đi vũ ca ca”
Nam Cung Dữu Hương xụi lơ ở trên mặt đất, la khóc nỉ non .
Người Tư Đồ Hoàng Vũ mang đi là nữ tử kia.
Ánh mắt Hạ Cẩm Thần hơi tối sầm lại, vì sao cũng đều là vật thay thế mà hắn chỉ để ý nữ tử kia? Mà không mang theo đi bích dao? Vì sao hắn lại đối với nàng ta lộ ra ôn nhu như vậy? Còn có. . .
Hắn đột nhiên cả kinh
– còn có chính mình vì cái gì lại đối nữ tử như vậy sinh ra một cảm giác quen thuộc cảm giác?
. . . Chẳng lẽ?
Hắn không dám nghĩ tới. Hắn sợ sự thật sẽ làm hắn sụp đổ.
Hạ Cẩm Thần gắt gao mím môi, sau đó đột nhiên phóng về phía Hạ Phủ phóng.
Chỉ cần hỏi một người. . . chỉ cần hỏi nàng. . . nhất định . . .
************************ hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ************************
Mà lúc này, vận hạn đang lặng lẽ tới gần Hạ Phủ.
Hạ Minh Triệu nằm ở trên giường nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, liền tức giận rống to lên,“Ta nói không cần đại phu! Các ngươi đều cút đi cho ta!! Không cho phép tiến vào!”
Nhưng mà bước chân vẫn là như trước không có dừng lại.
Hạ Minh Triệu cầm cái lư hương bên cạnh hướng cánh cửa mà ném đi, rồi mạnh mẽ đập vào cửa mà rơi xuống đất, cửa cũng chậm rãi mở ra.
Một nam tử thanh tú mà không mất đi vẻ yêu mị đi đến, một thân hoa sen nhanh nhẹn như thần tiên.
“Ngươi là ai?” Hạ Minh Triệu cảnh giác ngồi dậy.
“Ngươi sống không lâu đâu.” Nam tử thản nhiên liếc mắt sắc mặt màu vàng của hắn.
“Ngươi quản ta! Ngươi là ai! Cút ra ngoài cho ta!” Hạ Minh Triệu cả giận nói.
“Hạ tướng quân, trí nhớ của ngươi thật đúng là không được tốt lắm đâu, ngươi đã quên sao, một thanh kiếm cũ, còn có chuyện cũ năm xưa?” Khóe miệng nam tử nhợt nhạt cong lên, bóng đêm xuyên thấu qua cửa sổ, trên người hắn ẩn hiện một ánh sáng nhàn nhạt.
“…Năm đó…” Hạ Minh Triệu dừng một chút, khi ánh mắt chạm vào vật thể bên hông hắn: một thân kiếm tối đen, sắc mặt cả kinh nói:“Ngươi là ai?! Ngươi đến tột cùng là ai?!”
“Ta là ai cũng không quan trọng, ngươi nhớ rõ thanh kiếm này, vậy ngươi cũng có thể nhớ rõ nó đi?” Nam tử cũng không có tính trả lời hắn, chỉ là đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một đại bạch điểu mới hạ xuống, đứng ở trên bệ cửa, ngay cổ còn có một vòng lông vũ trắng mỹ lệ rạng người.
“. . . Nó…” Hạ Minh Triệu thiếu chút nữa kích động ngả xuống dưới giường, trong mắt hắn đâu cũng là đại bạch điểu, chuyện cũ dâng vào trong đầu hắn, càng không thể vãn hồi.“. . . Là chậm. . .”
“Nhớ rõ là tốt rồi, nhớ rõ là tốt rồi.” Nam tử lạnh lùng cười rộ lên.“Vậy ngươi cũng có thể nhớ rõ, ngươi năm đó giúp đỡ loại người gì làm ra tội lỗi gì, sau đó cần nhận trừng phạt thế nào.”
“Ngươi là người của bộ tộc kia?!” Hạ Minh Triệu ngây cả người:“Không phải chỉ có…”
“Chỉ có Mạt Nhi?”, nam tử thản nhiên nói:“Ngươi cho là huyết mạch bộ tộc, chỉ còn lại có Hạ Ngữ Mạt?! Không. . . Nàng không nên họ Hạ, ngươi đem nàng mang về, bức nàng nhận giặc làm cha”
“Là nương (mẹ) của nàng.”
“Lúc Vụ hà công chúa đem nàng giao ccho ngươi, cũng không có cho ngươi đem đứa nhỏ cho rằng là con mình, nàng chỉ là cho ngươi hỗ trợ chiếu cố nàng, đem nàng nuôi lớn, nhưng là đâu, một trận đại hỏa, cũng là người Hạ Phủ các ngươi tự mình phóng.”
“Ta, ta …”
“Ta mặc kệ Mạt Nhi là như thế nào mà cam tâm tình nguyện để cho những người đó khi dễ, nhưng mà sự thật là ngươi bỏ mặc cùng thấy chết mà không cứu, mà tội nghiệt lưng ngươi sẽ không bởi vậy mà biến mất.” Nam tử thản nhiên nói, trường kiếm bên hông dần dần đem ra, lưỡi dao sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh lùng.“Ta nghĩ, ngươi cũng sẽ không trốn tránh tội lỗi của chính mình?”
Hạ Minh Triệu ngây cả người, sau đó cười khổ một chút:“Đúng vậy, đều là sai lầm của ta, nếu ta lúc ấy không có ghen tị, không có kiên trì, thì sẽ không phạm phải lỗi lầm như vậy nếu ngươi là đến lấy mạng, ta nguyện ý hai tay dâng đầu ta. . . chỉ là ta muốn có một điều kiện”
“Ngươi cho rằng ngươi có tư cách cùng ta đàm điều kiện?”
Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cười rộ lên, giống như một đóa hoa sen ám dạ đến từ một chỗ hắc ám quỷ mị, phiêu diêu nhưng lạnh như băng.