Nữ hài kia lớn lên rất đẹp, chỉ là thoạt nhìn có phần hơi ngốc nghếch, bất quá cùng Tư Đồ Hoàng Vũ lại ăn khớp, một người nguyện đánh, một cái nguyện ai (chịu khổ), quả thực chính là tuyệt phối. Tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm cái gì là hỉ mạch, vì sao nhất định muốn nàng phải xuất động, được rồi, nàng coi như thông cảm một chút cái tâm tình mừng rõ như điên của nam nhân sắp làm phụ thân kia.
“Ta, ta đã phải có mười lăm ngày. . .” Giong nói của Hạ Ngữ Mạt thật nhỏ như muỗi.
“Phải không?” Tử Anh dựa vào trên ghế, quăng ra một cây tơ hồng, vô tư cột vào cổ tay Hạ Ngữ Mạt. Hạ Ngữ Mạt tò mò nhìn phương thức bắt mạch kiểu này, nàng còn tưởng rằng loại chuyện thần kì này chỉ có xuất hiện trong truyền thuyết, không nghĩ tới hiện tại lại dùng ở trên người mình.
Tử Anh đắn đo hồi lâu, lại, thay đổi một tay, bất quá Tư Đồ Hoàng Vũ không có bỏ lỡ con ngươi lóe lên vì kinh ngạc của nàng.
“Làm sao vậy?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Không thể nào…” Tử Anh thản nhiên nói, không để ý tới cái nam nhân đang biến nước ấm thành khối băng, tự ý bỏ qua hắn, ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngữ Mạt, lấy tay chỉ mạch môn của nàng, cẩn thận phân biệt rõ ràng.
“. . . Làm sao vậy sao? Bảo bảo có vấn đề sao?” Lần này là khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt có chút nhăn, sợ nghe được kết quả gì không tốt.
“Không phải.” Tử Anh vươn tay kéo kéo những nếp năn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:“Từ giờ trở đi, ngươi phải biết rằng, ngươi là hai người , cho nên, không có việc gì đừng bày ra những biểu tình xấu xí, nếu không bảo bảo của ngươi cũng sẽ biến thành nhiều nếp nhăn , khẳng định xấu chết.”
Hạ Ngữ Mạt cười xì ra một tiếng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì nghe được một tin tức ‘thiên đại’, thân thể xương cốt cũng không còn lạnh, vẻ lo lắng vừa rồi cũng bị vứt lên đến chín tầng mây.
Nàng thật hài lòng, bởi vì nàng còn tưởng rằng chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không thể hoài thượng bảo bảo của phu quân.
Nhưng là hiện tại, trong bụng nàng đã có tiểu sinh mệnh, khí tức mạnh mẽ từ trong lòng ngực mạnh mẽ tuôn ra.
“Phu quân, ta thật là vui mừng.” Mừng đến muốn khóc.
Tử Anh rất thức thời, không hề làm đèn lồng che giữa hai người bọn họ, ngược lại từ trên giường đi xuống, đi đến trước cái bàn, đề bút bắt đầu viết một loạt phương thuốc.
“Những thứ này đều là chút thuốc bổ, thên thể của ngươi thực suy yếu, ăn cho tốt mới có thể khiến tiểu bảo bảo khỏe mạnh trưởng thành.”
Nàng viết phương thuốc xong, lại bắt đầu viết thực đơn:“Về sau mỗi ngày, dựa theo thực đơn ta đưa cho thu xếp đồ ăn hằng ngày, bất luận cái gì cũng không thể phạm sai lầm, sai rồi tự gánh lấy hậu quả.”
Hạ Ngữ Mạt sung sướng gật đầu như đảo tỏi, mà mặt Tư Đồ Hoàng Vũ lại dần dần trầm đi xuống.
Tử Anh viết cũng không đều là thuốc bổ, còn có dược vật mạnh mẽ dùng để giữ thai.
Nếu không phải tình huống thực nghiêm trọng, nàng không có khả năng dùng loại dược vật này.
Hạ Ngữ Mạt hưng phấn xong rồi, cũng mệt mỏi , Tư Đồ Hoàng Vũ dìu nàng ngủ, lại ở bên cạnh chăm sóc một hồi, mới ra khỏi buồng trong, đưa mắt nhìn về Tử Anh một cái, nàng liền thực tự giác đi theo phía sau.
Ra khỏi cửa viện, đi vào trong rừng phụ cận, xác định sẽ không bị nghe lén, Tư Đồ Hoàng Vũ mới chậm rãi mở miệng nói:“Nói đi.”
“Tiểu vương phi của ngươi lại là tiểu công chúa của Lưu Ly tộc?” Tử Anh thản nhiên nói.
“. . . Phải.”
“Vậy thai nhi các người có lẽ khó giữ được.”
“Vì sao!!!!” Tư Đồ Hoàng Vũ tức giận, một cỗ sát khí lạnh thấu xương từ trên người hắn toát ra, động vật trong vòng ba mươi trượng bị này cổ khí thế dọa chạy trốn mất.
“. . . Ngươi hiểu rất rõ phải không? Nữ tử Lưu ly tộc bình thường chỉ có thể hoài thượng hài tử của nam tử có dấu ấn tương đồng, có thể lại hoài thượng con cho người khác, tỷ lệ cơ hồ cực kì nhỏ, không phải sao?”
“Nhưng là hiện tại đã có.”
“Cho nên mới là vấn đề, thai nhi thực suy yếu.” Tử Anh dựa vào một gốc thân cây tráng kiện, điểm một chút yên thảo (thuốc lá), hút một thật mạnh :“Nàng so với người bình thường càng thêm suy yếu, thậm chí một cái kích thích nho nhỏ đều có thể làm cho nàng sanh non, muốn bảo tồn đứa nhỏ, ngươi phải hảo hảo làm.”
Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi, không thèm nhắc lại.
Không cần nàng nói, hắn cũng sẽ làm cho tốt.
Đó là hài tử vật nhỏ thật vất vả mới hoài thượng được, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ đứa nhỏ này biến mất liền như vậy được?!
Hăn phất tay áo bằng gấm một cái, xoay người, liền hướng vào trong phòng nghỉ mà đi đến.
Tử Anh nhàn nhạt hiện lên tiếu ý, xem ra, trong khoảng thời gian ngắn, nàng là không có khả năng rời khỏi đây.
Hài tử này, rốt cục cũng có biễu tình của con người, thật tốt.
******************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ********************
Những ngày sau đó, Hạ Ngữ Mạt liền hưởng thụ sự phục vụ cao nhất .
Chi tiêu ăn mặc, nàng giống nhau không được phép nhúng tay, tuy rằng trước kia cũng không làm sao nhúng tay được, bất quá lần này tựa hồ càng thêm trầm trọng.
Mỗi ngày rời giường, Tư Đồ Hoàng Vũ liền sẽ chuẩn bị tốt quần áo cho nàng, từng kiện từng kiện mặc vào, sau đó đích thân vì nàng rửa mặt, lại bưng lên điểm tâm sáng nóng hổi, dùng muỗng nhỏ từng ngụm một đưa đến trong miệng nàng.
Hạ Ngữ Mạt hầu như là chân không chạm đất, bất luận như thế nào, Tư Đồ Hoàng Vũ đều ôm lấy, vô luận nàng dùng biện pháp gì kháng nghị cũng không thành.
Sương Nhi quả là mừng đến muốn nở hoa, trốn ở trong phòng thêu quần áo cho tiểu hài tử. Còn Khánh Minh thì lại là mỗi ngày dựa theo phương thuốc mà Tử Anh viết ra, chuẩn bị vật liệu cần thiết, hết sức cố gắng chiếu cố Vương phi.
Mà Đại bạch, từ sự kiện “ điêu nhân” (ngậm người) lần trước qua đi, vẫn như cũ mặt dày mày dạn lại ở trong cái ổ ở bên cạnh phòng. Chỉ có điều dường như biết Hạ Ngữ Mạt hoài tiểu bảo bảo, hành vi cũng bớt phóng túng đi rất nhiều, chỉ xem chừng, không quấy rối. Có đôi khi sẽ đi ngọn núi nhặt được chút kỳ hoa dị quả để tại cửa viện, mỗi một lần, đều khiến cho Tử Anh vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, những thứ này dược vật thế gian hiếm có!