“Vèo!”
Đột nhiên hơn mười bóng người phóng ra từ trong các bụi cỏ rừng cây xung quanh.
Trong đó năm cái bóng bay thẳng đến Hạ Ngữ Mạt trong tay nam tử, còn lại thì tập trung kết thành nhân võng (lưới người) dùng ám khí phụ trợ tấn công yếu điểm của hắn. Đoàn đội kết hợp thiên y vô phùng, không một chút sơ hở.
Nam tử trong lúc né đòn bất ngờ lại nhẹ buông tay, Hạ Ngữ Mạt liền rơi vào trong tay Hắc y nhân. Động tác bọn họ sắc bén dứt khoát mà lại không hiếu chiến. Chỉ có mấy người cố kéo dài thời gian, còn lại thì vây quanh Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng lui vào trong chỗ tối.
“Các ngươi nghĩ là có thể ngăn được ta?!”
Một cỗ sát khí trên người nam tử bốc lên khiến cho người ta sợ hãi, nháy mắt toàn bộ khí phách đều bạo phát.
Hắc y nhân trao đổi ánh mắt, liền nhanh nhẹn lui về phía sau hơn mười trượng không dám tiếp cận, chỉ lợi dụng ám khí phóng chi chít về phía nam tử
“Hừ nhàm chán!”
Nam tử lạnh lùng hừ một tiếng, không chút hoang mang, trong tay đã cầm lấy một thanh trường kiếm màu đen. Tay trái nâng đao tay phải bắt lấy ám khí đang tạt vào mặt, thân đao bị rút ra khỏi vỏ mang theo một đạo quang chói mắt.
Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Theo ám khí rơi xuống đất còn có Hắc y nhân vừa rồi còn đang đứng, ngay cả tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra thì đã nằm ngổn ngang trên nền cỏ không thể đứng dậy.
Mà ngay trên mi tâm (chính giữa hai chân mày) tất cả bọn họ đều có một vết kiếm đâm vào tận xương, một nhát trí mạng.
Nam tử đứng dưới gió mà hoa văn màu bạc hình hoa sen trên thân trường kiếm vô cùng tinh khiết cùng với vỏ kiếm màu đen đầy quỷ mị cực kì đối lập. Hình ảnh giọt máu trên thanh kiếm có phần trái ngược với biểu cảm lạnh lùng như muốn sắp kết thành băng của hắn, dường như ngay khoảng khắc này toàn bộ hòa tan thành một vẻ đẹp khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
“Chẩm”
Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng .
Đại điểu kia vừa rồi còn đậu trên cây xem kịch vui, liền thét dài một tiếng, bay tới dùng móng vuốt ôm lấy cánh tay nam tử giương cánh hướng lên không trung mà bay.