Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 87: Bị phát hiện [ 1 ]





Tiếng gió thổi gào thét ở bên tai, Hạ Cẩm Thần chăm chú nhìn chằm chằm về thân ảnh đang chạy trốn ở phía trước mà toàn lực đuổi theo đi.
Mạt Nhi, là muội sao?
Tuy trong đêm tối thấy không rõ thân hình đối phương, nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền rốt cuộc không thể quên được.
Khuôn mặt đó giống Mạt Nhi y như đúc. Cái khuôn mặt mà trong mộng hắn đã vô số hần hối hận cùng tơ vương. Không đẹp nhưng lại cứ chặt chẽ chiếm lấy trái tim hắn.
Mặc dù ở trong ấn tượng, Mạt Nhi là sẽ không có khinh công cao thâm như vậy. Thậm chí, nàng ngay cả thuật phòng thân cơ bản nhất cũng không có.

Nhưng mà bất thình lình lại khiến hắn kinh hỉ như vậy, hắn không thể nào tự hỏi mình những vấn đề này, hắn thầm nghĩ trước tiên bắt lấy nàng, rồi đem nàng ôm vào trong lòng, không bao giờ nữa buông ra.
Nhưng trong cái trò chơi mèo bắt chuột này, Bích Dao cũng không chưa hẳn là chuột. Nàng chính là muốn kéo dài thời gian, kéo dài tới khi điện hạ trở lại phòng, có thời gian giấu đi Vương phi.
Nếu Hạ Cẩm Thần mất đi bóng dáng của nàng, tất nhiên sẽ trở lại trong viện ngay lập tức, nếu cứ như vậy, việc Vương phi còn tồn tại sẽ bị bại lộ, thậm chí sẽ có những nguy hiểm không cần thiết!
Nàng là trải qua huấn luyện côn phu tốc ảnh, võ công có thể không cao, nhưng tốc độ tuyệt đối là hạng nhất. Nàng chỉ cần giữ một khoảng cách như gần như xa như vậy, dẫn Hạ Cẩm Thần tới một nơi hẻo lánh hoang dã, bỏ rơi hắn, rồi trở về nhận phạt của điện hạ.
“Mạt Nhi! Nàng là Mạt Nhi, đúng không?!” Phía sau, giọng nói của Hạ Cẩm Thần truyền đến, hắn phát hiện khinh công của nàng thật sự rất cao, cho dù chính mình dùng toàn lực, chỉ còn một chút xíu nữa là bị cắt đứt.
Cái bóng dáng nhỏ bé yêu kiều đang xuyên qua rừng đã bị khóa chặt trong đôi mắt hắn. Hắn muốn chạy đến phía trước nàng, sau đó nhìn xem mặt nàng, xác nhận đó là không phải mình xuất hiện ảo giác. Nhưng hắn lại không bắt được nàng, đừng nói ôm lấy nàng, nàng nhanh nhẹn như vậy, giống một con báo đen lạp xả khiến cho thần kinh của hắn phải căng thẳng.
Càng ngày càng không thấy, trong lòng hắn liền cảm thấy sốt ruột.
“Mạt Nhi! Là muội oán Cẩm ca ca sao? Mạt Nhi! Cẩm ca ca sai lầm rồi! Cẩm ca ca sẽ không bao giờ rời khỏi muội nữa! Muội dừng lại hãy nghe ta nói rõ ràng, được không?”
Hắn bi thống la lên, hận không thể đem khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người trong lúc đó nuốt mất.
“Mạt Nhi!”
Hắn muốn phải bắt được nàng, bắt lấy nàng!!
Mặc kệ thế nào, hắn không bao giờ thả nàng đi nữa!!

Tay nhanh chóng nhặt lấy mấy hòn đá nhỏ, đem khí lực ngưng tụ trong đó, sau đó nhắm vô cùng chuẩn xác về cái vị đang chạy vội vàng ở phía trước mà ném tới. Bích Dao sửng sốt, cuống quít, xoay người tránh né được vài cái trên người, nhưng chân trái lại bị đánh trúng, lảo đảo một cái, liền ngã xuống từ trên cành cây mà nàng đang bay tới. Một bóng dáng màu xanh nhảy tới, đem nàng ôm vào trong lòng.
“Mạt Nhi, ta bắt được muội .”
Giọng nói Hạ Cẩm Thần bởi vì kích động mà run run, lại khẩn cấp muốn xem cho rõ ràng mặt của nàng.
Bích Dao cố tránh đi nhưng lại bị xiết chặt lại.
“Mạt Nhi, để cho ta nhìn muội, được chứ?” Hạ Cẩm Thần lẩm bậm, muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống mà nâng lên.
“Cẩm ca ca, ca khỏe, thô bạo nha.”
Đột nhiên, Bích Dao cười rộ lên, dùng nụ cười đặc biệt nhất của Hạ Ngữ Mạt, được bóng đêm che dấu đi càng làm cho khuôn mặt nàng giờ phút này càng mông lung. Trong lòng Hạ Cẩm Thần nổ ầm ầm.
“Mạt, Mạt Nhi thực là muội”
Trong đầu hắn là một mảng trống rỗng, lực đạo ngay cánh tay cũng thả lỏng.
Ngay giây phút đó, nụ cười của Bích Dao đột nhiên thu lại, mạnh mẽ rút ra hai thanh đoản đao ngay phía sau, vung về phía Hạ Cẩm Thần.
Để thoát khỏi tập kích, Hạ Cẩm Thần theo phản xạ lui ra phía sau mấy bước, mà Bích Dao cũng nhờ vậy thoát khỏi trói buộc, chân trái mặc dù không đủ sức, nhưng là độ nhanh nhẹn vẫn như cũ không giảm, xoay người một cái, đã hoàn toàn nấp vào trong bóng tối.
Hạ Cẩm Thần đột nhiên bừng tỉnh, muốn lại tập trung tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé, nhưng lại phát hiện ra chung quanh trừ bỏ rừng rậm cũng chỉ có hắc ám, ngay cả một tia hơi thở của Mạt Nhi cũng tìm không ra.

Bích Dao tránh ở chỗ tối, điều hòa lại hơi thở còn sợ hãi của mình. May mà ám vệ lúc huấn luyện chú trọng nhất chính là che dấu hơi thở, phải đạt đến trình độ khiến địch nhân cho dù ở ngay tại bên cạnh cũng không thể phát giác.
Trong rừng rậm lại truyền đến tiếng kêu gọi của Hạ Cẩm Thần, nội tâm hắn đau triệt nhưng vẫn quanh quẩn trong rừng cây im lặng đáng sợ kia, thật lâu vẫn không đi.
******************** ta, hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ********************
Tư Đồ Hoàng Vũ bị lão hoàng đế kéo đi “trao đổi tâm tình” xong, vừa trở lại trong viện, liền thấy cửa sổ kia bị rách tung toé, trong lòng nhất thời có dự cảm bất hảo.
Hắn lập tức bước nhanh đi tới, đẩy cửa mà vào, đập vào mắt hắn, đầu tiên là vẻ mặt đang dại ra của Khánh Minh, sau đó là Hạ Ngữ Mạt đang co rúm lại ở góc tường.
Thấy hắn trở về, hai người đều kinh hách tái nhợt cả mặt, dáng điệu run rẩy hoàn toàn không biết làm sao.
“Nói! Chuyện gì xảy ra?!” Tư Đồ Hoàng Vũ đầu tiên bắt lấy Khánh Minh mà khai đao, nắm lấy cổ áo hắn, hai mắt trừng mắt nhìn trừng hắn, lại trừng mắt nhìn trừng ngoài cửa, ý tứ đó là nói, nếu hắn nói không được nguyên nhân, Tư Đồ Hoàng Vũ không ngại đem hắn quăng hắn lên giữa trời.
“Điện, điện hạ,” Khánh Minh khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết là hắn nhất định là người chết đầu tiên, cũng là người chết cuối cùng :“Buổi tối Vương phi nhàm chán muốn đi ra ngoài sân chơi, nô tài cùng Bích Dao không chịu, Vương phi liền đột nhiên tập kích, phá cửa sổ nhảy ra. Mà Hạ, Hạ tướng quân không biết làm sao có thể đột nhiên đi ngang qua nơi này, cho nên, cho nên, hắn cũng thấy Vương phi. Bích Dao đã lôi kéo hắn đi nơi khác, phỏng chừng đợi một hồi sẽ trở về”
“Chết tiệt, làm sao có thể, để cho hắn thấy?!”
Tư Đồ Hoàng Vũ lửa giận tận trời, có đáng chết hay không, cố tình để cho cái tên hết hy vọng kia mắt thấy Mạt Nhi còn tồn tại, đây chính là thứ phiền phức lớn nhất.