Ái Thượng Lão Sư

Chương 31



Khẩu giao nuốt tinh trong nhà cầu

Hạ Tùng khẩu giao cho Hoắc Văn Việt rất nhiều lần, đa số đều là trong nhà vệ sinh, nhưng chưa bao giờ căng thẳng giống ngày hôm nay, nhưng trong căng thẳng lại mang theo một cảm giác hưng phấn khó có thể dùng lời diễn tả được. Đầu lưỡi anh đưa ra ngoài ɭϊếʍ tính khí nóng bỏng của nam nhân, ɭϊếʍ cây tính khí kia thành trạng thái ướt dính, sau đó trực tiếp há mồm ra ngậm ᘻút̼ quy đầu nam nhân, lại cố gắng nuốt xuống.

Hoắc Văn Việt biết anh vì không muốn kéo dài thời gian nên cố tình muốn cho mình bắn sớm chút, mới lộ ra dáng vẻ vội vàng. Nhưng hắn cố tình muốn xuyên tạc ý của thầy, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt, “Đúng là thầy rất đói khát phải không? Còn nuốt vào nhanh vậy? Có phải đại kê so với thức ăn bên ngoài ngon hơn nhiều chứ?”

Hạ Tùng cực kỳ xấu hổ, muốn cãi lại nhưng lại bây giờ cho dù làm gì cũng đều sẽ phí công. Anh chỉ đành phải thả lỏng cổ họng, nuốt sâu tính khí hơn chút. Lúc quy đầu đỉnh đến hầu anh, cảm giác ma sát làm cả người anh khẽ run, rõ ràng chuyện này không phải điều gì quá vui thích, nhưng anh lại cảm thấy rất hưng phấn, thậm chí mơ hồ thấy căn tính khí rất ngon.

Anh nhất định là bị điên rồi.

Hạ Tùng mượn cớ cho mình, tay anh ôm lấy chân nam nhân, cố gắng há mồm ra ngậm ᘻút̼ toàn bộ ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân vào trong cổ họng, môi ngậm đến phần gốc ƈôи ȶɦϊ.t của nam nhân, anh mới bừng tỉnh điều này ở mấy tháng trước đối với anh là chuyện cực kỳ khó khăn, bây giờ đã có thể dễ dàng làm được.

Thực sự quá ɖâʍ.

Hạ Tùng thở gấp, đuôi mắt rơi nước mắt, đầu lưỡi cố gắng chuyển động tăng thêm kɧօáϊ cảm cho nam nhân, thu hẹp cổ họng lại, gò má cũng vì muốn ngậm ᘻút̼ đại kê to lớn của nam nhân mà hõm sâu vào. Anh nhanh chóng lắc lư cái đầu, nuốt vào nhả ra ɭϊếʍ lộng tính khí nam nhân, nơi giao hợp cũng phát ra tiếng nước chảy nhỏ nhẹ. Nhưng lập tức làm anh càng thêm cố gắng, qua một lúc lâu Hoắc Văn Việt vẫn chưa có dấu hiệu bắn ra, khiến anh luống cuống không biết làm sao.

Kéo dài quá lâu, hai người họ chắc chắn sẽ nghi ngờ?

Hạ Tùng gần như là dùng ánh mắt đang cầu xin nam nhân tha thứ, Hoắc Văn Việt hướng về tấm mắt anh, khóe miệng cười cười, bộ dáng như đang rất vui, hắn vuốt ve gò má Hạ Tùng, khẽ cười nói: “Làm sao? Muốn ăn thức ăn ngon của em không?”

Hạ Tùng khe khẽ gật đầu, lại hút đại kê nam nhân chặt hơn chút.

“Thầy ɖâʍ thật, thân thể không được đút no cũng rất đói khát đi? Thèm khát như vậy, em sẽ cho anh ngay.” Hắn bày ra bộ dáng đại phát từ bi, rút tính khí to dài ra, trêи cả cây dương vậy ướt sũng đều đã dính nước miếng của thầy, quy đầu ướt đến mức có thể nhỏ ra nước. Miệng Hạ Tùng cực kỳ đau xót, đã mở ra thành hình một động thịt hình tròn, như đã không khép lại được, khóe miệng không ngừng chảy ra nước miếng.

Hoắc Văn Việt cắm tính khí mình vào trong miệng anh, lúc đang chậm rãi xuất động, đột nhiên bên ngoài có một giọng non nớt rụt rè nói, “Ba, ba ở trong đó ạ?”

Con trai nói tiếng địa phương, Hạ Tùng lập tức nhận ra đó là giọng Hạ Hiểu Quang, cả người anh run lên, xấu hổ mãnh liệt làm anh muốn phun tính khí trong miệng ra. Nhưng Hoắc Văn Việt nâng đầu anh lên, hung hăng thao vào trong miệng anh, đi sâu vào trong cổ họng anh, vừa thô bạo vừa kịch liệt rút ra cắm vào làm Hạ Tùng căn bản không có biện pháp cự tuyệt. Trong đầu anh gần như chỉ có tiếng phập phập, cây tính khí cắm vào phát ra tiếng nước chảy ở bên tai anh đều bị vô hạn phóng đại, khiến anh cảm thấy con trai nhất định sẽ nghe thấy được.

Nếu như bị con trai phát hiện ba ba – người mình kính trọng nhất đang ngậm tính khí của một người đàn ông khác trong miệng.

Hạ Tùng nghĩ đến đây, bỗng nhiên giãy giụa, Hạ Hiểu Quang vẫn còn đang cẩn thận hỏi thăm, có cậu kϊƈɦ thích, khiến hai người đàn ông trong phòng vệ sinh ngăn cách bên trong như đang xảy ra một cuộc chiến tranh vậy, cuối cùng là Hoắc Văn Việt chiến thắng, nhanh chóng động hông mình đưa tính khí mình vào trong miệng thầy, giữa lúc đang kịch liệt va chạm, phập phập bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Bị nam nhân khẩu giao đến bắn.

Hạ Tùng xấu hổ đến mức chảy nước mắt ra, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân của con trai đi đến trước cửa phòng, có lẽ còn đưa tay đẩy đẩy cửa vài cái, lại nhụt rè gọi mấy câu, sau khi không nghe được tiếng đáp lại mới rời đi.

Tính khí nam nhân cuối cùng mới rút ra ngoài, trêи quy đầu còn dính một đường tϊиɦ ɖϊƈh͙. Hạ Tùng ngậm một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ đâm đặc thiếu chút nữa bị sặc, mặt đỏ bừng, anh thở gấp, khóe miệng cũng chảy xuống một cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙, mắt kính đều bị đụng đến nghiêng vẹo, cả khuôn mặt nhìn đẹp đến mức kỳ lạ.

ɖu͙ƈ vọng Hoắc Văn Việt dường như sắp bị anh kéo lên lần nữa, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, vẫn phải cố gắng nhịn xuống. Hắn mặc quần xong, kéo thầy lên, ngón tay lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ trêи khóe miệng anh, đút vào trong miệng anh, dùng ngón tay đùa bỡn lưỡi mềm của anh, khẽ cười nói, “Thầy, thấy thế nào? Thức ăn em cho anh ăn so với bên ngoài ngon hơn đúng không?”

Hạ Tùng thở gấp, môi bị mài đã hơi đỏ lên, anh gần như không nói ra lời. Rõ ràng bị đối xử như vậy, nhưng trong lòng lại không hề trách nam nhân trước mặt, thậm chí còn thưởng thức được mùi vị cỗ tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia, trong lòng còn có một cảm giác thỏa mãn khác thường.

Hạ Tùng cảm thấy mình đúng là bị điên rồi.

Sau khi quay về, anh cũng không biết Hoắc Văn Việt giải thích với Vương Nhu thế nào, Hoắc Văn Việt lớn lên quá đẹp trai, nở ra nụ cười trêи mặt còn mang theo mấy phần chân thật, đã cực kỳ mê người, mà nói đến Vương Nhu, độ đáng tin có thể là trăm phần trăm. Hạ Tùng đã hoàn toàn không quan tâm, bên cạnh vợ cùng con trai, trong miệng anh không phải là mùi thức ăn, mà là mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của nam nhân, đã đủ làm anh vô cùng xấu hổ rồi.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lại trở về ký túc xá của trường, dọc theo đường đi Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang ngạc nhiên, lúc thấy ký túc xá của bọn họ, còn tỏ ra có phần khϊế͙p͙ sợ. Vương Nhu không ngừng hâm mộ nói: “Nơi này điều kiện tốt quá, chỉ là ký túc xá thôi sao? Oa, cái gì cũng có nha, nhìn rất tiện lợi.” Cả khu ký túc xá ngoại trừ phòng Hoắc Văn Việt, cô đều đi thăm một lần, Hạ Hiểu Quang ngược lại còn hơi ngượng ngùng, ngồi trêи ghế sa lon chỉ dùng mắt nhìn, cũng không dám đi đi lại lại.

Hạ Tùng đã sớm thu xếp giường cho hai người họ, còn chuẩn bị đồ rửa mặt, Vương Nhu đi tắm trước, Hạ Tùng cùng con trai trò chuyện một hồi, chờ đến khi Vương Nhu ra ngoài, anh nói, “Buổi tối em ngủ chung cùng Hiểu Quang được không? Giường này cũng rộng, anh ngủ ở ghế salon trong phòng khách là được rồi.”

Vương Nhu đối với người ngoài đặc biệt quan tâm giữ gìn mặt mũi cho anh, hỏi, “Chúng ta phân giường ngủ, cậu học sinh kia của anh sẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Hạ Tùng lắc đầu một cái, “Không đâu.”

“Ừm, cứ vậy đi.” Vương Nhu phấn khích hết mấy giờ, cuối cùng cũng mệt nhọc, sấy khô tóc rồi đi ngủ. Hạ Tùng chuẩn bị cho Hạ Hiểu Quang đi tắm, cũng dỗ cu cậu ngủ. Hạ Hiểu Quang có lẽ do khi còn bé không đủ dinh dưỡng, cho dù đã gần mười một tuổi, nhưng phát triển còn chưa đủ, giống như một đứa bé tám chín tuổi vậy, đầu lùn lùn, gương mặt cũng xanh xao, cho nên hai mẹ con ngủ trêи một giường lớn sẽ không thấy có điều gì kỳ quái, hơn nữa Hạ Tùng còn chuẩn bị cho bọn họ hai cái chăn.

Sau khi sắp xếp cho hai người họ xong, Hạ Tùng đi tắm trước, thấy đống tóc dài trêи sàn nhà, vội vàng quét sạch sẻ. Hoắc Văn Việt có tính sạch sẽ, thích mọi thứ đều phải sạch, Hạ Tùng có thể nhìn ra được dáng vẻ bề ngoài của hắn đối với Vương Nhu rất nhiệt tình, thực tế là rất chướng mắt. Tính cách hắn chính là như vậy, có lúc tồi tệ sẽ trực tiếp bộc phát ra, nhưng có lúc sẽ che giấu diễn trò, làm Hạ Tùng thực sự khó hiểu.

Thật ra ghế salon không quá phù hợp cho một nam nhân trưởng thành ngủ, lúc Hạ Tùng nằm lên còn cảm thấy hơi chật, nhưng anh quyết định phải nhẫn nhịn mấy ngày này. Thực ra khoảng thời gian sau đợt Tết Nguyên Đán, cuộc sống anh bắt đầu thay đổi hoàn toàn, anh vẫn luôn ngủ chung cùng Hoắc Văn Việt, giờ phút này bên người không có nam nhân ấm áp ôm trong ngực, làm anh thấy không thoải mái. Anh nhắm mắt lại, cũng không biết qua bao lâu, chờ đến khi anh tỉnh lại từ trong giấc mộng mới phát hiện có điều không đúng, bên cạnh có lồng ngực ấm áp, ngang hông bị một cánh tay ôm thật chặt, mà bắp đùi cũng bị người đè lên, chỗ ᘻôиɠ cảm giác có vật gì cứng cứng đặt ở đó.

Hạ Tùng sửng sốt, trong nháy mắt trái tim đập cực kỳ lợi hại, anh ý thức được có lẽ là sau khi anh ngủ, Hoắc Văn Việt ôm anh vào. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tùng lại thấy ngọt ngào, ᘻôиɠ anh vô thức vặn vẹo chút, sau lưng lập có một giọng khàn khàn vang lên, “ᘻôиɠ thầy còn ɖâʍ đãng cọ cọ thêm mấy cái nữa, em sẽ lập tức thao anh ngay.”

Toàn thân Hạ Tùng cứng ngắc, trong nháy mắt động cũng không dám động. Hoắc Văn Việt kɧօáϊ chí cười lên, ôm anh chặt hơn, đem anh hoàn bao vây trong ngực mình, lại tiếp tục ngủ thật say.

Hạ Tùng ngủ bên người Hoắc Văn Việt luôn ngủ rất an tâm, vì không có cài đồng hồ báo thức, lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi. Hạ Tùng mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt cực kỳ đẹp trai của Hoắc Văn Việt, nhìn hắn, tim lại không nhịn được đập mạnh vài cái. Mí mặt Hoắc Văn Việt chớp động, sau đó rất nhanh mở mắt, hiển nhiên cũng tỉnh ngủ. Sau khi nhìn thấy anh, theo bản năng đi trêи bờ môi anh hôn một cái, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Mặt Hạ Tùng đo đỏ, nhịp tim cũng không ngừng gia tăng, anh ngượng ngùng kêu một tiếng, “Chào buổi sáng”, dường như không biết xấu hổ hỏi sao anh nằm trêи giường của hắn. Hoắc Văn Việt dường như mau chóng tỉnh hồn lại, trêи mặt là phong độ ổn định thản nhiên, “Tối hôm qua thấy thầy ngủ say đến mức ngã xuống ghế sa lon, em mới mở lòng từ bi ôm thầy vào trong, thầy phải cảm ơn em sao ta?”

Hạ Tùng đỏ mặt từ trong ngực nam nhân bò dậy, quần áo anh còn một ít đặt trong tủ treo quần áo của Hoắc Văn Việt, nên có thể trực tiếp thay, anh vừa thay vừa nói, “Anh làm bữa sáng cảm ơn em nhé.”

“Hửm.” Hoắc Văn Việt nhìn anh từ từ xích lõa thân thể ra ngoài, bụng dưới lại căng thẳng, nhưng kiềm chế chưa kϊƈɦ động.

Hạ Tùng mở cửa phòng, đã thấy con trai Hạ Hiểu Quang đang ngồi trêи ghế salon, bộ dạng tay chân luống cuống, sau khi ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt sáng rực lên, lại ngạc nhiên, “Ba ngủ trong đó ạ?”

Hạ Tùng cố gắng không biểu hiện ra dáng vẻ khác thường, giải thích, “Ghế sa lon quá chật, nên Văn Việt gọi ba vào ngủ chung cùng cậu ấy.”

Trong suy nghĩ ngây thơ trong sáng của trẻ con, đương nhiên không cảm thấy hai tên đàn ông ngủ chung một chỗ có điều gì không đúng, ngược lại cu cậu đã lớn vậy rồi còn ngủ chung cùng mẹ làm nó không được thoải mái. Nhóc con như vô cùng kiềm chế, nhưng lúc giúp Hạ Tùng làm bữa sáng, vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Ba, tối nay con có thể ngủ ở ghế salon được không ạ?”

Hạ Tùng thấy biểu tình của con trai, lập tức hiểu được con trai thật ra không cảm nhận được nhiều tình yêu thương của mẹ, nên không quen ngủ chung cùng mẹ, anh do dự một chút, hỏi, “Không ngại ngủ trêи ghế salon sao?”

Hạ Hiểu Quang lắc đầu một cái, “Không ngại ạ, con ngủ được.”

Chờ Hạ Tùng đáp ứng, biểu tình của nó lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười trêи mặt cũng hiện lên vô cùng rạng rỡ.

Hạ Tùng làm bữa sáng, Vương Nhu mới từ trong phòng đi ra, thật ra là cô ta dậy sớm, chẳng qua là ở trong phòng trang điểm, trang điểm rất đậm, đồ trang điểm chất lượng kém tản ra một mùi khiến người ta phát sặc, lúc Hoắc Văn Việt đến gần tự nhiên cũng ngửi thấy, hơi nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì. Vương Nhu đối với hắn rất nhiệt tình, luôn muốn nói chuyện cùng hắn, bộ dáng Hoắc Văn Việt tương đối nghênh đón, hai người trò chuyện qua lại một lúc, mấy câu nói liền xác định xong hành trình ngày hôm nay.

Ngày quốc tế lao động ở nơi đây đương nhiên là biển người đông đúc, công viên trò chơi nổi tiếng nhất cũng rất nhiều người, nhưng không biết Hoắc Văn Việt mua được vé từ nơi nào, dẫn người vào bên trong, nhưng phần lớn các trò chơi đều phải xếp hàng. Hạ Tùng cảm thấy hơi nóng, nhưng vì con trai cực kỳ thích thú nên không khỏi lấy lại chút tinh thần. Trêи mặt trang điểm của Vương Nhu do nóng bức mà tản ra, những thứ phấn chát kia cũng biến thành một khối tụ lại, nhìn gần sẽ thấy hơi xấu xí. Cả ngày bọn họ cũng không chơi được trò gì, hầu hết thời gian đều tốn đi xếp hàng.

Thật ra Hạ Tùng rất lo lắng Hoắc Văn Việt sẽ không chịu được, nhưng hắn vẫn luôn bày ra một khuôn mặt không cảm xúc, hơn nữa gần như chỉ có đứng im tại chỗ trả tiền cà thẻ, điều này làm Hạ Tùng cảm thấy hơi bất tiện.

Đến ngày thứ hai, hành trình lần này thả lỏng thoải mái hơn chút, Hoắc Văn Việt dẫn bọn họ đến một cửa hàng tổng hợp, đương nhiên phần lớn đều là Vương Nhu chọn, Hạ Tùng đối với giá tiền trong lòng hiểu rõ, có lẽ một tháng tiền lương của anh cũng khó mà mua được một bộ quần áo trong đó, mà Vương Nhu chọn không hề ít, còn là Hoắc Văn Việt thanh toán, Hạ Tùng muốn ngăn cản cũng không kịp. Anh hơi khó chịu kéo Vương Nhu sang một bên, thử nói cùng cô ta, “Chúng ta cũng nên có nguyên tắc mua đồ phải tự trả tiền thay Văn Việt chứ? Có thể cầm quần áo trả về bớt được không, sau đó trả lại tiền cho cậu ấy?”

Bộ dạng Vương Nhu không hề tình nguyện, “Em cũng nghe qua, nhà cậu ta rất có tiền, tiền tiêu vặt một tháng chắc phải mấy chục ngàn, ít tiền này đối với cậu ta chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hơn nữa, không phải em bắt cậu ta phải trả tiền, là cậu ta tự muốn mua, em còn có cách nào nữa?”

Hạ Tùng không biết làm sao, “Vậy cũng không đúng, chúng ta không thể vô duyên vô cớ nhận tiền của người khác được.”

” Vô duyên vô cớ sao?” Vương Nhu đột nhiên đổi sắc mặt, liếc qua người anh từ trêи xuống dưới, nhếch miệng kéo ra một tia cười lạnh, “Hạ Tùng, không phải anh đã giao thân cho cậu ta rồi à? Nên cậu ta vì nhà mình bỏ ra ít tiền, có đáng là gì?”

Hạ Tùng sững sờ, thời tiết rõ ràng không lạnh, nhưng nghe được những lời này của vợ, thấy lạnh cả người thấu vào trong xương anh, lạnh cứng khiến toàn thân anh thấy khó chịu vô cùng.