Ái Thượng Lão Sư

Chương 44



Bị chọc tức cưỡng ép làᘻ ȶìиɦ

Nhưng Hoắc Văn Việt phản ứng rất gấp, như là lâu lắm rồi chưa làᘻ ȶìиɦ, chỉ hôn một cái mà thôi, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần đã đứng thẳng phồng cao. Hắn cầm tay Hạ Tùng đi sờ dưới quần mình, trong giọng nói cũng hơi thở dốc, “Thầy, giúp em xoa xoa.”

Hạ Tùng không tình nguyện, nhưng lực đạo đối phương quá mức bá đạo, anh không thể không xoa ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần kia. Hoắc Văn Việt vén áo anh lên, lúc nhìn lồng ngực gầy gò của anh lộ ra, mắt lại hiện lên không nỡ, “Thầy thực sự không ăn nhiều cơm à? Sao bây giờ gầy vậy nè?” Hắn nhìn Hạ Tùng, tiến đến ɭϊếʍ ɭϊếʍ bờ môi anh, thanh âm rất thấp, lại mang điểm ôn nhu, “Có phải khi đó em tổn thương thầy rất nhiều không, nên thầy mới không muốn quay lại? Xin lỗi. . .” hắn như quỳ lạy đi ɭϊếʍ ngực Hạ Tùng, làm Hạ Tùng ngưa ngứa, lại không thể không thừa nhận âu yếm như vậy.

Hạ Tùng cố gắng quên tất cả hành động nam nhân làm trêи người mình, nhưng hai người sát gần như vậy, khi đầu lưỡi đối phương ɭϊếʍ láp đầu иɦũ ɦσα anh, anh như cảm nhận được hô hấp đối phương thở hơi nóng ra ngoài. Đã rất lâu anh không thân mật với người ngoài, cũng không muốn, càng không thấy nhung nhớ, lúc này mặc dù thân thể có phản ứng, trong lòng lại cực kỳ bài xích.

Rất muốn chạy trốn.

Nhưng Hoắc Văn Việt chắc chắn sẽ không cho phép anh chạy, kỹ thuật của hắn ngày càng tốt, không biết đã thử nghiệm ở trêи bao nhiêu người rồi, chờ đến khi hắn ɭϊếʍ hai khỏa đầu иɦũ ɦσα anh đến cứng rắn đứng thẳng lên, mặc dù Hạ Tùng không muốn, nhưng vẫn không nhịn được tràn ra một tia rêи rỉ.

Anh rêи như là thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ Hoắc Văn Việt, nam nhân ɭϊếʍ thân thể anh mạnh hơn, dùng đầu lưỡi ma sát mỗi một tấc da thịt trêи người anh, đến lúc cởi xong quần Hạ Tùng, gần như điên cuồng dùng bàn tay bao âm phụ anh lại vuốt ve, kϊƈɦ động nói, “Nơi này của thầy vẫn đẹp như vậy, đúng là mê người. . .”

Âm phụ Hạ Tùng trong mấy năm nay không được sử dụng qua, ngoại trừ bình thường anh tẩy rửa ra, bình thường như bỏ quên mình có một nơi như vậy, nhan sắc nơi đó không khác sáu năm trước mấy, không hề có dấu hiệu bị thâm đen lắng đọng. Hạ Tùng cảm giác được đối phương đang nhào nặn âm đế mình, xấu hổ nhắm mắt, cả người nhũn ra, cũng không làm ra động tác đáp lại, giọng anh khàn khàn, “Muốn làm thì làm nhanh lên.”

“Thầy nóng ruột vậy.” Hoắc Văn Việt tự động xuyên tác ý của anh, khóe miệng cong lên cười nhạo, hắn hướng trêи môi Hạ Tùng ngửi một hơi, ngậm hai cánh môi mềm mại của anh, lại đi ɭϊếʍ ngực anh, ngón tay chơi đến ƈôи ȶɦϊ.t anh sưng lên, tách hai chân anh ra, hướng trêи mặt âm phụ anh nhẹ nhàng thổi một hơi, “Thầy mê người như thế, đương nhiên hưởng thụ thật đã mới được.”

Hạ Tùng cắn chặt môi, anh cố gắng muốn quên bất kỳ cảm giác nào trêи cơ thể mình, đặc biệt thoải mái, nhưng đến khi nam nhân há mồm ra bao lại huyệt nhỏ của anh mà ɭϊếʍ láp, anh vẫn không có cách nào quên được. Đối phương cực kỳ thuần thục âu yếm điểm nhạy cảm của anh, đầu lưỡi ɭϊếʍ âm thần anh, giống như cầm dây đến kϊƈɦ thích âm đế anh, làm ɦσα ɦuyệt anh càng ướt át lợi hại hơn, ɖâʍ dịch dinh dính chảy từ trong hoa huyệt ra, đến khi chảy đến miệng huyệt lại được hắn ᘻút̼ sạch sẽ. Nam nhân xấu xa còn cố tình phát ra tiếng ᘻút̼ chụt chụt làm người ta xấu hổ muốn chết, như đang nuốt chửng món đồ ăn ngon gì vậy, hút hết ɖâʍ dịch anh vào trong miệng.

Hoắc Văn Việt uống một ngụm ɖâʍ thủy, hài lòng thở dài một cái, “Mùi vị thầy vẫn tuyệt như ngày nào, mỗi ngày em đều sẽ nhớ thân thể thầy, phải biết rằng, người có thể khiến em làm đến mức đường này, cũng chỉ có một mình thầy thôi.”

Hạ Tùng nghe thấy hắn nói, trong lòng dâng lên cũng không phải cảm động, mà là buồn nôn. Thật ra không phải anh trách móc Hoắc Văn Việt, anh nghĩ, Hoắc Văn Việt cái gì cũng không biết, nhưng trong đầu anh thấy, lúc đó đơn giản chỉ là phân ra một cái tay thôi, đối với hắn cũng không tạo thành tổn thương gì quá lớn, nên hắn còn có thể đầy tự tin như vậy trở về, chạy đến nói không thể quên được anh, chạy đến nói tùy hứng day dứt. . . Hạ Tùng không trách hắn, cũng vì anh ngu dốt, nhưng anh đã biết rõ, không nên cùng người đàn ông này có bất kỳ tiếp xúc trêи thân thể, sẽ làm anh nhớ đến cục thịt nát bị kẹp kia, chúng nó nhìn kinh khủng như vậy, lại chảy dòng máu đen sẫm ra, chúng nó bị vứt vào thùng rác, chờ đợi thối rữa, vĩnh viên còn lâu mới được có hi vọng sống lại.

Nhưng thân thể anh đang từ từ phản bội anh, chờ đầu lưỡi đối phương thăm dò vào trong nhục huyệt, cảm giác sung sướиɠ quen thuộc càng ngày càng rõ hơn, hoa huyệt anh càng ẩm ướt, đến cuối cùng cũng đủ dung nạp một cây ƈôи ȶɦϊ.t thô to.

Hoắc Văn Việt như không nhịn được, hắn quỵ ngồi trêи giường, duỗi tay nắm chặt tay Hạ Tùng, thấp giọng nói, “Thầy, giúp em cởi quần áo.”

Trêи mặt hắn che một tầng ɖu͙ƈ vọng nồng đậm, trong mắt mang theo thâm tình, cơ bắp toàn thân căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp, như một con báo đang đợi bùng nổ, tinh thần phấn chấn trêи người của tuổi trẻ hiện ra. Hạ Tùng muốn từ chối, nam nhân đã ɭϊếʍ vành tai anh, trong thanh âm mang theo khắc chế, “Giúp em. . .Thầy. . .Em muốn thầy. . .”

Hạ Tùng rũ mắt xuống, nam nhân bên cạnh như một con chó hoang đến kỳ động ɖu͙ƈ, tuy rằng đã gợi lên ham muốn trong thân thể anh, nhưng so với hạ thể, cuối cùng anh vẫn rất bình tĩnh. Anh không cự tuyệt nữa, tự tay chậm rãi cởi khóa quần đối phương ra, mu bàn tay vô thức chạm đến vị trí trái tim đối phương, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh như trống đánh, bỗng nhiên hơi ngẩn ngơ.

Chẳng bao lâu sau, thời điểm tim anh đập rộn lên, đối phương bình tĩnh không lay động, nhưng hiện tại thật giống như vị trí này đã được hoán đổi, số phận đúng là khiến người ta cảm thấy rất buồn cười.

Hạ Tùng không cười nổi, anh từ từ cởi cúc áo sơ mi đối phương ra, Hoắc Văn Việt còn muốn để anh cởi thắt lưng cho mình, nhưng dù thế nào Hạ Tùng vẫn không chịu làm, quay đầu chỗ khác bày ra một tư thế từ chối không tiếp. Thái độ này không làm Hoắc Văn Việt tức giận, ngược lại hắn bật cười, tiến tới cẩn thận hôn lên gò má Hạ Tùng, thấp giọng nói, “Vẻ mặt thầy xấu hổ thật đáng yêu, em rất thích. . .” Hắn tự tay cởi thắt lưng mình ra, thân thể cường tráng lộ ra hoàn toàn, so với sáu năm trước nhìn qua càng khí thế kinh người, bả vai rộng hơn rất nhiều, ngay cả cơ bụng cũng vô cùng rắn chắc.

Cự vật trong quần hắn đã sớm ngẩng cao đầu đứng thẳng, nhìn so với sáu năm trước cũng dữ tợn hơn, trêи mặt quy đầu đã chảy nước dinh dính ra, như là đang phát tán ra khí nóng. Hạ Tùng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, lúc ƈôи ȶɦϊ.t đối phương cọ đến, anh sợ lùi về sau ngọ ngoạy vài cái, nhỏ giọng nói, “Mang bao.”

Hạ Tùng tuyệt đối không muốn trải qua sự việc trước kia thêm một lần nào nữa, ví dụ bị cưỡng bức bắt giao hợp, sau đó trầm luân theo trái tim mình, rồi bị đối phương vứt bỏ, làm toàn thân thống khổ là đứa nhỏ được mang thai căn bản không kịp ngóng đầu, đã trơ mắt nhìn nó bị một chiếc máy lạnh như băng kẹp vỡ biến thành một bãi thịt nát. . .Hạ Tùng nghĩ đến tình cảnh này, cắn chặt răng chỉ có thể kiềm chế răng mình đang không ngừng run rẩy.

Hoắc Văn Việt nghe anh nói, nhưng nghe được điều gì đó thú vị, lại gần dễ dàng nắm anh vào trong ngực mình, cọ trêи gò má anh, khẽ cười nói, “Sao phải mang đồ bảo hộ? Thầy cũng sẽ không mang thai.”

Hạ Tùng cố gắng để mình không biểu hiện ra điều gì khác thường, anh nhìn chằm chằm Hoắc Văn Việt, giọng lạnh lùng đi rất nhiều, “Số lần cậu chơi loạn nhiều lắm, tôi sợ cậu có bệnh.”

Những lời này anh nói coi như không chút lưu tình, đây cũng là một trong số ít những lời nói nặng nề trong cuộc đời anh. Động tác Hoắc Văn Việt ngừng lại, con ngươi hơi nheo, điềm báo như muốn nổi giận, cách một lúc lâu, chỉ hướng trêи gò má anh cọ xát một cái, dáng vẻ ủy khuất. “Em không làm loạn, sau khi chia tay thầy, em rất ít khi làm cùng người khác, hơn nữa lúc làm với người khác đều sẽ mang đồ bảo hộ, cơ thể em rất khỏe mạnh, bảo đảm chắc chắn không có một bệnh tật truyền nhiễm.”

Hạ Tùng thật sự bất ngờ rằng như vậy cũng không làm hắn tức giận, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh nhìn chằm chằm Hoắc Văn Việt, khóe miệng kéo ra một nụ cười quỷ dị, “Tôi đã làm cùng người khác, sợ lây dính bệnh xấu gì, đến lúc đó lây cho cậu sẽ không hay lắm.”

Anh vừa dứt lời, khí thế trêи người Hoắc Văn Việt lập tức thay đổi, như một con báo bị chọc tức, tùy thời có thể lấy răng nanh ra xét nát con mồi trước mặt. Hắn như khó tin, động tác so với tư tưởng còn nhanh hơn, hắn nắm cằm Hạ Tùng, con mắt gắt gao nhìn anh chằm chằm, ý cười trêи khóe miệng cũng không còn tồn tại, “Anh nói cái gì?”

Hạ Tùng xem bộ dáng hắn nổi giận, không biết vì sao trong lòng lại thấy sảng kɧօáϊ, anh tiếp tục nói dối, “Tôi đã làᘻ ȶìиɦ cùng người khác rồi, chắc cậu không nghĩ rằng mấy năm nay tôi đều sẽ thanh tâm quả ɖu͙ƈ(*) gì đó chứ?”

(*) thanh tâm quả ɖu͙ƈ (清心寡欲): trái tim thuần khiết, không ham muốn

“Không có khả năng!” Hoắc Văn Việt lập tức gầm thét, trong mắt bắn ra tia sáng kịch thiệt, bắp thịt toàn thân đang run rẩy, “Thám tử không nói đến chuyện này, thầy, thầy cố tình gạt em phải không?” Mắt hắn hiện ra lo lắng cùng tức giận, nhưng bảo vệ thức ăn của mình bị người khác nếm thử một cái, cả người đều nổi điên đứng lên.

Hạ Tùng phát hiện mình cư nhiên cũng có một mặt ác liệt như vậy, nhìn người đàn ông trước mặt này tức giận, anh càng hưng phấn, lo lắng trong lòng như được giải tán đi một phần, mặt anh bình tĩnh, nói dối mắt không chớp, “Làm sao thám tử có thể tra được tôi hẹn bạn giường lúc nào? Cần tôi nói cho cậu biết tôi làm với người ta như thế nào sao?” Anh nói còn chưa dứt lời, môi đã bị Hoắc Văn Việt cắn thật chặt, chờ đến khi ôn nhu mật ý giả tạo này hoàn toàn không tìm thấy, gặm cắn bờ môi anh như dã thú, hút đầu lưỡi anh, ngón tay cũng thô bạo cắm vào trong huyệt thịt anh.

So với ôn nhu âu yếm, bây giờ lực đạo mang theo đau đớn vỗ về chơi đùa còn làm Hạ Tùng thả lỏng hơn rất nhiều, anh mau chóng nếm được mùi máu, nhưng lại không thấy đau, chờ đến khi môi hai người tách ra, anh mới phát hiện vừa rồi mình đã cắn lên môi Hoắc Văn Việt ra một vết thương.

“Em không tin, lồ* thầy vẫn chặt như thế, sao có thể bị người khác làm qua!” Hoắc Văn Việt dùng hai ngón tay mạnh mẽ vạch hoa huyệt anh ra, như đang muốn chứng minh điều gì đó, cẩn thận ma sát mị thịt anh, làm ngón tay hắn ẩm ướt dính dính.

Hạ Tùng nhìn hắn, trêи mặt càng bình tĩnh hơn, nói ra độ tin cậy có vẻ càng cao, “Sức khôi phục của tôi từ trước đến nay vẫn rất mạnh, chẳng lẽ cậu không biết?”

Hoắc Văn Việt hoàn toàn điên tiết lên, nghĩ đến khả năng thầy bị nam nhân khác thưởng thức qua, cảm giác không cam lòng lập tức tràn đầy toàn bộ trái tim hắn, như là người mình thích thầm trong lòng bị cướp đi một khối, anh tiếp tới ᘻút̼ lấy môi Hạ Tùng, sau khi ɭϊếʍ một trận, gầm nhẹ nói, “Em không tin, em không tin đâu!”

Hạ Tùng lại biết thừa hắn tin rồi, bắt đầu trấn định bình tĩnh, “Nên cậu phải mang đồ bảo hộ cẩn thận vào! Nếu có thứ gì không sạch sẽ lây bệnh qua nhau sẽ không tốt.”

“Em mới không cần! Thầy là của em! Của mình em thôi!” Cuối cùng hắn có thể được nếm thử cảm giác nổi máu ghen, độc chiếm trong lòng muốn gào thét, hắn vừa nghĩ đến thầy sung sướиɠ nằm dưới háng một nam nhân khác, anh liền ghen tỵ phát cuồng, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần đứng lên thật cao, sau khi rút ngón tay ra, liền chôn nhục nhận thô to của mình vào, “Không muốn, thầy là của em, của một mình em, không thể bị người khác đụng, em không cho phép!”

Hạ Tùng cảm nhận được ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân đóng vào, mặc dù biết hiện tại không ngăn cản được hắn, nhưng biết sau đó mình còn có thể uống thuốc tránh thai, nên cũng không lo lắng nhiều. Huyệt anh rất chặt, như là hoàn toàn khôi phục về độ căng mị của xử nữ, thứ thô to của nam nhân đã từng tiến vào động nho nhỏ làm anh khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, anh nhìn nam nhân giận dữ trêи người, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Hoắc Văn Việt, cái dạng này của cậu. . .Thật sự rất ngây thơ.”