Thời điểm về đến nhà Lễ Tiêu, trong sân đã phủ đầy một tầng tuyết trắng, trong đêm tối trông vô cùng mờ ảo.
Đèn đóm trong nhà sáng choang, Lễ Tiêu vừa mở cửa thì nhận ra điều gì đó.
"Tiêu Tiêu về rồi sao? Còn bàn học nhỏ con dẫn theo đâu? Để mẹ nhìn chút."
Lễ Nhạc Nhạc đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp. Lễ Tiêu nhìn bà, nhíu mày không nhúc nhích.
Đổng Xán Xán nhận ra người này, là mẹ Lễ Tiêu.
"Con chào dì."
Đổng Xán Xán lễ phép chào. Lễ Nhạc Nhạc gật đầu, vẻ mặt thân thiện hòa ái: "Con là Đổng Xán Xán đúng không? Là bạn tốt của Lễ Tiêu nhà cô à?"
Đỗng Xán nghiêng đầu nhìn Lễ Tiêu một mặt không muốn nói chuyện, gật gật đầu: "Đúng ạ."
"Được rồi, bữa tối xong ngay thôi. Con với Lễ Tiêu đi thay quần áo xuống là có thể ăn rồi."
Đổng Xán Xán vâng một tiếng. Lễ Nhạc Nhạc không nói thêm gì với Lễ Tiêu, như thể bà đã quen việc Lễ Tiêu không để ý tới mình.
Tống Đào vừa hay đi ra từ trong thang máy. Cậu ta liếc mắt liền thấy băng gạc quấn trên tay Lễ Tiêu, kinh ngạc hỏi: "Anh, tay anh bị thương à?"
Lễ Tiêu không nhìn cậu ta, dẫn Đổng Xán Xán vào thang máy. Tống Đào đã ra khỏi thang máy, Đổng Xán Xán đứng trong đó hoa tay múa chân với cậu ta: "Là do...đi trượt băng bị thương thôi..."
Tống Đào lại định hỏi gì đó thì Lễ Tiêu đã đóng cửa thang máy lại.
Mãi đến khi lên tới tầng ba, Đổng Xán Xán mới đột nhiên nhận ra điều gì đó. Tống Đào chỉ liếc mắt nhìn họ đã phát hiện tay Lễ Tiêu bị thương, vậy mà vừa nãy Lễ Nhạc Nhạc đứng nói chuyện với họ một lúc cũng không để ý gì, cũng có thể bà không thèm quan tâm.
Đổng Xán Xán nghĩ đến khi bản thân bị thương cả nhà lại náo loạn cả lên, bỗng cảm thấy rất khó chịu.
Đèn trong hành lang không quá sáng, Đổng Xán Xán duỗi tay nắm lấy cổ tay Lễ Tiêu. Lễ Tiêu liếc mắt nhìn cậu, mắt hắn phản chiếu những đốm sáng li ti. Đổng Xán Xán dắt Lễ Tiêu vào phòng hắn, chợt nói: "Em sẽ luôn đối tốt với anh."
Lễ Tiêu không hiểu sao Đổng Xán Xán bỗng dưng lại nói vậy. Đổng Xán Xán thay quần áo trong nhà rồi nhanh chóng chạy đến bên Lễ Tiêu giúp hắn lấy quần áo.
Lễ Tiêu nhìn Đổng Xán Xán một bộ phục vụ bệnh nhân bị thương nặng giúp hắn mặc quần áo. Hắn dùng tay không bị thương cởi quần áo ra rồi thay đồ trong hai giây.
Một bàn bốn người ăn, Lễ Tiêu và Đổng Xán Xán ngồi một bên, đối diện là Lễ Nhạc Nhạc và Tống Đào. Sau khi được Tống Đào nhắc nhở, Lễ Nhạc Nhạc mới chú ý đến vết thương trên tay Lễ Tiêu, trên mặt có chút khinh thường mà chỉ có Lễ Tiêu nhìn thấu: "Tay không sao chứ?"
Lễ Tiêu uống một hớp nước không để ý tới bà ta, Lễ Nhạc Nhạc cũng không thèm quan tâm, quay đầu nói chuyện phiếm với Tống Đào, hỏi cậu ta mấy ngày nay Lễ Tiêu có đối tốt với cậu không. Tống Đào thổi phồng Lễ Tiêu đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra, nói hắn là người anh trai tốt nhất thế giới. Ngay cả Đổng Xán Xán đang cắn đũa cũng bị dọa đến ngây người.
Trên bàn chỉ có đúng Lễ Tiêu là bình tĩnh. Lúc này Lễ Nhạc Nhạc bỗng quay đầu nhìn Đổng Xán Xán: "Xán Xán à."
Đổng Xán Xán vội thả đũa: "Dạ?"
"Tiêu Tiêu nhà cô ở Phong Dương chỉ có đúng một người bạn tốt là con, con có muốn tới đây đi học cùng nó không?"
Lễ Nhạc Nhạc đột nhiên nói vậy khiến Đổng Xán Xán sửng sốt. Bấy giờ, Lễ Tiêu cuối cùng cũng đặt đũa xuống mở miệng nói: "Bớt nói nhảm."
Lễ Nhạc Nhạc cười thở dài: "Làm xong rồi. Nhưng mà Xán Xán và Lễ Thấm đều học ban thường."
Lễ Tiêu buông Đổng Xán Xán ra, đi vào phòng cầm điều khiển mở rèm ra: "Tôi bảo Lễ Nhạc Nhạc chuẩn bị cho em một suất học trong trường rồi, học kỳ sau bắt đầu học."
Đổng Xán Xán ngây tại chỗ lời nói của Lễ Tiêu một lúc lâu mới hiểu được ý trong lời nói của Lễ Nhạc Nhạc và Tống Đào trên bàn cơm. Cậu quay đầu nhìn Lễ Tiêu đứng cạnh cửa sổ ngắm tuyết, tâm tình phức tạp, tim bị lấp đầy, không thể động đậy.
Một lúc sau, Lễ Tiêu nghe thấy có tiếng bước chân bịch bịch đến gần, sau đó rất nhanh bị ôm lấy. Đổng Xán Xán kề sát mặt lên lưng Lễ Tiêu. Hắn cúi đầu nhìn hai tay nhỏ quấn trên eo mình, không hất ra.
Nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Là Lễ Nhạc Nhạc giúp em, em nên ôm bà ta mới đúng."
"Em chỉ ôm anh thôi nha!"
Đổng Xán Xán ôm Lễ Tiêu không buông. Hắn ngẩng đầu nhìn lớp tuyết trắng mỏng phủ lên lá thông xanh thẫm ngoài cửa sổ, bình thản nói: "Em ôm tôi thì không ngắm tuyết được đâu, em quá lùn."
Đổng Xán Xán lùn thật, từ phía sau chỉ thấy được bộ tóc đen nhánh của Lễ Tiêu, tầm mắt bị hắn ngăn trở.
Đổng Xán Xán nghĩ một chút rồi từ từ rụt tay trên eo Lễ Tiêu về, đi tới trước mặt hắn, quay đầu nhìn hắn nói: "Vậy anh ôm em đi, ôm từ phía sau như này này, như vậy hai ta đều có thể ngắm tuyết nha."
Lễ Tiêu cúi đầu nhìn xoáy tóc tròn tròn trên đỉnh đầu Đổng Xán Xán. Một lúc sau hắn duỗi một tay ôm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu: "Ngắm đi."
Hai người ngắm tuyết lúc lâu, đến tận khi một nhánh cây không chịu được trọng lượng của tuyết mà "rắc" cái gãy xuống. Đổng Xán Xán chui vào lồng ngực Lễ Tiêu dụi dụi, hận không thể dừng thời gian ngay giây phút này.
***
Thanh âm không thể tin được của Lễ Nhạc Nhạc truyền đến từ trong điện thoại: "Con thật đúng là giống bọn người nhà họ Lễ kia đấy! Thật biết cách hợp tình hợp lý mà lợi dụng người khác! Mẹ đã giúp một đứa rồi con còn muốn thế nào nữa?!"
Lễ Tiêu nghe Lễ Nhạc Nhạc gào thét trong điện thoại, bình tĩnh nói: "Lại giúp thêm một người nữa."
"Có phải con muốn đưa bọn người Lễ gia kia đến Du thành hết không hả? Con nghĩ ta là ai?!"
Lễ Tiêu không lên tiếng, im lặng vài giây, rồi nói với Lễ Nhạc Nhạc một câu dài nhất trong những năm gần đây: "Là bạn tôi, bà từng gặp rồi, lần trước đón tôi từ sở cảnh sát, không liên quan đến Lễ gia."
Lễ Nhạc Nhạc đầu bên kia dưng một chút: "Được, con có điều kiện thì mẹ cũng có. Bắt đầu từ mai phải đến nhà trong Du thành ở. Con trai của ba dượng con ở nhà buồn chán, đến đây bồi hắn. Còn có, trước khi trường học khai giảng không được quay lại Phong Dương. Thành hay bại đều do con."
Một lúc sau, Lễ Nhạc Nhạc nghe được một chữ con trai chưa từng nói với bà, Lễ Tiêu nói: "Được."