Ái Tình Bán Sỉ

Chương 19: Chương </span></span>18 (2)



Cấp ba ngoại ngữ hệ thường chính là phải thi mà vào. Thi đại học hàng năm, trong top mười toàn tỉnh thì trường này ít cũng phải có hai người, vậy nên đa số học sinh hệ thường đều là học bá, chỉ trừ một số người được nhét vào. Ví như Hạ Thiên, thành tích của hắn cũng được coi là ổn, chỉ là không cao mà thôi. Lại ví như, Đổng Xán Xán.

Chiều hôm đó, hệ thường có bài kiểm tra định kỳ, mà Đổng Xán Xán vô cùng vinh quang mà đứng thứ nhất của lớp từ dưới lên, còn bạn cùng bàn của cậu Kỳ Tầm lại đứng nhất từ trên xuống.

"Không sao đâu Xán Xán, có thi là được rối. Cậu học hành chăm chỉ nhất định có thể làm tốt."

"Xán Xán đừng nản chí, cậu cách người đằng trước có ba mươi điểm thôi, lần sau cậu sẽ bắt kịp đó."

"Thật ra cậu nhìn lại chỗ này xem, chỉ là bất cản sai thôi, không thì còn được thêm năm điểm đấy."

...

Giờ tự học buổi tối, rất nhiều bạn học vây quanh an ủi Đổng Xán Xán. Kỳ thực Đổng Xán Xán cũng rất hài lòng rồi, bởi vì kết quả này còn cao hơn điểm thi cuối kỳ của cậu ở cấp ba Phong Dương. Chờ sau khi các bạn đều tản đi, Đổng Xán Xán mới nhỏ giọng ngâm nga một bài hát, còn lẩm bẩm: "Khà khà, mình còn tiến bộ cơ đấy."

Sau đó rốt cuộc bạn cùng bàn của cậu cũng có phản ứng. Kỳ Tầm quay đầu lại, nhíu mày dùng một loại ánh mắt cao thâm khó dò nhìn Đổng Xán Xán.

Đổng Xán Xán quay đầu đối mặt với Kỳ Tầm, hì hì cười: "Cậu cũng lợi hại thật đó, đứng nhất cơ mà."

Kỳ Tầm mím môi, quay đầu nhìn bài thi chỉ sai đúng một câu của mình, không để ý Đổng Xán Xán nữa.

Tự học buổi tối chỉ có một tiết nên lúc tan học vẫn chưa tới chín giờ. Đổng Xán Xán định đi ký túc xá hệ quốc tế tìm Lễ Tiêu. Cả ngày hôm nay hắn đều không để ý đến cậu. Nếu không phải buổi chiều Đổng Xán Xán có bài kiểm tra thì đã sớm đi tìm hắn.

Tất cả các hệ trong trường đều ở cùng một tòa ký túc, chỉ là hệ quốc tế thì hai người một phòng ở mấy tầng trên còn hệ thường ở mấy tầng dưới.

Bởi vì cấp ba Lễ Tiêu không có học hành tử tế nên chuyển đến đây thì hắn vào lớp mười một. Đổng Xán Xán ấn thang máy số tầng của khối mười một, từ tầng mười lăm đến tầng mười tám, mãi đến tầng mười tám cậu mới hỏi được số phòng của Lễ Tiêu.

Có một nam sinh ăn mặc rất hiphop nghĩ một lúc rồi dẫn Đổng Xán Xán đi: "Là cậu bạn chuyển trường đúng không? Hắn ở cùng phòng với Miếu Tinh, phòng 1810, đằng kia."

Đổng Xán Xán đi về phía phòng 1810, cửa hơi hé. Cậu đi vào thì thấy Lễ Tiêu đang quay lưng về cậu, để trần thay quần áo. Lưng hắn thẳng tắp, còn có cơ bắp nên trông tràn đầy sinh lực.

"Lễ Tiêu ơi!"

Đổng Xán Xán kích động chạy tới ôm lấy Lễ Tiêu từ phía sau. Lễ Tiêu nắm tay cậu xoay người, trong mắt cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Em học ở lớp 11-7! Anh có thể đến chơi với em nha, phòng ký túc của em là 0311! Anh học lớp nào thế?"

Lễ Tiêu đang chuẩn bị trả lời thì có một chàng trai vạm vỡ đi ra từ phòng tắm, trông không cao hơn Lễ Tiêu là mấy nhưng lại to hơn nhiều. Đổng Xán Xán cứ nghĩ Lễ Tiêu là cường tráng lắm rồi chứ.

"Ồ, Lễ Tiêu có khách hả?"

Miếu Tinh nhìn Lễ Tiêu nắm tay Đổng Xán Xán, trong mắt toàn là trêu chọc. Lễ Tiêu không để ý tới hắn ta, tiếp tục nói với cậu: "Lớp 12-2."

"Anh ở đây có quen không?"

Nêu không có người ở đây, Đổng Xán Xán đã không nhịn được mà cọ cọ Lễ Tiêu vài cái rồi. Lễ Tiêu buông tay cậu ra gật đầu: "Ừm."



Lễ Tiêu mở tủ lấy một chai nước chanh đưa cho Đổng Xán Xán, cậu theo sau hắn lải nhải: "Em gặp được cái bạn hôm trước chúng ta gặp được ở sân trượt băng đó, tên là Hạ Thiên ấy, anh có nhớ không? Cậu ấy và em cùng lớp, còn cùng một phòng cơ. Bạn cùng bàn của em là một học bá đấy, kiểm tra buổi chiều nay đứng nhất luôn. Còn có nha..."

Lúc này Lễ Tiêu đã vào nhà vệ sinh, quay người nhìn Đổng Xán Xán: "Tôi đi vệ sinh, em cũng đi cùng?"

Đổng Xán Xán ngừng một chút, biểu tình nhộn nhạo mang theo chút ngại ngùng: "Đi cùng cũng không sao nha."

Lễ Tiêu chớp mắt, thanh âm trầm thấp: "Đi vào, khóa cửa."

"Vâng, hì hì ~"

Miếu Tinh nằm trên giường nghịch điện thoại di động, vừa chơi vừa phát ra âm thanh kỳ quái. Đổng Xán Xán vào phòng vệ sinh với Lễ Tiêu, rất nghe lời mà khóa cửa vào. Lễ Tiêu đưa lưng về phía cậu đi vệ sinh, đi xong thì rửa tay một chút rồi quay người đến trước mặt Đổng Xán Xán.

Khoảng cách hai người không tới một bàn tay, Đổng Xán Xán ngẩng đầu, hai mắt long lanh.

Lễ Tiêu dừng một chút, vươn tay đẩy Đổng Xán Xán áp vào tường rồi cấp tốc cúi đầu hôn cậu, mà nói đúng ra thì là cắn. Hắn hung hăng cắn mút đôi môi của Đổng Xán Xán. Cậu mở to mắt, nhìn được một tia ấm ức khó giải thích trong đáy mắt Lễ Tiêu.

Đổng Xán Xán duỗi tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Lễ Tiêu, ngẩng đầu hé miệng đón lấy môi lưỡi nóng bỏng của hắn. Lưỡi Lễ Tiêu quấn lấy cậu, không ngừng hút lấy chất lỏng giữa răng môi Đổng Xán Xán.

"Lễ Tiêu! Mười lăm phút nữa tắt đèn đấy ~!"

Miếu Tinh bên ngoài ồn ồn ào ào gọi.

Lễ Tiêu buông Đổng Xán Xán ra, cậu cũng hổn hển mà thở dốc, môi đỏ, mắt cũng đỏ nhìn thẳng Lễ Tiêu. Lễ Tiêu miết miết đôi môi cậu, khàn khàn hỏi: "Hôm qua em nói phòng tân hôn gì?"

Đổng Xán Xán nghĩ vài giây mới hiểu Lễ Tiêu đang nói gì, đôi môi sưng đỏ khép rồi lại mở, âm thanh mềm nhũn nói: "Là ba mẹ em mua phòng cưới cho em đó, ở Du thành, chúng ta có thể đến đó ở, em có chìa khóa nha."

Con ngươi của Lễ Tiêu vì lời nói của Đổng Xán Xán lại sâu hơn một chút: "Phòng cưới sao?"

Đổng Xán Xán chớp chớp mắt mấy lần mới hiểu ra, liền vội vàng lắc đầu: "Chỉ là ba mẹ mua phòng cho em thôi. Không phải người ta hay gọi đó là phòng tân hôn sao? Em...em mới không kết hôn nha."

Ánh mắt Lễ Tiêu vẫn tối như trước, hôn một cái lên đôi môi ánh nước của Đổng Xán Xán, nhẹ giọng nói: "Kết hôn cũng rất tốt."

Đổng Xán Xán ôm rịt lấy Lễ Tiêu: "Em không kết, không kết đâu mà. Anh vì cái này nên giận em sao?"

Lễ Tiêu nắm tay cậu để cậu buông mình ra: "Tôi không giận em."

Nói rồi hắn mở cửa phòng vệ sinh. Miếu Tinh bên ngoài nhìn về phía này, biểu tình nhất thời từ hưng phấn trở nên thất vọng: "Ài, không làm gì khác hả? Chán thế."

Lễ Tiêu lạnh lùng liếc hắn ta một cái, để Đổng Xán Xán về ngủ. Đổng Xán Xán lưu luyến không rời mà về tầng ba. Trong phòng cậu mọi người đều đã lên giường. Hạ Thiên nằm giường trên, ở dưới là Trương Thần Húc, là một học sinh học bên năng khiếu bơi lội, điểm kiểm tra hơn Đổng Xán Xán năm mươi điểm.

Mà người nằm giường dưới Đổng Xán vẫn chưa lên giường, chính là bạn cùng bàn của cậu, Kỳ Tầm. Kỳ Tầm đang ngồi trên bàn học giải đề. Đổng Xán Xán tắm xong trong năm phút rồi lắc lư đi lại trong phòng. Đây là lần đầu cậu ngủ lại đây, có hơi hưng phấn. Hai người kia đều đã lên giường, Đổng Xán Xán chỉ có thể đi về phía Kỹ Tầm xem hắn giải đề, sau đó lảm nhảm: "Nhìn chả hiểu gì."

Kỳ Tầm liếc Đổng Xán Xán, không để ý tới cậu. Đổng Xán Xán nói tiếp: "Kỳ Tầm, cậu thấy với tư chất của tôi thì đỗ được đại học hạng hai không? Trường kém kém chút cũng được."

Kỳ Tầm lại nhìn cậu đang mở to hai mắt tràn đầy hi vọng. Hắn nhíu mày, mở miệng cho Đổng Xán Xán hai chữ vô tình: "Không thể."

"Này Kỳ Tầm, cậu cũng đừng đả kích Đổng Xán Xán như vậy được không? Cách ngày thi đại học còn hai năm rưỡi cơ mà." Hạ Thiên từ trên giường nhổm dậy bất bình giùm Đổng Xán Xán. Kỳ Tầm mím môi không lên tiếng. Đổng Xán Xán dễ tính nở nụ cười: "Đúng vậy, con tận hai năm rưỡi mà. Có khi lúc thi đại học tôi lại làm tốt hơn Kỳ Tầm đó, ha ha!"



Lần này không chỉ Trương Thần Húc đang chơi điện thoại bật cười mà ngay cả Kỳ Tầm cũng không nhịn được mà cong môi.

"Xán Xán ngủ đi, không sớm nữa đâu."

Chỉ có Hạ Thiên vẫn đang bận tâm Đổng Xán Xán, nhăn mặt khuyên nhủ, cảm thấy cậu mà không ngủ đủ thì đại não sẽ xảy ra vấn đề.

Đổng Xán Xán nghe theo Hạ Thiên lên giường ngủ, nhưng lên giường vẫn không ngủ được. Sau khi tắt đèn, ngoại trừ đèn bàn của Kỳ Tầm vẫn sáng thì mọi người đều dần chìm vào giấc ngủ. Trương Thần Húc ngáy khò khò, còn Hạ Thiên thì ngủ không có tiếng động, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu ta. Trong phòng im ắng, Đổng Xán Xán nằm nhoài về đầu giường, vừa hay thấy sách của bạn cùng bàn Kỳ Tầm, nhỏ giọng cẩn thận nói: "Kỳ Tầm, cậu vẫn chưa ngủ à?"

"Ừm." Kỳ Tầm nhàn nhạt trả lời.

"Vậy bao giờ thì cậu ngủ nha?"

"Làm xong thì ngủ."

Đại khái Kỳ Tầm cũng hơi buồn ngủ rồi, muốn lên tinh thần nên kiên nhẫn trò chuyện cùng Đổng Xán Xán.

"Cậu thật sự cảm thấy tôi không thể đỗ đại học sao?"

Đổng Xán Xán lại hỏi thêm một lần. Lúc này, Kỳ Tầm đã đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Đổng Xán Xán nhoài đầu ra. Do đèn bàn màu trắng chiếu lên nên gương mặt Kỳ Tầm rất mộng ảo, trông giống một thiên sứ trong vầng quang.

"Cậu cố gắng hơn thì có thể, nhưng dựa vào trình độ của cậu hiện tại thì đúng là không thi nổi."

Đổng Xán Xán cúi đầu rũ mắt: "Vậy cậu giúp tôi được không? Cậu muốn gì? Tôi có thể trao đổi với cậu."

Kỳ Tầm chớp mắt suy tư, rồi gật đầu với Đổng Xán Xán: "Có thể, chỉ cần cậu không phải là quyết tâm chỉ trong phút chốc."

"Được, vậy cảm ơn cậu nha."

Đổng Xán Xán ngẩng đầu cảm ơn Kỳ Tầm. Kỳ Tầm lại tiếp tục làm bài tập, rất nhanh sau đó, ánh sáng duy nhất trong căn phòng cũng tắt lịm. Trong ký túc lại im ắng trở lại, chỉ còn dư tiếng ngáy o o của Trương Thần Húc.

Cuộc sống mới của các thiếu niên bắt đầu.

Trường ngoại ngữ khai giảng ngày đầu tiên rất long trọng. Đầu tiên là các tiết mục văn nghệ đặc sắc của các bạn học sinh, sau đó thầy hiệu trưởng sẽ lên phát biểu, rồi đến đại diện học sinh, cuối cùng là trao thưởng những học sinh có thành tích xuất sắc trong kỳ vừa qua. Trong lớp Đổng Xán Xán cũng có hơn chục bạn được nhận, trong đó Kỳ Tầm là được thưởng nhiều nhất.

Trong hội trường lớn, Hạ Thiên ngồi cạnh Đổng Xán Xán, kề tai nói nhỏ: "Kỳ Tầm là chủ nhiệm lớp mình tự đến trường cấp hai đón tới đấy. Cậu ta không chỉ được miễn toàn bộ học phí, từ khi lên cấp ba đã kiếm được mấy trăm ngàn. Từ thưởng đầu kỳ, học bổng, còn có người tài trợ. Gia cảnh nhà cậu ta không tốt lắm, ba mẹ hắn đều là người câm điếc, hơn nữa em gái cậu ta hình như bị bệnh rất nghiêm trọng, không khỏe lắm."

Đổng Xán Xán nhìn chằm chằm Kỳ Tầm đứng nhận thưởng trên bục, vừa kính nể vừa thông cảm. Sau khi về lớp, Kỳ Tầm liền thấy Đổng Xán Xán nhét vào ngăn bàn hắn một hộp sô cô la và một hộp sữa bò.

"Tôi không ăn đâu."

Kỳ Tầm bất đắc dĩ nói. Đổng Xán Xán liền nhảy dựng lên: "Tôi cũng không muốn ăn đâu, cậu không muốn thì tôi sẽ vứt đi đó."

Tủ của Đổng Xán Xán trong ký túc xá giống như cái hàng tạo hóa vậy, đều là Đổng Lâm mang đến cho cậu hôm nhập học. Kỳ Tầm thở dài, không trả đồ lại cho Đổng Xán Xán nữa. Hắn nhớ đến ước định hôm qua của hai người, lấy trong cặp ra một tập đề, vô cùng chuẩn xác mà lật đến một trang, đẩy đến trước mặt Đổng Xán Xán: "Cậu làm mấy đề này tôi xem nào, thừa dịp ra chơi giữa giờ hai mươi phút mà làm luôn đi."

Đổng Xán Xán trong nháy mắt tiu nghỉu cả xuống, cả người như que kem tan chảy trong mùa hè, bẹp dí trên bàn, ôm đầu nói: "Được rồi."