Ái Tình Bán Sỉ

Chương 28



Lễ Tiêu đặt phòng cho ba người là phòng gia đình, hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó một phòng ngủ có hai giường, phòng này ba người bọn họ ở vừa vặn.

Đổng Xán Xán níu tay Lễ Tiêu vui mừng nói: "Em cứ tưởng anh quên mất rồi."

Lễ Tiêu đặt đồ ăn và đồ uống đã mua xuống, quay người nhìn câu, đôi mắt còn mang theo ý cười: "Làm sao tôi quên được."

Hạ Thiên vừa mở túi Lễ Tiêu mua ra vừa chẹp chẹp nói: "Chua chết tôi."

Đến tám giờ, bánh ngọt Hạ Thiên và Tống Đào đặt đã tới, được nhân viên khách sạn mang lên. Bánh ngọt lớn bốn tầng, có một Đổng Xán Xán tí hon cùng hai số trên cùng: 17.

"Xán Xán sinh nhật vui vẻ!"

Tống Đào nhận bánh mang vào trong nói.

Đổng Xán Xán kinh ngạc há hốc mồm, chỉ chỉ chính mình: "Cho tôi sao?"

Tống Đào gật đầu: "Tôi và Hạ Thiên đặt người làm theo yêu cầu. Phong Dương chỗ cậu thật tụt hậu, cả huyện chỉ có đúng một tiệm bánh ngọt có thể làm được cái bánh lớn như vậy."

Đổng Xán Xán thò đầu đánh giá cái bánh kia, màu xanh đậm nhạt đan xen, còn có rất nhiều socola và hoa quả nhỏ trang trí, xinh đẹp và tinh tế như hàng trưng bày.

Bữa tiệc sinh nhật cùng bạn bè đầu tiên trong đời Đổng Xán Xán bắt đầu. Bọn học cùng nhau ăn bánh, uống rượu. Ngoại trừ Kỳ Tầm tự chủ vô cùng mạnh mẽ không có tí hứng thú nào với rượu; Lễ Tiêu tửu lượng tốt nên vẫn tỉnh táo; thì Đổng Xán Xán uống hai, ba cốc đã bắt đầu mê sảng, ôm Lễ Tiêu thổ lộ với hắn; Hạ Thiên khoác lác vẫn còn uống được nữa, nửa giờ sau ôm bồn cầu ngủ, vẫn là Kỳ Tầm và Lễ Tiêu khiêng cậu ta về giường; Tống Đào uống rượu xong không ngủ cũng không nháo, mắt mở thao láo ngẩn người.

Đến khi gần mười giờ, Lễ Tiêu định dẫn Đổng Xán Xán đi cho bọn họ nghỉ ngơi, bỗng nhiên Tống Đào đứng lên: "Không được!"

Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía cậu ta, Tống Đào nhìn bánh ngọt còn gần một phần ba, vươn tay về phía chiếc bánh hô: "Thọ tinh tiếp chiêu!"

Một giây sau, Đổng Xán Xán không kịp chuẩn bị mà bị Tống Đào ném một nắm bánh vào người, cả ngực bị trét đủ màu sắc. Không hề có ý định từ trước, Tống Đào cứ vậy mà bắt đầu một cuộc bánh ngọt đại chiến. Cậu ta tấn công bằng cả hai tay, ném về phía ba người Lễ Tiêu, Đổng Xán Xán và Kỳ Tầm. Đổng Xán Xán "wow" một tiếng, không chút hoảng loạn, ném một nắm bánh vào người Tống Đào. Lễ Tiêu muốn kéo lại Đổng Xán Xán đã uống say, không ngờ cậu lại quay lại bẹp một cái lên mặt hắn, khiến mặt hắn toàn bơ.

Lễ Tiêu lập tức khiêng Đổng Xán Xán lên, đè lại tay chân lộn xộn của cậu, nói với Kỳ Tầm: "Nơi này giao cho cậu đấy."

Kỳ Tầm vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Tống Đào còn đang vứt bánh lên người Lễ Tiêu, thở dài gật đầu.

Lễ Tiêu nhanh chóng khiêng Đổng Xán Xán rời đi. Cậu nằm vắt vẻo trên vai hắn, ngao ngao kêu: "Hu hu muốn ói, không muốn khiêng, em không muốn khiêng như này đâu hu hu."

Lễ Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, trầm giọng nói: "Vậy có còn nghịch nữa không?"

Đổng Xán Xán hừ hừ không nói. Lễ Tiêu vừa thả người xuống cậu đã vắt chân lên cổ chạy về trước, nhưng bị hắn nhanh chóng kéo lại cõng lên lưng. Hai tay Đổng Xán Xán được tự do, vừa vò tóc Lễ Tiêu vừa dùng đầu đụng đụng hắn. Lễ Tiêu nén một cỗ khí trong lòng, một mặt đen sì bước vào thang máy, không hề để ý đến những ánh mắt kinh sợ của người khác khi nhìn thấy một thân bánh kem của bọn họ.

Vốn là đêm nay Lễ Tiêu muốn đưa Đổng Xán Xán về phòng mình, hắn đã thuê người thu dọn căn phòng đó một chút, cả quà tặng Đổng Xán Xán cũng để ở đó. Ai mà ngờ nhóc ngốc này lại không thể uống rượu, uống xong không ngoan ngoãn ngủ còn nghịch ngợm phát điên.

Chờ sau khi xuống xe taxi, Lễ Tiêu rốt cuộc không chịu được nữa, cõng Đổng Xán Xán nhích tới nhích lui trên lưng đến trạm xe buýt bỏ hoang gần đó, đặt cậu nằm sấp xuống ghế chờ xe buýt.



Lễ Tiêu dùng tay đánh vào mông Đổng Xán Xán, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng cậu nức nở. Bụng cậu đặt trên ghế rất cứng, cái mông bị Lễ Tiêu đánh tuy không quá đau nhưng vẫn sợ bị đánh tiếp.

"Đừng đánh, đừng đánh mà! Anh Lễ Tiêu không đánh Xán Xán mà hu hu..."

Đổng Xán Xán dùng sức quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lễ Tiêu. Hắn không chút lưu tình mà đánh mông cậu tiếp: "Còn nghịch ngợm không?"

"Không đâu! Không nghịch ngợm nữa đâu! Em không nghịch ngợm hu hu..."

Rốt cục Đổng Xán Xán cũng bé ngoan trả lời, Lễ Tiêu mới dừng đánh mông cậu. Thật ra hắn đánh rất nhẹ, chỉ là âm thanh dọa người. Đổng Xán Xán rũ mắt, được Lễ Tiêu cõng lên lưng một lần nữa. Trên đường lên lầu, Lễ Tiêu cảm giác được cổ hắn có hơi ẩm ướt. Đến khi vào nhà, buông Đổng Xán Xán ra, không hề bất ngờ mà thấy cậu đang khóc rất thảm.

Đổng Xán Xán được Lễ Tiêu dắt tới ngồi trên sô pha, theo bản năng lấy tay che mắt. Lễ Tiêu cường thế bỏ tay cậu xuống, từ trên cao nhìn xuống Đổng Xán Xán méo miệng khóc lóc, nước mắt giàn dụa. Nước mắt hòa cùng bơ, trắng nhoe nhoét trên mặt cậu.

Lễ Tiêu kéo người lên: "Đi tắm nào."

Đổng Xán Xán cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn để Lễ Tiêu dắt vào phòng tắm, ngoan ngoãn để Lễ Tiêu cởi quần áo. Hắn bảo cậu giơ tay cậu liền giơ tay, nói gì làm nấy bé ngoan vô cùng. Chờ đến lúc Lễ Tiêu cuối cùng cũng tắm rửa xong cho Đổng Xán Xán, cầm khăn tắm lau tóc cho cậu, bắt cậu đứng yên không nhúc nhích. Đổng Xán Xán ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu cũng đang ở trần, khóe miệng nhếch nhếch, đột nhiên há miệng khóc lên.

Kiên nhẫn trong mắt Lễ Tiêu vốn đã ít nay lại càng ít, qua loa lau tóc cho Đổng Xán Xán rồi dẫn người vào phòng ngủ. Trong phòng đã được Lễ Tiêu bật máy điều hòa từ sớm, hiện tại mát mẻ khô ráo vô cũng dễ chịu. Đến lúc nằm lên giường rồi Đổng Xán Xán vẫn còn đang khóc, Lễ Tiêu lạnh giọng nói: "Không cần quà nữa đúng không?"

Câu này dường như có hiệu quả, tiếng khóc của Đổng Xán Xán lập tức ngưng lại, một đôi mắt đẫm nước chăm chăm nhìn Lễ Tiêu. Hắn mím môi quay người ra ngoài, Đổng Xán Xán nhìn muốn thủng cửa dõi theo hắn. Rất nhanh sau đó, Lễ Tiêu quay lại, trong tay cầm một cái hộp, lớn bằng hai bàn tay. Đổng Xán Xán lập tức bò từ trên giường xuống, vươn người về trước thăm dò, hai mắt bừng sáng.

Lễ Tiêu đưa hộp cho cậu, nhìn người nọ trên mặt còn vương đầy nước mắt mà vẫn chủ động duỗi tay nhận quà, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Đổng Xán Xán sau khi nhận quà liền nhanh chóng mở ra, bên trong là một cái..."iPad sao?"

Đổng Xán Xán nhìn đồ vật trong tay, không hẳn là một cái iPad, nhưng cũng là hình chữ nhật, còn có màn hình, vỏ nhựa bao quanh màu trắng, dưới phím home có in mấy chữ: PeiPei.

Đổng Xán Xán nhấn mở cái máy lên, trong nháy mắt máy mở lên, màn hình hiện hai con cá nhỏ màu xanh lá, còn có một giọng nữ đồng thời vang lên: "Máy học tập Bội Bội, mười vạn danh sư tùy bạn chọn!"

Đổng Xán Xán đứng hình năm giây, rồi sụ mặt ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu, thanh âm không giấu được nức nở, hỏi: "Máy...máy học tập sao?"

Lễ Tiêu gật đầu: "Tất cả các môn học cấp ba đều có giáo viên giỏi dạy em, sau này em không cần làm phiền Kỳ Tầm nữa."

Nửa câu đầu là nhân viên cửa hàng nói cho Lễ Tiêu, nửa câu sau là ý muốn của chính hắn.

Đổng Xán Xán không cười nổi, nhưng vẫn nghiêm túc cất gọn máy học tập vào hộp. Lễ Tiêu cúi đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn cậu: "Em không thích sao?"

Đổng Xán Xán cố gắng che giấu tâm tình của mình, nhưng kết quả vẫn không kìm được mà ngẩng đầu, bẹp miệng ủy khuất khóc lên. Lễ Tiêu ngồi xuống trước mặt cậu, ánh mắt như mũi khoan nhìn cậu: "Nói tôi biết sao lại khóc?"

Thanh âm của Lễ Tiêu giống tầng sương phủ trên lá cây cuối thu, tràn ngập hàn ý.

"Rõ ràng...rõ ràng anh biết em không thích học nha...hức...vậy mà còn tặng em máy học tập hu hu hu..."



Đổng Xán Xán vừa khóc vừa nói, trên mặt Lễ Tiêu cũng có chút buồn bực nói: "Không phải em suốt ngày nói với tôi là thành tích của mình không tốt sao?"

Đổng Xán Xán khóc đến là sảng khoái, trong lòng Lễ Tiêu cũng hơi tủi thân. Rõ ràng Đổng Xán Xán sợ sau này phải về nhà lái xe tải nên gào thét đòi Kỳ Tầm bổ túc, vậy mà bây giờ hắn tặng cho cậu một cái máy học tập, cậu lại khóc như thể sắp tận thế đến nơi thế này.

Đổng Xán Xán ngừng một giây, mở mắt nhìn Lễ Tiêu, lại không biết cãi lại thế nào, hé miệng: "Em...", cũng không nói được gì, nước mắt lại lách tách rơi xuống.

"Còn một món quà khác!" Lễ Tiêu hơi bực bội nói, Đổng Xán Xán lại lập tức ngừng khóc, đáng thương nhìn hắn. Lễ Tiêu quay người lấy từ trong ngăn kéo bàn học ra một cái túi nhỏ rất tinh xảo, lấy trong đó ra một cái hộp nhung xám ném vào trong ngực Đổng Xán Xán.

Đổng Xán Xán lần này còn mong đợi hơn, cấp tốc mở cái hộp nhung nhỏ ra, thấy bên trong có một sợi dây chuyền, mặt dây là một trái tim nhỏ. Đổng Xán Xán hiện tại vui không nói nên lời, cẩn thận nâng niu ngắm sợi dây chuyền, ngẩng đầu nhìn Lễ Tiêu, hai mắt đầy bong bóng màu hồng, đưa dây chuyền đến trước mặt hắn: "Anh giúp em đeo lên được hông?"

Lễ Tiêu mặt không đổi sắc cầm lấy sợi dây, vừa vòng ra sau lưng Đổng Xán Xán vừa lạnh giọng nói: "Không biết tự đeo à?"

Đổng Xán Xán kiên trì giải thích: "Trong phim thần tượng đều là người khác đeo lên cho mình nha."

Lễ Tiêu bĩu môi không để ý tới cậu. Sau khi đeo xong, Đổng Xán Xán cười toét miệng đến tận mang tai: "Thật là đẹp quá à! Còn có cả kim cương nhỏ nữa này, có phải rất đắt không anh?"

"Mười tệ, mua bên quán lề đường."

Lễ Tiêu tức giận nói, Đổng Xán Xán hừ một tiếng: "Em không tin đâu nhé, còn có hộp đây này, hộp này chắc chắn hơn mười tệ."

"Hàng giả đấy, ngoài kia gian thương bán đầy."

Đổng Xán Xán ngẩng đầu u oán nhìn Lễ Tiêu mạnh miệng: "Lúc thì lề đường, lúc thì gian thương. Anh là đang gạt em, nhưng em siêu thích món quà này đó."

Ánh mắt Lễ Tiêu dịu đi, gật đầu: "Được, thích là tốt rồi, giờ trả lời câu hỏi lúc nãy tôi hỏi em đi."

Đổng Xán Xán mặt mũi lem nhem, ngu ngơ hỏi: "Câu hỏi gì nha?"

"Tại sao từ sau khi rời khách sạn trở về lại bắt đầu khóc?"

Ánh mắt Lễ Tiêu chăm chú nhìn cậu. Đôi môi phấn nộn của Đổng Xán Xán trề xuống, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt như cất giấu vài lời muốn nói. Lễ Tiêu không giục giã, chỉ cúi đầu nhìn cậu.

Đổng Xán Xán dùng hai ngón tay gảy gảy trái tim nhỏ trước ngực mình, khịt khịt mũi, ngẩng đầu, thanh âm mềm nhũn, nhí nhéo nói: "Em nói rồi anh không được không để ý đến em."

Lễ Tiêu gật đầu: "Sẽ không."

Đổng Xán Xán bĩu bĩu môi, hít sâu một hơi: "Chúng ta đều đã bên nhau lâu như vậy mà anh chưa lần nào nói thích em."

Nói xong mắt Đổng Xán Xán lại đỏ lên. Cậu cúi đầu rũ mắt xuống, bỗng cảm thấy điều hòa chưa đủ mát, giờ cậu vẫn còn nóng. Lễ Tiêu ngồi cạnh nhìn Đổng Xán Xán một bộ vừa ngoan vừa tội, nhẹ nhàng chớp mắt. Giọng nói êm ái của hắn nhàn nhạt vang lên trong căn phòng điều hòa mát lạnh: "Thích em."

Đổng Xán Xán lập tức ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn Lễ Tiêu. Hắn đối mắt nhìn cậu, không chút né tránh: "Anh thích em, Đổng Xán Xán."