Châu Mộc Vân nheo mắt, hoàn toàn không biết bản thân đang ở nơi nào, nàng khua tay múa chân, chạy thật nhanh thật nhanh nhưng thứ màu đen u ám vẫn bao lấy đôi mắt xinh đẹp.
Có ai không, cứu tôi với?
Cổ họng đau… nên chẳng thốt nên lời. Châu Mộc Vân muốn khóc nhưng chẳng thể khóc, muốn chết cũng chẳng thể chết được. Rõ ràng bản thân mình đã bị Tống Minh Viễn đâm một nhát rồi cơ mà? Cớ sao lại còn giữ được ý thức vậy? Chẳng lẽ là đang ở trong quan tài sao?
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy sợ, may mắn thay chạy một hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra tia sáng phát ra từ khoảng tối đằng xa kia. Người con gái yếu mềm ấy như thấy được hi vọng, dùng chút sức lực còn lại để thoát ra khỏi màn đêm, lao thẳng vào chùm sáng mạnh mẽ ở trước mặt.
Nhưng có lẽ do quá đột ngột mà đôi mắt xinh đẹp nheo chặt lại, Châu Mộc Vân chớp chớp, tới khi mở được ra lần nữa thì đập ngay vào mắt lại là trần nhà lạnh lẽo. Cô ngẩn người, khó nhọc nghiêng đầu qua một bên thì phát hiện nơi mình đang nằm lại là một phòng bệnh quen thuộc.
Chuyện gì đây?
Cô ngẩn người, mấp máy môi nhưng cổ họng lại khô khốc, cố đến thế nào cũng hoàn toàn không thốt được nên lời. Không những thế trên người Châu Mộc Vân lúc này lại chằng chịt các dây rợ khác nhau, khiến cô cảm thấy vừa bí bách vừa ngạt thở.
“Chẳng lẽ mình quay trở lại thế giới cũ rồi sao? Mình vẫn chưa chết à? Hay tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ?” Cô tự nghĩ.
Châu Mộc Vân nhìn xung quanh bằng ánh mắt hoảng loạn, cố với tay sang bên chiếc bàn bên cạnh thì nào ngờ đâu lại vô tình làm đổ chiếc ly thủy tinh xuống đất. Mà vừa hay hành động này lại tạo nên một âm thanh rất lớn thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài.
Cánh cửa phòng bệnh ngay lập tức được mở ra, bóng dáng thân thuộc tiến vào khiến Châu Mộc Vân vốn đã bất ngờ nay lại càng kinh ngạc hơn.
“Mộng Như?”
Trương Mộng Như thấy người em gái nằm trên giường bệnh ba tháng nay bỗng đột ngột mở mắt thì vui mừng khôn xiết, vội nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô rồi bấm liên tục vào nút khẩn cấp ở trên giường bệnh.
“Đừng sợ, Mộc Vân, chị ở đây. Bác sĩ, bác sĩ đâu hết rồi!”
Hô hấp Châu Mộc Vân lúc này đã bắt đầu trở nên dồn dập, cô đau đớn siết chặt tay, trước khi nhắm mắt lại lần nữa còn tờ mờ thấy được ba bốn người bao gồm cả y tá và bác sĩ hớt hải chạy vào phòng bệnh.
Lần thứ hai cô tỉnh lại trời đã tối hẳn đi, Trương Mộng Như vì lo lắng mà từ lúc ấy đến giờ vẫn túc trực bên giường bệnh, thấy em gái mở mắt liền hoàn hồn, ngay lập tức đỡ cô dậy rồi lấy li nước bên cạnh bón cho cô vài thìa.
“Em tỉnh rồi sao? Từ từ thôi, cơ thể vẫn còn yếu lắm đấy.”
“Khụ khụ…”
Châu Mộc Vân sau khi uống một ngụm nước cuối cùng cũng có thể nói chuyện trở lại, nhưng cô lại im lặng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tiều tụy trước mắt, một giây sau liền òa khóc rồi đấm liên tục vào người đối phương.
“Sao giờ này chị mới tới? Tại sao… tại sao chị lại bỏ rơi em mà đi hả?”
Những cảm xúc dồn nén đã lâu cứ thế tuôn trào ra, Trương Mộng Như không phản kháng, nước mắt cũng vì thế mà rơi lã chã, đau lòng ôm lấy thân thể người con gái ở trên giường bệnh.
“Chị xin lỗi, chị đã biết lỗi rồi…”
Ngày cha mẹ xảy ra chuyện cũng chính là lúc Trương Mộng Như biến mất, cô ấy không phải bỏ đi, mà chỉ vì cảm thấy hối hận đến tột cùng khi đã lỡ phát sinh quan hệ với Tống Tử Lam. Sự đau đớn và tội lỗi bao trùm đã khiến Trương Mộng Như nhiều lần có ý định giết chết cả nhà họ rồi tự sát, nhưng việc lớn đã chưa thành thì chợt hay tin em gái bị tai nạn xe đang nguy kịch, cũng vì thế mà lí trí đã quay lại, ngăn không cho cô thực hiện cái ý định sai lầm ấy.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Mà Châu Mộc Vân sau khi khóc lóc một trận đã đời thì cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô thút thít, vén áo trên người mình lên thì quả nhiên phát hiện trên bụng có một vết sẹo lớn, đến khi ngước lên nhìn Trương Mộng Như thì cô ấy cũng chỉ biết lắc đầu: “Mộc Vân, khoảng thời gian em hôn mê thì chị cũng không biết tại sao những vết sẹo này lại xuất hiện nữa, lúc đầu nó chỉ có một cái ở tay nhưng không hiểu sao từ từ lại thêm vài cái, đến một tháng trước thì lại hiện lên ở bụng.”
Chuyện này kì lạ đến nỗi các bác sĩ đã từng xét nghiệm và kiểm tra rất nhiều mà vẫn không phát hiện được nguyên nhân, nhưng Châu Mộc Vân lại lắc đầu tỏ ý không sao, vì cô biết rất rõ những thứ này là từ đâu mà tới, điều đó cũng có nghĩa là những gì xảy ra ở thế giới kia tất cả đều là sự thật…
“À phải rồi, Minh Viễn… Minh Viễn đang ở đâu vậy chị?”
Nếu như cô đã tỉnh lại… thì ắt hẳn phải gặp được anh chứ?
Nhắc tới cái tên này khuôn mặt Trương Mộng Như lại trầm đi rất nhiều, cô ấy nắm chặt tay cô, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu mở lời.
“Mộc Vân, em nhớ phải giữ bình tĩnh nhé, tuyệt đối đừng kích động.”
***
Ba tháng trước, sau khi nghe tin Châu Mộc Vân bị tai nạn xe trên một chuyến đường cao tốc Tống Minh Viễn đã vội vã chạy tới, chỉ có điều cũng không may bị một chiếc xe tải mất lái khác lao vào, hôn mê kể từ ấy.
Hai người gặp nạn chung một ngày, ở chung một bệnh viện, điều trị chung một bác sĩ, nhưng một tháng sau đó, anh tỉnh lại… còn cô vẫn hôn mê. Sau khi ra viện không biết vì lý do gì mà Tống Minh Viễn bỗng có hết được chứng cứ và kết tội đứa em trai của mình là hung thủ hại chết cha – cũng là chủ tịch tập đoàn Tống Thị vừa mới mất, tin tức ấy cũng đã biến thành một làn sóng làm chao đảo thương trường lúc bấy giờ.
Lợi dụng cơ hội này anh đã nhanh chóng vực lại được công ty, trả lại sự trong sạch cho gia đình Châu Mộc Vân không những thế còn mở họp báo, đích thân xin lỗi cha mẹ nàng và nói ra toàn bộ sự thật. Chuyện đã đâu vào đấy, Tống Minh Viễn lại đột ngột từ chức, giao lại công ty cho Tống Tử Lam rồi túc trực ở bệnh viện chăm sóc nàng.
Ngày này qua ngày khác, đã hai tháng trôi qua nhưng tình hình sức khỏe Châu Mộc Vân ngày càng xấu đi khiến anh càng lúc càng trở nên tuyệt vọng, không những bỏ bữa mà còn thường xuyên trốn trong nhà uống rượu, phải nhập viện không biết bao nhiêu lần.
Đến một tuần trước thì dường như Tống Minh Viễn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, để lại cho mẹ và anh trai một đoạn tin nhắn nói rằng mình muốn khuây khỏa một thời gian sau đó cứ thế biến mất, đi tìm đã mấy ngày nay nhưng chẳng có thêm tin tức gì.
Châu Mộc Vân nghe đến đây thì bỗng chốc nước mắt lại rơi, cô lấy hai tay ôm mặt, không cần nghĩ cũng biết trong hai tháng qua người đàn ông ấy đã đau khổ đến mức nào. Thân thể yếu ớt còn chưa hồi phục hẳn đã lập tức bước xuống giường, nhưng đôi chân hiển nhiên không trụ được khiến cô ngay lập tức ngã xuống.
“Á á á!”
“Mộc Vân, em đang làm gì vậy? Em chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi còn định đi đâu?”
“Không được, em phải đi tìm Minh Viễn… em nhất định phải đi tìm anh ấy…”
Đôi mắt Trương Mộng Như cũng không nhịn được mà đỏ ửng, cố dùng sức đỡ em mình lên rồi nói: “Chị biết em đang rất lo nhưng phải dưỡng bệnh trước đã. Vả lại giờ có đi tìm thì cũng có biết Minh Viễn ở đâu đâu cơ chứ?”
“Không chị à… Có một chỗ, chắc chắn Minh Viễn đang ở đấy…”
“Chị biết, nhưng đợi em phục hồi trước có được không?”
***
Hai tuần sau, Châu Mộc Vân cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập vật lí trị liệu mà bác sĩ dặn dò, cô đã có thể đi đứng và hoạt động bình thường chỉ có điều vẫn trong phạm vi được giới hạn, ngày cô đi người lo lắng nhất vẫn là Trương Mộng Như, cô ấy chuẩn bị hết túi lớn túi nhỏ, dặn dò đi dặn dò lại vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào.
“Em có chắc là một mình tới đó được không đấy? Hay để chị đi theo nhé?”
“Không được, chị còn đang có thai mà, phải ở lại đây tĩnh dưỡng chứ?”
Chuyện Trương Mộng Như có thai cô cũng đã sớm biết rồi, cô ấy ba tháng nay vì lo cho cô mà đã mất ăn mất ngủ, bây giờ làm sao đi theo cô được nữa cơ chứ? Châu Mộc Vân vui vẻ giao lại chị gái cho Tống Tử Lam, sau khi chắc chắn không thiếu thứ gì nữa bèn vui vẻ lên đường.
Ngày xưa cô từng có một hẹn ước với Tống Minh Viễn là nếu bất lực hay tuyệt vọng hãy đến bãi biển lần đầu tiên hai người gặp nhau, đã tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy thì ắt hẳn chỉ có thể là chỗ đó thôi. Nhìn vào tấm ảnh chụp chung trong tay đôi mắt cô liền ngập tràn hi vọng, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên: “Minh Viễn, đã tới lúc bắt đầu lại từ đầu rồi…”