Ái Tình Dạt Dào

Chương 3



9.

Khi tôi về đến nhà, đã thấy Bạch Ngọc Đình bày ra vẻ mặt khó chịu.

Tôi không cởi áo khoác, vì thế trên người tôi là chiếc áo lông rộng thùng thình, hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Anh ta tiến lên, trực tiếp chất vấn tôi: "Em bây giờ không còn một mình nữa rồi, như thế nào lại không nhớ?"

Tôi không ưa thái độ nói chuyện này của anh ta, nghiêng đầu hỏi: "Túi của em đâu?"

Anh ta sửng sốt: "Em để túi xách ở đâu? Bây giờ lại hỏi anh?"

"Hôm trước xuống xe tôi không kịp lấy túi theo."

Anh ta sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên, nói: "Anh còn nghĩ em làm mất rồi chứ, bây giờ anh xuống tìm cho em nhé?"

"Vậy anh đi đi."

Anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Lúc đón Triệu Tần Duyệt về, đường đi đã bị phong tỏa. Anh muốn gọi điện thoại cho em, nhưng không có tín hiệu."

Mọi lời giải thích bây giờ đối với tôi đều vô dụng. Tôi thậm chí không thèm nhìn đến anh ta, trực tiếp đi vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tôi nhìn vào căn phòng ngủ rộng lớn, thầm nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, trong ngôi nhà này, tôi chỉ có bấy nhiêu thứ thôi sao?

Tôi cười tự giễu, không rõ tình hình lúc đến mà đã vội vàng rời đi, không phải ý chỉ mối quan hệ giữa tôi và Bạch Ngọc Đình sao?

Tôi lôi ra một chiếc vali lớn, xách theo một chiếc túi du lịch, đứng ở cửa đợi anh quay lại.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy bộ dạng của tôi, anh sững sờ tại chỗ, nghi ngờ hỏi tôi: "Em như thế này là?"

Tôi hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta ly hôn đi. Ngày mai là thứ Hai, buổi sáng tôi sẽ đi làm thủ tục."

Tôi nhấc túi xách từ tay anh, lấy ra chiếc chìa khóa đặt trên tủ giày rồi nhanh chóng bước ra ngoài, bởi vì tôi cảm thấy, nếu như còn ở lại thêm một giây một phút nào nữa tôi sẽ mất khống chế mà leo lên người cho anh ta vài trận nhớ đời.

Tôi đứng ở cửa thang máy, cảm nhận được sự tức giận của mình. Đúng vậy, chỉ có tức giận, ngoài ra không còn bất kì cảm xúc nào khác.

Sâu thẳm trong trái tim tôi sợ hãi.

Nó đã vỡ nát vào cái ngày mà đứa bé bỏ đi, đối với mối quan hệ này cuối cùng cũng tuyệt vọng.

Tôi chuẩn bị bước vào thang máy, thì chợt "bang" một tiếng vô cùng lớn.

Bạch Ngọc Đình thở hổn hển chắn ngang cửa thang máy, quả thực có thể dùng bốn chữ "nổi trận lôi đình" để hình dung trạng thái bây giờ của anh ta.

Anh ta chỉ vào người tôi nói: "Em vừa nói cái gì? Anh không nghe nhầm chứ? Em muốn ly hôn? Em? Cùng anh? Ly hôn sao?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh, nhìn khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì tức giận.

Anh ta vừa nói vừa đưa tay làm dấu, vẻ mặt hoàn toàn không tin: "Bởi vì tối hôm qua anh đi đón Triệu Tần Duyệt nên em đòi ly hôn ư? Đầu óc em bị cửa kẹp rồi phải không? Em đừng quên hiện tại em đang mang thai con của chúng ta."

Tôi nhìn bộ dạng tức giận này của anh liền cảm thấy chướng mắt.

Làm sao anh ta có thể cứ như vậy tận hưởng tình yêu của tôi? Mặc định cho rằng tất cả tôi đều có thể chịu được, phải vì anh ta mà cân đo đong đếm.

Thậm chí còn cho rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ta.

Tôi gật đầu, kìm nén hai tay đang run rẩy, cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên.

Hai tay anh ta siết chặt thành quyền, ngón tay co lại, khuôn mặt biến sắc, châm chọc hỏi: "Diệp Vân Tuyết, cô sắp làm mẹ rồi. Có thể hiểu chuyện một chút được không? Đừng làm ảnh hưởng đến đứa bé."

Trong nháy mắt, tuyến phòng thủ của tôi toàn bộ đều bị phá vỡ.

Tôi giận dữ gào lên với anh ta: "Tôi làm mẹ? Tôi làm mẹ của anh thì có! Anh còn biết tôi đang mang thai sao? Anh biết tôi đang mang thai nhưng lại vứt tôi giữa trời đổ tuyết để đi đón Triệu Tần Duyệt? Rốt cuộc ai mới là vợ của anh? Anh còn muốn đứa bé à? Đứa bé không còn nữa! Nó không muốn anh làm cha nó, nó đã đi rồi!"

Bạch Ngọc Đình dường như không hiểu tôi đang nói gì, anh ta khó hiểu, đôi môi run rẩy, cao giọng hỏi: "Không còn nữa? Không còn nữa là ý gì? Đứa bé đâu rồi?"

Tôi đưa tay lên, tát mạnh vào mặt anh ta, "Ba" một tiếng cuốn trôi hết mọi thứ trước đây, cả bàn tay đều tê dại.

Tôi nhìn khuôn mặt bị tát của anh ta có chút lệch sang một bên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác sảng khoái: "Sao lại không? Tuyết rơi lớn như vậy anh liền ném tôi xuống, sao lúc đấy không lo lắng cho đứa bé trong bụng tôi? Anh đã ở đâu trong lúc tôi đang vật lộn với cái chết? Trong mắt anh chỉ có cô ta mà thôi! Rốt cuộc anh xem cô ta là bạn hay là vợ?"

Anh ta bàng hoàng nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Anh ta đi tới ôm tôi vào lòng. Cả người đều run bần bật, đột nhiên khóc thành tiếng.

Chợt tôi nhận ra, những điều ngu ngốc tôi đã làm phải trả giá lớn như vậy mới hiểu được một đạo lý.

Hai bên anh ta đều muốn nắm chắc, một bên anh ta thưởng thức cảm giác làm anh hùng (tính chiếm hữu) khi cô ta cần đối với Triệu Tần Duyệt, một bên hưởng thụ tình yêu tôi dành cho anh ta để thể hiện sức hấp dẫn của mình.

Tôi không chút do dự đẩy anh ta ra, bấm thang máy một lần nữa.

Bạch Ngọc Đình đầy nước mắt trên mặt, anh ta giữ chặt cánh tay tôi cầu xin: "Anh xin lỗi, Vân Tuyết, thực sự xin lỗi. Em đừng đi, anh sai rồi. Anh thật sự biết sai rồi. Chúng ta vẫn sẽ có con, sau này anh cùng Triệu Tần Duyệt không liên lạc nữa, có gọi anh cũng không bao giờ bắt máy. Xin em hãy cho anh thêm một cơ hội."

Tôi nhìn khuôn mặt anh ta, đột nhiên cảm thấy thực xa lạ, đã không còn quầng sáng bấy lâu nay nữa rồi.

Tôi đeo chiếc túi trên lưng, nói với anh ta: "Bạch Ngọc Đình, chúng ta đã xong rồi."

Tôi gạt tay anh ta ra, không quay đầu nhìn lại, trực tiếp đi vào thang máy.

10.

Ngày hôm sau, tôi đợi đến mười giờ mới thấy xe của Bạch Ngọc Đình đậu cách đó không xa.

Tôi bước tới và gõ cửa sổ.

Anh ta cúi đầu, không dám nhìn tôi.

"Đi thôi, chút nữa là hết giờ làm rồi, tôi không muốn chậm trễ."

Bỗng anh ta vội vàng chạy đến giữ chặt lấy tôi, vòng tay qua đầu tôi nói: "Vân Tuyết, em suy nghĩ lại đi được không?"

Tôi đẩy anh ra: "Bạch Ngọc Đình, anh bình tĩnh chút đi. Đừng làm tôi phải xem thường anh, giữa chúng ta không còn khả năng nào nữa rồi."

Dựa vào câu này, chúng tôi thuận lợi ly hôn.

12.

Tôi tự mình thuê phòng ở, từ từ thích ứng với cuộc sống độc thân, tôi không còn phải hao tổn tâm trí suy đoán tâm tư của một người, không còn phải nhắc nhở người khác để ý đến mình nhiều hơn chút nữa.

Bạch Ngọc Đình rất lạ, thỉnh thoảng anh ta gọi điện thoại tới, đoán chừng là do thói quen, hỏi thẳng tôi: "Sao em vẫn chưa về nhà? Em đi đâu vậy?"

Nghe phía bên tôi không có động tĩnh gì, anh im lặng một lúc lâu.

Đôi khi anh uống rượu say khướt, thanh âm khàn khàn, đau khổ nói: "Vân Tuyết, em trở về đi được không? Không có em, căn nhà này trống trải quá, anh không thiếu em được."

Chúng tôi đều hiểu rằng, đã không thể quay lại như xưa được nữa. Chỉ là anh không cam lòng mà thôi.

Tình yêu khắc cốt ghi tâm cùng tôi trải qua, đã xong rồi.