Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 37



Vinich là một thành phố nước, được kênh đào bao quanh, giống như thiếu nữ, ẩn ý đưa tình, trôi trên sóng biếc.
Đây là thành phố in đậm dấu ấn lịch sử Phương Tây, là thành phố duy nhất không có ô tô trên thế giới. Nó mang đặc sắc của nền văn hoá phục hưng, điêu khắc, âm nhạc, hội họa, ca kịch, kiến trúc, nghệ thuật được truyền thừa khiến thành phố này trở nên tráng lệ.
Sùng Hoa vẫn luôn biết Vinich là một thành phố rất có mị lực, nhưng cô chưa bao giờ muốn đến đó giống như lúc này.
Thôi Trinh sẽ không ở lâu tại Vinich, hoàn thành công việc nàng sẽ trở lại.
Bởi diễn xuất điêu luyện và tộc độ ngồi gần như bằng không, cho nên đoàn phim còn một thời gian khá nhiều, Sùng Hoa cũng không chút lo lắng mà cho toàn thể nhân viên nghỉ ba ngày. Sau đó khoái trá lái xe trở lại nội thành.
Vùng ngoại thành hơn một tháng, trong hơn một tháng trải qua cuộc sống không có tiếng ồn, không có tiếng còi oto, mỗi ngày đều nhìn mặt trời mọc, rồi ánh nắng chiều buông xuống, tựa như về đến thời đại nông canh, cuộc sống đơn điệu bình dị. Vừa đến nội thành, xe cộ lui tới, dòng người chen chúc, khiến cô có chút không quen.
Về nhà mình trước một chút, đợi đến thời gian, mới lái xe ra sân bay.
Nếu như không lầm, Thôi Trinh hơn hai giờ chiều sẽ đến.
Sùng Hoa ra sân bay, không ngạc nhiên chút nào, cô nhìn thấy cổng ra chật ních điện thoại và máy ảnh của người hâm mộ. Trong tay người hâm mộ cầm đủ loại quà tặng, biểu ngữ, chen kín cả đại sảnh, tuy rằng rất nhiều người, nhưng bất ngờ là không tạo cảm giác ồn ào náo loạn, ngược lại đặc biệt có trật tự.
Ở rất lâu trước đây, là hơn đã nhiều lần nhấn mạnh, hy vọng người hâm mộ đừng đến sân bay tiếp đón. Bởi vì quy mô người hâm mộ quá lớn, một đám người chen chút chung một chỗ rất dễ tạo thành sự cố giẫm đạp lên nhau, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến những hành khách khác.
Nhưng, nhiệt tình của fan thật không phải là việc nghệ sĩ có thể khống chế, muốn tiếp xúc ở khoảng cách gần là tâm nguyện của mỗi một fan, tuy rằng Thôi Trinh nhiều lần cường điệu nhưng việc đến sân bay chào đón vẫn không ngừng diễn ra. Lâu dần, Thôi Trinh liền dưỡng thành một loại thói quen, nếu như không cần thiết thì sẽ không tiết lộ lịch trình của mình. Như vậy, liền dẫn đến việc Thôi Trinh bình thường tham gia những hoạt động gì, fan đều rất khó nắm bắt, càng không cần phải nói đến việc tiếp đón.
Lúc này đây, tình huống đặc thù, tất cả mọi người đều biết nàng ở Vinich, đồng thời sắp tới nhất định sẽ về nước. Vô số fan chân ái, người qua đường đều vì nàng phong hậu là ăn mừng, truyền thông cũng muốn mượn chuyện này giành vị trí đầu đề. Về nước nhất định sẽ bị người hâm mộ nhiệt tình vây đón, Thôi Trinh lo lắng đến những tình huống này, cho nên thay vì để mọi người phải ngồi chờ mấy ngày thì nàng thẳng thắn tiết lộ thời gian cụ thể về nước, đồng thời nhờ đội bảo an đến hỗ trợ duy trì trật tự.
Sùng Hoa đợi một hồi, bên trong bỗng nhiên vang lên một trận ầm ĩ, người bên ngoài nghe động tĩnh, cô cũng kích động nhón chân lên xem.
Rõ ràng, là Thôi Trinh sắp ra đến rồi.
Phía trước có vài cô gái biết duy trì trật tự ổn định mọi người, làm động tác ra hiệu mọi người yên tĩnh, mà những người này hiển nhiên uy tín không kém, đoàn người kích động tuy rằng vẫn kích động, nhưng tâm tình ít nhiều đã khắc chế xuống.
Sùng Hoa cũng cảm thấy hồi hộp. Đột nhiên, bên trong bộc phát ra một trận hô hoán và thét chói tai.
Nhất định là A Trinh đi ra, Sùng Hoa nghĩ thầm. Cho dù khắc chế hơn nữa, nhưng lúc thật sự đối mặt thần tượng của mình, vẫn sẽ nhịn không được mà thét chói tai. Cô một tay chống cằm, nhìn lối ra không chớp mắt.
Qua hơn mười, Thôi Trinh xuất hiện, đoàn người bắt đầu khởi động đi theo Thôi Trinh từ trong ra bên ngoài. Bên cạnh Thôi Trinh có bốn vệ sĩ, nàng vừa đi, vừa thân thiện trả lời những câu thăm hỏi đơn giản của người hâm mộ. Truyền thông chụp ảnh liên tục, có ký giả muốn chen đến phía trước phỏng vấn, đều bị các bảo an kinh nghiệm phong phú khách khí mời đi ra ngoài.
Đi đến bên ngoài sân bay, những người ái mộ tâm tình phấn chấn không khỏi có chút thương cảm vì chỉ phút chốc đã kết thúc cuộc tiếp xúc cùng ảnh hậu, bọn họ liền ngoài ý muốn thấy một bảo an dẫn đầu sải bước tiến đến, ảnh hậu ảnh hậu mở cửa xe, nhưng không phải là chỗ ngồi phía sau xe, mà là ghế ngồi cạnh ghế lái.
Truyền thông và fan đều nghi ngờ chốc lát đối với lẽ thường không quá hợp lẽ thường này, có vài tiểu cô nương phản ứng nhanh thừa dịp bảo an bận ngăn cản truyền thông, vòng qua đám người, chạy đến phía trước để có thể xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy tình huống bên trong xe.
Sau đó, các nàng liền ngoài ý muốn thấy người ngồi trên ghế tài xế đặc biệt đặc biệt quen mắt.
Đó là Sùng Hoa!
Sùng Hoa đeo một cặp kính râm khổ lớn, tuy rằng che một nửa mặt nhưng dung mạo của cô quá đặc thù nên rất dễ nhận ra! Cô buộc tóc ra sau ót, để lộ cái trán trơn bóng và cần cổ thon dài, hai tay tùy ý khoát lên tay lái, hiện ra vài phần mạn bất kinh tâm. Cô xoay mặt đi lực chú ý toàn bộ đều đặt ở ghế phó lái.
Các cô gái đều ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Sùng Hoa tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của họ, nhìn về phía họ sau đó khóe môi câu ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, cũng vẫy vẫy tay với họ thì họ mới phản ứng kịp, lập tức sôi nổi bấm cameras đeo trước ngực, răng rắc răng rắc chụp liên tục.
Thôi Trinh đóng cửa xe lại, ngồi vào chỗ, Sùng Hoa một cước đạp chân ga.
Lái đi ra ngoài được một khoảng cách, còn có thể thông qua kính chiếu hậu thấy được một cô gái khả ái hưng phấn giậm chân nhảy lên.
Sùng Hoa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, liền không nhịn được mỉm cười, có chút hài lòng, có chút đắc ý. Một lát nữa nhất định sẽ có hình ảnh cô đến đón tại sân bay được đưa lên mạng, đến lúc đó cô có thể ngồi vững vị trí trong CP rồi, ừ, không sai, cho dù đến lúc đó bộ phim công chiếu, bách hợp khống Lương Thanh không chút tự giác đem tình tiết xây dựng bách đến vậy, khiến Uyển Diễm và Hà Nhân có cảm giác mập mờ như có như không, vậy thì cũng không cách nào dao động vị trí của cô trong lòng các fan CP!
"Em đang cười cái gì?" Giọng nói bên cạnh vẫn trấn định như trước.
Sùng Hoa thật nhanh nhìn nàng một cái, rồi lại liền đem lực chú ý đặt vào tình hình giao thông: "Em chính là vui vẻ."
Nói là bởi vì có thể cùng nàng cấu thành một CP vững chắc, Sùng Hoa khẳng định xấu hổ, cho nên mới thuận miệng trả lời như thế, Thôi Trinh cũng không có hỏi tiếp, chỉ là nhìn Sùng Hoa mỉm cười, trên người nàng có một loại vân đạm phong khinh mãi mãi không đổi, mà dưới vẻ vân đạm phong khinh lại dường như có thể nắm hết tất cả trong tay. Sùng Hoa cảm thấy đặc biệt chột dạ, hình như cái gì đều bị Thôi Trinh nhìn thấu.
Đèn xanh bật sáng. Sùng Hoa một lần nữa khởi động máy.
Nghĩ đến Thôi Trinh chí ít trải qua mười tiếng hành trình, Sùng Hoa liền đau lòng nàng đi đường mệt nhọc. Cô đặc biệt có dự mưu mà đề nghị: "A Trinh, nơi này cách nhà em tương đối gần, chị đến nhà em ngủ một giấc, nghỉ ngơi trước rồi hãy đi, thế nào?"
Đề nghị này không sai, rất có tính khả thi, Thôi Trinh suy tư một chút rồi đồng ý.
Nơi ở của Sùng Hoa quả thật gần hơn nơi ở của Thôi Trinh gần một tiếng đồng hồ lái xe.
Mở cửa đi vào, chính là một không gian đầy cảm giác hiện đại. Sùng Hoa khom người từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê hoàn toàn mới đặt dưới chân Thôi Trinh. Thay giày, Thôi Trinh đi ở phía trước, Sùng Hoa kéo rương hành lý của nàng, theo ở phía sau.
Lần đầu tiên cho người yêu xem nơi ở của mình, tóm lại là có chút chờ mong được khích lệ.
Nơi này trang trí rất phù hợp với thưởng thức của Sùng Hoa. Không gian rất lớn, thiết kế tận lực đơn giản hóa, theo đuổi cảm giác mười phần giản lược đại khí. Phòng khách ngoại trừ TV và một bộ sô pha, bàn trà, thì bên tường có một giá sách, sách trên giá cũng không nhiều lắm, đều là loại dễ đọc dễ hiểu, thậm chí còn có mấy quyển sách báo về bà mẹ và trẻ em.
Cách đó không xa là một chiếc bàn làm việc không lớn, màu đen, trên bàn trống trơn, không có bất kỳ vật gì, bên cạnh bàn là một chiếc đèn bàn cỡ lớn đặt dưới đất. Còn có nhan sắc và hoa văn của rèm cửa sổ, thiên hướng trang nhã thanh lịch, sàn nhà bằng gỗ, trên tường trang bí bằng những bức tranh, các loại vật dụng khiến phòng khách rộng rãi nhưng không cảm thấy trống trải.
Thôi Trinh đứng giữa phòng khách, Sùng Hoa đặt hành lý sang một bên, từ lúc quyết tâm làm một người tương xứng với Thôi Trinh, của đã đặc biệt cố gắng muốn biểu hiện thành thục một chút. Chỉ có điều, có cố gắng biểu hiện thế nào cũng khắc chế không nổi bản năng vừa nhìn thấy Thôi Trinh liền muốn cầu khích lệ cầu ôm một cái của mình.
Đôi mắt của cô luôn ẩm ướt, mong đợi nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh nhịn không được cười rộ lên, hỏi: "Có phải đã cố ý thu dọn trước rồi hay không?"
Đúng là cố ý quay về thu thập một chút. Sùng Hoa bị nói trúng tâm tư không cảm thấy xấu hổ, chỉ là rất ngượng ngùng gật đầu một cái: "Em nghĩ có thể chị sẽ thích."
" Tôi rất thích." Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa, ngữ khí chân thành mềm nhẹ.
Thích của nàng, khiến Sùng Hoa rất có cảm giác thỏa mãn. Chỉ là từ đầu đến cuối cô vẫn không quên dẫn Thôi Trinh đi nghỉ ngơi, nàng hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi.
Mở cửa một căn phòng, Sùng Hoa một bên dẫn Thôi Trinh đi vào, một bên nói: "Ở đây ngoại trừ em, cơ bản sẽ không có người đến cho nên phòng khách đều trống rỗng — chị ngủ ngủ phòng của em đi."
Giường vô cùng lớn, drap giường hiển nhiên là mới đổi, còn lưu lại mùi của nắng.
Sùng Hoa đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng trở nên tối đi, chỉ còn một chút ánh sáng chấp nhất xuyên qua rèm cửa sổ.
"Chị nghỉ ngơi đi, em ở bên ngoài." Sùng Hoa nhìn Thôi Trinh, nói xong, thấy nàng không cần gì khác, liền lui ra ngoài.
Của đã sớm lên kế hoạch xong rồi, để Thôi Trinh ngủ một giấc, sau đó, cơm tối sẽ ăn ở nhà. Cho đoàn phim nghỉ ba ngày, cô cũng không nghĩ sẽ cùng Thôi Trinh đi nơi nào chơi, phần nhiều vẫn muốn nàng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Công việc cường độ cao sẽ khiến thân thể cảm thấy uể oải. Thả lỏng thích hợp ắt không thể thiếu.
Sùng Hoa đến phòng bếp, mở tủ lạnh, bên trong chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, cô đã sớm đem chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết. Trên thực tế, số món mà Sùng Hoa biết làm cũng không nhiều, cô chỉ biết một số món ăn gia đình cơ bản, hương vị đương nhiên không bằng món nhà hàng khiến người ta ăn một lần khó quên, nhưng cũng đạt tới trình độ có thể để cho người ăn thấy ngon miệng.
Mang tạp dề, buộc tóc ra phía sau, Sùng Hoa rửa sạch những nguyên liệu cần thiết, sau đó dựa theo yêu cầu cắt thành khối hoặc thái sợi, sơ chế phối trộn, sau đó cho ra đĩa, chờ chốc lát nữa nấu lên là có thể trực tiếp dùng được.
Thời gian đã không còn sớm, chờ tất cả chuẩn bị xong, Sùng Hoa mở ti vi xem một hồi, rồi đeo tạp dề trở lại nhà bếp.
Vừa nghĩ tới việc Thôi Trinh tỉnh ngủ, giảm đi một thân lữ đồ mệt mỏi có thể ăn được những món cô nấu, Sùng Hoa liền rất vui vẻ.
Đôi khi, cảm giác thỏa mãn nhận được lúc cho đi còn có thể chạm đến sâu trong tâm linh vượt xa khi nhận được.
Thật ra đã rất lâu không xuống bếp, trước kia học nấu ăn là do phát hiện Chu tiên sinh hạ độc trong thức ăn của cô, không dám ăn những thứ người khác làm nên mới tự mình học. Lúc mới bắt đầu, thật sự ngay cả cơm tẻ cũng nấu không quen, không phải nhãu thì là sống, sau đó quen tay hay việc, thật sự đê cô luyện được một chút tài nấu nướng của không tính là trù nghệ.
Con người luôn học được cách tìm vui giữa khổ hải, nếu không, giữa nghịch cảnh, chỉ riêng tự phân cao thấp với bản thân cũng đủ nghẹn chết rồi.
Làm xong một món ăn, xúc cảm đã trở về.
Sùng Hoa động tác thuần thục, chờ cô làm xong một món ăn cuối cùng, xoay người lại mới phát hiện Thôi Trinh đứng ở trước cửa nhìn cô.