Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 43



Thôi Trinh quay đầu nhìn Sùng Hoa ngồi ở bên cạnh nàng nửa ngày không nói lời nào, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Trải qua mỹ sắc mê hoặc, ghen tị đều đạm nhạt đi, Sùng Hoa đứng lên nói: "Ngồi cạnh chị một chút mà thôi."
Nói xong cô liền chạy đi, khiến Thôi Trinh cười khẽ một lúc.
Sau khi ăn cơm tối, Sâm Hòa vội vàng trở về, mang về một ca khúc.
Đây là ca khúc chủ đề viết cho phim, trước khi khởi quay, Sùng Hoa phải đi bái phỏng một vị nhạc sĩ trứ danh, nói ra cảm giác trong lòng mình, mời anh ta viết một ca khúc.
Đến bây giờ đã qua ba tháng, ca khúc rốt cuộc viết xong.
"Tô lão nói, đã lâu không nâng bút, vì viết ca khúc này cho cô mà anh ta ngày suy đêm nghĩ, sắp mất cả mạng già rồi." Sâm Hòa chuyển lời của nhạc sĩ xong rồ, liền nhún vai, thoải mái mà nói: "Bất quá lúc anh ta nói lời này là mỉm cười, có lẽ còn có lần sau, cô đến nhờ một câu, có thể vẫn sẽ đồng ý."
Sùng Hoa không để ý đến sự trêu ghẹo của anh ta, nhận lấy nhạc phổ, liền ý bảo anh ta cút nhanh lên.
Sâm Hòa luôn luôn biết cô dùng xong người liền ném đi, nên nghe lời mà xoay người, đi tới cửa, nghe Sùng Hoa hỏi: "Bộ phim của Chung Ly, nghe nói đang kéo tài trợ?"
"Đúng vậy." làm trợ lý cho Sùng Hoa, nhất định phải thu lấy lượng lớn tin tức, lcó úc cô đột nhiên lại hỏi một câu không liên quan nhưng sau đó sẽ phát hiện chuyện cô hỏi đều không phải là chuyện râu ria. Sâm Hòa một mặt xoay người một mặt từ trong đầu lục tìm tin tức liên quan: "Ông ấy có tên tuổi, những phim làm ra chưa từng lỗ vốn, nên luôn có người sẵn sàn đầu tư, bất quá lần này, ông ta cần một số tiền rất lớn."
Sâm Hòa nói đến đây, có vẻ vô cùng hoang mang: "Không biết ông ta lần này muốn quay phim về đề tài gì." Dứt lời, lại nghĩ đến Lục Viễn: "Tối hôm qua còn thấy phỏng vấn, Lục Viễn sắp tới cũng có một bộ phim sắp khởi quay, chính anh ta nói đây là sẽ một bước nhảy vọt, cũng không biết là thật hay giả. Anh ta hình như thật thích làm phim lịch sử, còn thiên hướng dã sử."
Sùng Hoa ngồi trên ghế, ngón tay liên tục gõ bàn vài cái, suy nghĩ một hồi, cô nở nụ cười, phất tay một cái, bảo anh ta đi.
Trong phòng chỉ còn một mình cô, Sùng Hoa tĩnh tọa một hồi. Nhìn ánh nắng chiều rực rỡ mỹ lệ ngoài cửa sổ, cô đặt nhạc phổ lên bàn, lấy đèn Violon của mình đến.
Đã lâu không chạm đến, cô vận cung, dừng trên dây đàn một chút, nhìn nhạc phổ, thử diễn tấu một lần.
Lần thứ nhất không quen nhạc phổ, diễn tấu có chút trắc trở, nghe cũng không lưu loát, nhưng Sùng Hoa đã cảm ngộ được sự tuyệt diệu trong đó.
Cô dừng lại, thử lại một lần nữa.
Âm sắc đàn violon, ôn nhu êm tai, lại diễn dịch từ khúc thành một loại bi thương bàng bạc. Sùng Hoa càng nghe càng thích, tiếp tục đàn vài lần đã có thể nước chảy mây trôi lưu sướng diễn tấu hoàn chỉnh cả khúc nhạc, thâm tình, bi thương, ly tình bất đắc dĩ cùng buồn bã nhược thất tựa như mộng xuân đi không một dấu vết trong ca khúc chỉ cần một lần, các loại tình cảm tựa như chảy vào trong máu, khiến người nghe mơ màng, khiến người nghe cảm thán, khiến người nghe tiếc hận.
Đây là đại sư a, dùng âm phù đánh động nhân tâm. Sùng Hoa buông đàn, trong lòng trống rỗng, dĩ nhiên cảm thấy có một loại cảm giác phiêu đãng không điểm tựa, hình như trong lúc bất chợt, cô cũng chỉ còn lại một mình.
Loại mờ mịt này tựa như cô tìm kiếm thế nào, đều chỉ có cảm giác trong lòng trống trãi hoảng hốt.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn, gọi cho Thôi Trinh.
Thôi Trinh nhanh chóng bắt máy, nàng không nói gì, Sùng Hoa cũng không nói gì, các nàng yên lặng, nhưng đều biết đối phương đang ở bên kia. Cảm giác mờ mịt khiến Sùng Hoa hoảng loạn biến mất, cô lại trở về mặt đất.
Cuối cùng, Thôi Trinh nhẹ giọng nói: "Rất êm tai."
"Chị thích không?"
"Thích."
Nghe câu trả lời khẳng định của nàng, Sùng Hoa cúi đầu mỉm cười, cô lại nhìn nhạc phổ, dần dần có một quyết định.
"Sùng Hoa." Thôi Trinh gọi cô một tiếng, giọng nói mang theo vài phần lo lắng không thể nghe thấy.
Nhưng Sùng Hoa mẫn cảm phát hiện, cô ngẩng đầu, điện thoại đổi sang tai kia, hỏi: "Có chuyện gì?" Đồng thời đặt nhạc phổ vào trong ngăn kéo rồi khóa lại.
"Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em, Tần Tụng mang đến rồi." Thôi Trinh nói rất thong thả. Từ giọng nói của nàng có thể nghe ra, kết quả kiểm tra nhất định không phải quá tốt.
Sùng Hoa mở cửa phòng Thôi Trinh.
Thôi Trinh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nghe tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu, Sùng Hoa đi đến trước mặt nàng, nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe trên đầu gối của nàng, cười hỏi: "Sao vậy? Loại A?"
Có thể để cho Thôi Trinh trầm trọng như vậy, hiển nhiên cũng không phải sức khỏe loại A đặc biệt phổ biến của người hiện đại. Sùng Hoa kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy kết quả từ trong tay nàng, Thôi Trinh nhìn cô, lẳng lặng chờ cô xem xong.
Cũng không phải chuyện gì rất khó đoán. Chu tiên sinh hạ độc cô, tuy rằng cô đúng lúc phát hiện, nhưng vẫn ăn không ít. Bị dao đâm cũng chưa tới nửa năm, bởi vì ba tháng qua vội vàng quay phim, ăn uống không quy luật, giấc ngủ thiếu thốn đều là chuyện thường, khó tránh khỏi việc bỏ quên điều dưỡng sau chấn thương. Quả nhiên, trong báo cáo kiểm tra sức khoẻ không ít chỉ tiêu đã lệch khỏi ngưỡng giá trị bình thường. Sùng Hoa lần nữa sắp xếp báo cáo chỉnh tề, không có trả lại cho Thôi Trinh, mà cầm ở trong tay. Cô cũng không ngờ nghiêm trọng như vậy, trên thực tế, hằng ngày ngoại trừ mệt mỏi, cô không cảm thấy có gì bất ổn, nhưng trong đoàn phim có ai không mệt nhọc đâu? Thấy báo cáo này cô mới cảm thán một tiếng, cũng may cô còn trẻ, thể chất lại tốt, mới không mệt mỏi đến ngã quỵ.
"Không có vấn đề gì lớn, chờ quay phong xong, em sẽ có một thời gian rất dài để nghỉ ngơi, đến lúc đó tĩnh dưỡng sẽ bình thường trở lại." Sùng Hoa an ủi Thôi Trinh.
Hiện tại muốn cô gián đoạn quay chụp là không thể nào, công việc của nhiều người đều là căn cứ vào tiến độ bên này để sắp xếp, bộ phim tiếp theo của Ngụy Hạc Ca cũng đã ký xong hợp đồng, khởi quay sau ba tháng nữa, là một tác phẩm thương nghiệp rất triển vọng. Bên này nếu đột nhiên đình chỉ, sẽ mang đến phiền phức cho rất nhiều người.
Thôi Trinh hiển nhiên cũng biết điểm ấy, nàng chỉ có thể nhìn Sùng Hoa, nói: "Không nên quá liều mạng." Nàng từng thấy Sùng Hoa thức đến hừng đông, chỉ vì nghiên cứu một động tác nho nhỏ của nhân vật có thích hợp hay không, ngủ không được hai tiếng, liền mang theo vành mắt đen đúng giờ thức dậy làm việc. Cô đối với bộ phim này, đồn rất nhiều tinh lực, trạng thái như vậy ở sau khi biết tình trạng sức khỏe của cô liền trở nên đặc biệt làm cho nàng lo lắng.
"Em biết, em biết." Sùng Hoa nói thế nào cũng không muốn để cho nàng lo lắng, cười bảo đảm: "Ít nhiều cũng nhờ hiệu suất cao của chị, thời gian của chúng ta trở nên rất rộng rãi, sau này, em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý, tận lực bảo đảm thời gian nghỉ ngơi."
Thôi Trinh không nói nữa, nàng vẫn là không yên tâm.
Hai tuần trôi qua rất nhanh, những cảnh quay trong trang viên đã hoàn thành, chỉ còn lại bối cảnh ở một số nơi khác. Tù Đồ tuy rằng không thể nghiêm túc gọi là mật thất điện ảnh, nhưng cả quá trình của nó quả thật đều là hoàn thànhở trang viên, bối cảnh ở nơi khác chỉ là một bộ phận phụ trợ, phong cảnh xung quanh mặc dù không tệ, nhưng cũng không ảo diệu, ngoại cảnh vẫn phải sử dụng kỹ xảo biên tập.
Phía sau cũng không cần Thôi Trinh theo sát suốt quá trình nữa, nàng chỉ cần đến một địa điểm, đó là nơi cuối cùng, nàng chỉ cần một tuần sau đến bên kia một ngày là được rồi, những thời gian khác, Sùng Hoa biểu thị chị có thể hết sức chăm chú mà nhớ em.
Đã ở trong giới giải trí, nếu như không phải bởi vì tham gia cùng một bộ phim, thì hai tháng qua, số lần các nàng gặp mặt hẳn là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thôi Trinh bắt đầu cân nhắc vấn đề giải nghệ. Giải thưởng vinh dự tại liên hoan phim Berlin và Vinich, cũng đã là đỉnh cao trong sự nghiệp của nàng. Đồng thời nhận được hai giải nữ chính xuất sắc nhất tại hai liên hoan phim danh giá, đây cũng là huy hoàng trước nay chưa có trong giới diễn viên, trong khoảng thời gian này truyền thông mời nàng phỏng vấn rất nhiều, sự kiện cũng càng ngày càng nhiều, hợp đồng quảng cáo đến liên tiếp, những chương trình truyền hình hàng đầu trong nước cũng mời nàng với mức phí di chuyển cực cao. Tần Tụng ở bên kia đẩy bớt công việc nhưng cũng đủ bận rộn đến ba tháng sau. Sự nghiệp của nàng hiển nhiên đã đến tột đỉnh, nếu như không phải còn đang tham gia Tù Đồ, hiện tại nàng cũng đã trở lại trạng thái bận rộn đến chân không chạm đất trước đây.
Nhưng trước kia là vì để cho Sùng Hoa thấy nàng, hiện tại thế nào?
Thôi Trinh vào giới giải trí mười một năm, lần đầu tiên nàng tự hỏi, nàng thích công việc này sao?
Trên màn ảnh, đắp nặn những nhân vật tuyệt nhiên người bất đồng, diễn dịch một nhân sinh hoặc truyền kỳ hoặc bình thường, đây là trọng tâm cuộc sống của nàng những năm qua, nhưng nàng thích như vậy sao?
Đại khái là đã quen cuộc sống như thế, đã không phân rõ là có thích hay không.
Chỉ có điều, có thích cuộc sống này hay không còn không nói đến, chỉ nói việc cùng Sùng Hoa chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đó không phải điều nàng mong muốn. Nàng càng muốn có thể thấy cô mỗi ngày, mà không phải ở một nơi cách nhau vạn dặm, lo lắng cô có chăm sóc tốt bản thân không, ăn uống có quy luật hay không, có làm việc và nghỉ ngơi hợp lý không.
Trước đó, lúc Thôi Trinh đến Vinich, Sùng Hoa đã cân nhắc qua vấn đề hình thức chung sống của các nàng trong tương lai, hiện tại, Thôi Trinh cũng nghĩ đến vấn đề này.