Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 67



Sáng sớm tuyết đã ngừng rơi, trên đường vẫn còn tuyết đọng, bởi vì trên con đường này không nhiều người qua lại, xe cộ lui tới cũng thưa thớt nên tuyết phủ trên mặt đường vẫn trắng muốt, không có vết bánh xe làm bẩn.
Sùng Hoa nói xong, cũng không lập tức nhận được sự đáp lại của Thôi Trinh, cô khó hiểu mà dừng lại, Thôi Trinh đi về phía trước hai bước, phát hiện cô không bước theo, quay đầu hỏi: "Tại sao không đi?"
Sùng Hoa rất nhanh đi hai bước đến trước mặt nàng: "Chị mệt mỏi?" Cho nên càng muốn về nhà nghỉ ngơi, mà không phải xem phim?
Thôi Trinh mím môi, giữa ánh mắt nghi hoặc của Sùng Hoa, nàng âm thầm thở dài, Thư Dĩnh chỉ là quá khứ, tính tình của Sùng Hoa nàng hiểu rất rõ, hà tất vì chuyện này mà quấn quýt trong lòng.
Tuyết đọng trên cây thoáng chốc đã tan, từ giữa cành lá rơi xuống đường, rơi trúng vai Sùng Hoa, Thôi Trinh tiến lên phủi đi thay cô: "Không mệt, nhưng ban ngày rất dễ bị nhận ra, buổi tối chúng ta đi có được không?"
Sùng Hoa vừa nghe vậy, cảm thấy rất có đạo lý, lập tức đồng ý.
Tù Đồ vẫn đang công chiếu, bởi vì doanh thu kinh người, thời gian công chiếu đã hơn một tháng, nhưng lượng khán giả một chút cũng không giảm, giữa những tác phẩm của nhiều đạo diễn tên tuổi lớn Tù Đồ một chút cũng không có vẻ yếu thế, áp-phích to lớn được treo ở nơi bắt mắt nhất rạp chiếu phim.
Sùng Hoa cùng Thôi Trinh lựa chọn một bộ phim hài thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chờ bộ phim bắt đầu chiếu, mới ở trong bóng tối âm thầm đi vào rạp chiếu phim.
Trong rạp tất cả đèn đều tắt, không ai có thể nhìn rõ dáng vẻ của những người khác.
Thôi Trinh vẫn luôn đóng phim, trái lại rất ít xem phim của người khác, Sùng Hoa vì muốn rèn luyện thủ pháp quay chụp và các loại vấn đề mang tính chuyên nghiệp trái lại xem rất nhiều phim điện ảnh, mỗi lần mỗi lần đều là tập trung lực chú ý, mỗi một hình ảnh đều không buông tha mà nghiên cứu, rất ít khi thoải mái như lúc này, chỉ là thuần túy xem một bộ phim có thể chọc cười, chỉ là vì cùng người mình thích trải qua một buổi tối vui vẻ.
Bộ phim bắt đầu, trong rạp thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng cười. Bộ phim này đủ để gây cười, đồng thời mỗi một chi tiết gây cười đều có thể làm có khán giả thật tâm bật cười, mà không phải đạo diễn tự mình cảm thấy buồn cười, còn khán giả cảm thấy mờ mịt, diễn viên cảm thấy xấu hổ.
Trong những bộ phim hài thành công thường có tính tham khảo cao. Mà ái tình, là đề tài vĩnh hằng của nhân loại . Bộ phim này cũng không ngoại lệ. Đề tài của nó chính là ái tình. Sùng Hoa quay đầu nhìn về phía Thôi Trinh, nàng đang chăm chú xem phim, trong bóng tối ngũ quan của nàng bị ánh sáng từ màn hình chiếu rọi lúc sáng lúc tối, nhưng ánh sáng trong mắt nàng dường như là vĩnh hằng, tựa như tinh tú treo ở trên cao. Sùng Hoa lén lút đặt tay mình lên tay Thôi Trinh, Thôi Trinh quay đầu, đôi tinh tú kia gần đến như vậy, gần đến Sùng Hoa có thể chạm đến, tâm niệm khẽ động, cô chậm rãi nghiêng người, Thôi Trinh cũng nhắm mắt lại.
Lời thoại của phim vẫn quanh quẩn bên tai, vẫn là nội dung tràn đầy tính hài hước, nhưng tiếng cười xung quanh đã không còn nhiều sảng khoái, kèm theo nội dung phát triển, ái tình là gì, câu hỏi này cũng giống như hỏi vũ trụ là gì, sinh mệnh là gì, là câu hỏi không có câu trả lời, khiến khán giả trầm tư.
Trong khoảnh khắc chạm đến cánh môi của Thôi Trinh, Sùng Hoa khẽ nhắm mắt, đôi môi mềm mại dần dần ấm lên, mỗi một tế bào, mỗi một phần tâm trí đều sa vào nụ hôn này.
Lý giải đối với tình yêu, mỗi người đều có lĩnh hội khác nhau. Tâm động cũng sẽ không bởi vì tuổi tác chênh lệch mà biến mất, sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi, sẽ không bởi vì nhiều năm chia lìa mà mai một.
Cô yêu nàng, sinh tử đều không thể ngăn trở, nếu có một ngày cô đình chỉ hô hấp, nếu có một ngày cô rời đi, nàng vẫn sống bầu bạn cùng cô, còn cô vẫn sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lòng cô.
Bộ phim đi đến cao trào, Sùng Hoa rời khỏi đôi môi của Thôi Trinh, cô nhìn thấy Thôi Trinh đột nhiên mỉm cười, trong mắt nàng có một tầng thủy nhuận, trong bóng tối, khiến đôi mắt nàng càng thêm trong suốt, nàng cúi đầu, ngượng ngùng ôn nhu.
Đợi bộ phim sắp kết thúc, Sùng Hoa nắm tay nàng, tiến đến bên tai nàng nói: "Sắp hết phim rồi, chúng ta đi thôi."
Bộ phim kết thúc, dòng người đổ về lối ra, rất dễ bị nhận ra, Thôi Trinh gật đầu, cùng cô đi ra ngoài.
Các nàng đến lúc trời còn chút ánh sáng, đến lúc đi ra, bóng đêm đã bao phủ...
Sùng Hoa nắm tay Thôi Trinh không buông ra, Thôi Trinh tựa hồ cũng quên mất, không rút tay lại. Bộ phim quả thật không tệ, hai người các nàng liền thảo luận một chút về những điểm tối và điểm sáng của nó.
" Thành tích của Tù Đồ rất tốt, trong đông đảo những bộ phim của các đạo diến tên tuổi, vẫn duy trì được vị trí dẫn đầu phòng vé. Nhưng đối với các lễ trao giải điện ảnh mà nói, doanh thu chỉ là một loại số liệu tham khảo, sẽ không chỉ nhìn một cách đơn thuần vào doanh thu phòng vé mà phán xét." Sùng Hoa hiện tại chủ yếu nhất vẫn là muốn giành nhiều giải thưởng có giá trị chuyên môn, tăng thêm danh tiếng ở quốc nội. Như vậy sau này kịch bản tốt mới tìm đến cửa.
Nàng ở giới giải trí lăn lộn một thời gian dài, một ít quy tắc trong đó đã sớm hiểu thấu. Sùng Hoa ngược lại không nóng lòng đoạt giải, cô tương đối quan tâm Thôi Trinh: "Tù Đồ đóng máy đã mấy tháng, chị có dự định gì về bộ phim sắp tới không?" Lần trước trong khách sạn, bộ phim của nhà sản xuất nước ngoài kia Sùng Hoa cảm thấy rất thích hợp, nhưng Thôi Trinh nói có chút không thích hợp, Sùng Hoa cũng không hỏi nhiều, nhưng đã qua mấy tháng, cũng nên nhận phim mới rồi.
" Còn đang xem xét." Thôi Trinh trả lời.
Xe dừng trong một con hẻm nhỏ.
Đi được vài bước, Sùng Hoa đột nhiên cảm thấy hình như phía sau có người, cô chậm bước, lắng nghe, quả thật có tiếng bước chân, Sùng Hoa nhất thời cảnh giác, một bên nói chuyện với Thôi Trinh, một bên dần dần thả chậm tốc độ, vì vậy trong dự liệu nghe thấy tiếng bước chân phía sau cũng chậm lại.
Sùng Hoa thấp giọng nói với Thôi Trinh: "Phía sau có thể có ký giả."
Bầu trời tối đen, hơn nữa người cũng không nhiều, các nàng không hề cải trang gì, nếu như bị chụp ảnh, mọi người rất dễ nhận ra các nàng là ai. Vệ sĩ của Sùng Hoa cách đó không xa, hiện tại còn kịp ngăn cản người kia, xóa ảnh chụp đi. Không có ảnh chụp chính là không có chứng cứ, ký giả cho dù có nói gì cũng sẽ bị nghi vấn.
Thôi Trinh ý bảo cô đừng khẩn trương: "Không sao." Cho dù bị chụp ảnh cũng không sao, không cần khẩn trương.
Sùng Hoa chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến Thôi Trinh, nhưng nàng đã nói là không sao, cô cũng không để tâm nữa, cô muốn rút tay về không ngờ Thôi Trinh trái lại nắm tay cô, đi về phía trước, bước chân phía sau càng gần hơn, Sùng Hoa theo bản năng quay đầu lại, thấy ký giả kia đến gần, cầm máy ảnh chụp liên tục, đại khái cũng biết mình đi cũng không phải ở cũng không phải nên sau khi chụp xong còn nở nụ cười, Sùng Hoa lặng lẽ phủ định kết luận vừa rồi của mình, đó có lẽ là paparazi, nếu như là ký giả của công ty truyền thông, chụp được ảnh của người có địa vị như Thôi Trinh cũng sẽ tiến lên chào hỏi một tiếng.
Cô cũng cười một chút, liền đi theo Thôi Trinh.
Cũng may các nàng không phải là nam nhân, nếu như là nam đạo diễn và nam diễn viên nắm tay nhau đi xem phim, cơ bản chính là ra quỹ rồi.
Ngồi vào trong xe, Sùng Hoa cười hỏi Thôi Trinh: "Vừa rồi tại sao lại không buông tay em ra?"
Cô là cố ý muốn nhìn thấy Thôi Trinh xấu hổ, nhưng mà, Thôi Trinh chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, đạm nhạt nói: "Nếu còn không có ảnh chụp, địa vị của em sẽ bị Hứa Ý dao động."
Nếu không phải đang lái xe, Sùng Hoa sẽ xấu hổ đến vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cô nhìn phía trước, mặt đỏ bừng, khóe môi lại vui vẻ tung bay, Thôi Trinh quay đầu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không nhịn được mà cười khẽ.
Ảnh chụp không đợi được đến ngày hôm sau, mới chỉ mười giờ tối đã được phát tán ra ngoài. Dùng một Weibo của một paparazi nổi danh, văn tự rất thu liễm, cũng không có ngấm ngầm hại người tạo nên làn sóng dư luận mà chỉ nói là đạo diễn Sùng cùng ảnh hậu quan hệ mật thiết, đầu năm dắt tay cùng đi xem phim, so sánh với nội dung văn tự bình thản thì tấm ảnh chụp lén nổi bật hơn nhiều.
Trong con hẻm âm u, chỉ có đèn đường mờ nhạt, Thôi Trinh nắm tay Sùng Hoa đi ở phía trước, phong nhã đoan trang, Sùng Hoa đi phía sau, quay đầu nhìn ống kính nở nụ cười, thần thái phi dương.
Ánh mắt nhìn các nàng bất đồng, cảm thụ cũng bất đồng, vui vẻ nhất chính là fan CP, nhưng cho dù là người qua đường không phải người hâm mộ của ai trong số hai người, lúc thấy tấm ảnh này cũng sẽ nhịn không được mà tán thán, càng là ngưỡng mộ.
Các nàng có công việc mình thích, cũng đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực mình am hiểu, kiên quyết tiến thủ, các nàng là nhân vật công chúng, vào thời gian cá nhân đối mặt máy ảnh cũng không tránh không né, hào phóng lỗi lạc, các nàng không học theo người khác mà sống theo cách của riêng mình. Thích cái đẹp là bản tính trời sinh. Sự vật tốt đẹp, luôn luôn làm cho người ta hướng tới.
Sùng Hoa đã lâu không sử dụng tiểu hào, sau khi khôi phục ký ức tính cách của cô dĩ nhiên trở nên thâm trầm một chút, thế nhưng biết được Thôi Trinh vẫn luôn dung túng cô lập đảng phái CP, liền cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.
Leo lên trang đầu, vẫn là phong cách vốn có, Sùng Hoa lướt một hồi, vẫn cảm thấy rất thú vị.
Đến đầu tháng giêng, Thôi Trinh có công việc phải dự một buổi dạ tiệc từ thiện quyên góp cho đồng bào miền núi.
Rất nhiều danh nhân cùng thương nhân cũng sẽ quyên tiền cho cơ quan từ thiện, nhiều ngôi sao trong giới giải trí cũng không thiếu thiện tâm, yên lặng làm chuyện tốt. Năm ngoái có một tổ chức tiến hành thống kê, phát hiện trong giới giải trí ngôi sao quyên góp nhiều nhất chính là Thôi Trinh, hàng năm nàng quyên tặng cho cơ quan từ thiện con số nhiều đến khiến kẻ khác líu lưỡi.
Làm những việc này, lại không hề không chủ động nhắc đến, phân lượng của Thôi Trinh trong lòng công chúng càng ngày càng nặng. Mà một số buổi dạ tiệc từ thiện quy mô lớn cũng sẽ mời nàng tham gia.
Buổi tiệc đêm nay chính là một vị thương gia lớn thật lòng muốn giúp đỡ đồng bào vùng núi tổ chức.
Thôi Trinh buổi chiều liền ra khỏi nhà, Sùng Hoa tiễn nàng đến dưới lầu, nhìn nàng lên xe, sau đó mới lên lầu. Thôi Trinh không ở nhà, Sùng Hoa quyết định nấu cho mình một chén mì sợi xem như cơm chiều. Ngày mai cô cũng có việc phải làm, làm đạo diễn, một bộ phim quay xong, công chiếu, tuyên truyền, xem như hoàn thành sứ mệnh, nhưng Sùng Hoa còn là nhà sản xuất, cho nên cũng không thiếu chuyện đang đợi cô đi làm.
Đến mười giờ tối, Thư Dĩnh điện thoại đến.
Sùng Hoa biết nàng sẽ gọi điện cho Sâm Hòa, nhưng Sâm Hòa khẳng định cái gì cũng sẽ không nói. Số điện thoại của cô lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên chưa từng thay đổi, nhưng Thư Dĩnhc cũng chưa từng chủ động liên lạc với cô, một lần cũng không có.
Cho nên Sùng Hoa mới cảm thấy việc này rất kỳ quái.
Vẫn là quán cafe lần trước, nhưng lần này Thư Dĩnh đã không dám lén đặt bút ghi âm, nàng thậm chí không nói được mấy câu, thấy Sùng Hoa liền hỏi: "Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Sùng Hoa ngồi xuống: "Vẫn là câu nói kia, tôi phải gặp đứa bé trước."
Thư Dĩnh cúi đầu, nụ cười cay đắng: "Nếu như chị thật sự quan tâm đứa bé, cũng sẽ không nhiều ngày chẳng hề hỏi đến. Chị là đang lo lắng sự tồn tại của nó sẽ uy hiếp đến chị phải không."
Cũng không biết đó là lời thật lòng hay là lại đang thử thăm dò, bất quá đây đối với Sùng Hoa cũng không có gì khác biệt, trong tay cầm nàng cầm tách trà, trách trà chế tác thập phần tinh diệu, cầm ở trong tay, lại có một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Sùng Hoa buông tách trà, bên trong một chút trà cũng không động đến: "Tôi muốn nhìn thấy đứa bé, trước đó, điều kiện gì cũng không cần nói."
Cô nói xong liền đứng lên, gặp đứa bé không phải việc khó khăn gì, nàng có thể bịa ra một lời nói dối trăm ngàn chỗ hở để lừa gạt cô, lại vẫn che che giấu giấu đối với chuyện này, Sùng Hoa đoán chừng vấn đề ngay trên người đứa bé. Nếu không phải liên quan đến Chu Vinh, sợ rằng bên trong còn ẩn dấu nguy cơ gì đó thì Sùng Hoa căn bản sẽ không đến đây.
Cô không keo kiệt, bạn bè bình thường, nếu có việc gì cần mượn cô một số tiền, cô cũng sẽ không chận ngoài cửa không tiếp, Tùy thị hàng năm làm từ thiện quyên ra một con số lớn trong đó có một phần lớn là của cô. Nhưng không không thể dễ dàng tha thứ nhất chỉnh là loại thủ đoạn này, ai lại thích bị uy hiếp?
Sùng Hoa nói xong cũng muốn đi.
Thư Dĩnh nóng nảy, nàng đứng lên, chiếc ghết trượt dài phát ra âm thanh chói tai, nàng đột nhiên xông đến ôm Sùng Hoa: "Chị cho em số tiền này đi, em xin chị. Coi như là..."
Sùng Hoa cúi đầu, đẩy cánh tay đang ôm chặt thắt lưng mình ra: "Trước hết để cho tôi gặp đứa bé."
Cô dầu muối không vào, không có nửa điểm sợ hãi. Thư Dĩnh một nửa là chột dạ, một nửa là hoảng hốt, hai cánh tay bị đẩy ra, Sùng Hoa xoay người, đối diện nàng: "Gặp mặt đứa bé rất khó khăn sao? Cô đang phòng bị tôi cái gì?"
Những lời này lọt vào tai Thư Dĩnh, hô hấp của nàng trở nên kịch liệt, trừng mắt nhìn Sùng Hoa, giống như muốn nhìn xem thật ra nàng đã biết những gì, chốc lát sau nàng âm trầm hỏi: "Chị không sợ em trực tiếp mang kết quả giám định DNA và ảnh chụp giao cho giới truyền thông?"
Nàng dường như là căn bản không nghe lọt tai những lời Sùng Hoa nói, làm thế nào cũng không chịu để cô gặp đứa bé, dường như sợ cô nhất định sẽ làm chuyện bất lợi cho đứa bé. Sùng Hoa đã không có ý muốn tiếp tục nói chuyện, lần sau, cho dù nàng hẹn cô, cô cũng sẽ không đến.
" Cô cứ làm thử xem." Theo những lời này, cửa bị mở ra. Sùng Hoa không chút do dự đi ra ngoài.
Gặp phải loại chuyện như vậy ai cũng sẽ phiền muộn. Sùng Hoa an bài người theo dõi Thư Dĩnh, liền chậm rãi trở về nhà. Giờ này Thôi Trinh hẳn là đã kết thúc buộc tiệc. Cô nghĩ thầm trong lòng.
Đến dưới lầu, đúng lúc thấy Thôi Trinh từ trên xe bước xuống, Sùng Hoa nhanh chân đuổi theo, Thôi Trinh phát hiện cô, cũng dừng lại chờ cô.
"Em đã đi đâu?" Chờ Sùng Hoa theo kịp, Thôi Trinh thuận miệng hỏi một câu.
Sùng Hoa sẽ không giấu nàng chuyện gì, nên thẳng thắn thành khẩn nói: "Thư Dĩnh hẹn em, không nói được mấy câu liền trở về." Quả thật chưa nói được gì, chỉ nói mấy câu căn bản là không có giá trị nội dung.
Thôi Trinh quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Ừ."
Mặc dù biết Thôi Trinh hơn một nửa là sẽ không nói gì, nhưng như vậy cũng quá lãnh đạm.
Đi vào nhà, Thôi Trinh đổi giày, một mình đi đến phòng ngủ, căn bản không để ý tới Sùng Hoa.
Sùng Hoa lặng lẽ theo sau, vừa đi vào phòng ngủ, Thôi Trinh hỏi cô: "Trên người em là mùi của ai?"
Mùi của ai? Sùng Hoa không hiểu ra sao, đột nhiên nghĩ đến lúc đó ở trong quán cafe bị Thư Dĩnh ôm một cái, nhất thời chột dạ muốn chết, cô thành thực đối với Thôi Trinh nhất kiện một phản xạ có điều kiện, cô căn bản sẽ không nói dối nàng, nhưng muốn cô phải nói thế nào về việc cô ở quán cafe bị ôm một cái?
Sùng Hoa đứng tại chỗ, không dám đi về phía trước, cô khẩn trương nhìn Thôi Trinh, .
Thôi Trinh còn có cái gì không hiểu? Nàng nhìn Sùng Hoa một hồi, xoay người đưa lưng về phía cô: "Đi tắm."
Sùng Hoa chậm rãi tiến đến phía sau nàng, thấp giọng nói: "A Trinh, xin lỗi."
Thôi Trinh thở dài, ngữ khí lại nhu hòa hơn: "Đi tắm đi."
Sùng Hoa không giải thích nữa, lòng mang thấp thỏm đi vào phòng tắm.
Chờ cô tắm xong, Thôi Trinh cũng đã tắm ở một phòng tắm khác, lúc này nàng nằm trên giường, đưa lưng về phía cô.
Sùng Hoa biết mình đuối lý, cô bước đến, không nói tiếng nào nằm đến bên cạnh nàng, ở phía sau tìm đề tài gợi chuyện nói: "A Trinh, dạ tiệc hôm nay như thế nào?"
Ngữ khí mềm nhẹ, xen lẫn bất an, cô rất sợ Thôi Trinh sẽ không để ý đến cô.
Thôi Trinh quả thật không trả lời cô, Sùng Hoa vô cùng lo lắng, cô chậm rãi nhích đến gần, nhỏ giọng nói: "Em và Thư Dĩnh không có gì cả, A Trinh, chị đừng giận. Chị cũng biết, trong lòng em chỉ có chị."
Giọng nói của cô rất nhẹ, trong đêm tối vắng vẻ, thận trọng lại chân thành, Thôi Trinh biết, nàng muốn gì, Sùng Hoa cũng sẽ cho nàng, cho dù nàng nói muốn tính mạng của cô, cô cũng sẽ không chút do dự mà giao ra, có lẽ, còn mang theo hy vọng thấy ánh mắt hân hoan của nàng.
Nàng biết, Sùng Hoa là người như thế nào.
Thôi Trinh xoay người, tay nàng đặt lên eo Sùng Hoa, Sùng Hoa rụt người một cái, nhưng lại không né tránh, mà chỉ là khẩn trương nhìn Thôi Trinh, sợ nàng tức giận.
Thôi Trinh nhìn vào mắt cô, sau đó là sóng mũi cao thẳng, sau nữa là đôi môi đỏ bừng, nàng dán đến, hôn lên, Sùng Hoa hít sâu một hơi, lại ngoan ngoãn nhắm mắt lai, nhưng mà Thôi Trinh chỉ là đúng mực, theo khóe môi, hôn lên má cô, sau đó là lỗ tai, vành tai. Sùng Hoa hít một ngụm lãnh khí, khẩn trương không dám cử động.
Thôi Trinh một tay vuốt ve thắt lưng cô, một tay vuốt ve gò má của cô: "Sùng Hoa, em nói muốn sinh con, phải không?"
Khí tức ấm áp phun vào lỗ tai Sùng Hoa, cô co người mà run rẩy, miệng lưỡi đều khô khốc, vừa lên tiếng, liền phát hiện giọng nói của mình đã không giống mình: "Phải, đúng vậy."
Thôi Trinh rất hài lòng trước câu trả lời của cô, nàng nhẹ nhàng áp Sùng Hoa xuống dưới thân mình, bàn tay đặt bên hông chậm rãi trượt lên, qua mỗi một chỗ đều khiến cô run rẩy, Thôi Trinh thoả mãn trước phản ứng của cô, nàng lên tiếng, lại không biết thanh âm của mình cũng trở nên khàn đục: "Vậy em có biết, trước khi sinh con thì phải làm gì không?"