"Cái tên Khê Lan Tẫn này cũng là thiên tài khó tìm được, hai mươi tuổi đã thành công kết Anh, cái gì cũng biết một chút, học tập rất nhiều, thần lý khó lường, tính tình kỳ quái." Người kể chuyện vẫy tay, giọng điệu trầm bổng du dương, diễn cảm khá phong phú: "Tục truyền, khi còn nhỏ Khê Lan Tẫn bị kẻ thù đuổi giết, cha mẹ đều mất, kẻ thù vứt hắn xuống vực Vạn Ma, qua ngàn vạn năm, chỉ có một mình hắn bò lên từ đáy vực."
Khê Lan Tẫn đang dùng thuật Thanh Khiết để lau mặt bàn thì nghe được một câu như vậy, động tác hơi khựng lại, cảm giác quen thuộc như có như không dâng lên.
Lão Hồ từng kể chuyện này với hắn sao?
Có lẽ đã từng kể rồi, chắc là vì lúc đó hắn quá chú ý đến tiểu Tạ nên mới không chăm chú lắng nghe.
Theo giọng của người kể chuyện, ấn tượng trong đầu hắn dần rõ ràng hơn.
Vực Vạn Ma kia... là một nơi rất tĩnh mịch.
Bầu trời ở đó âm u, trăm dặm xung quanh không có nổi một cọng cỏ, bên trên vực có khói đen kỳ lạ nhấp nhô biến hóa, bên dưới lại sâu không thấy đáy.
Người rơi xuống vực Vạn Ma, chưa có ai bò lên được.
Ma tu ở Thương Lộ Châu tránh né vực Vạn Ma nhưng lại có sự sùng kính quỷ dị.
Nghe đồn vực Vạn Ma chứa đựng oán khí, hận khí, nộ khí của thế gian, có một sức mạnh đáng sợ đang ngủ say ở đó... Lời đồn đãi này đã được chứng minh là đúng vào năm trăm năm trước, lúc hai đạo chính tà sắp hỗn chiến, dưới cục diện giằng co, ma tu tàn sát mấy tòa thành trì của người phàm, giết mấy chục vạn người, đánh thức sức mạnh cổ xưa dưới đáy vực kia.
Sức mạnh được vô số sự tiêu cực và hỗn loạn của thế gian tạo thành, hóa thành người, có thể nói là thứ trông giống người nhưng không phải người. Người phàm gặp nó là chết ngay tắp lự, tu sĩ cũng khó có thể chống đỡ, thần hồn bị ô nhiễm, trở nên điên cuồng giết chóc khát máu.
Ma tu gọi nó là Ma Tổ.
Nhưng thứ này chẳng thể phân biệt được địch ta, hoàn toàn không thể khống chế.
Sau khi mấy Ma quân cường đại bị giết chết, những ma tu chơi lớn mới nhận ra được rằng không thể không hòa giải giới chính đạo, cùng liên thủ tru sát Ma Tổ.
Sau chuyện này, hai bên đại thương nguyên khí, Ma Môn không thể gượng dậy nổi, co đầu rụt cổ trong Thương Lộ Châu nghỉ ngơi dưỡng sức, không dám ngo ngoe.
Chậc, chẳng phải đáng đời sao.
Khê Lan Tẫn thầm nghĩ.
Hơn sáu trăm năm trước, quan hệ giữa hai đạo chính tà không giống hôm nay, lúc đó thế lực của hai bên ngang nhau, quyết tâm ngừng chiến, muốn hòa hoãn quan hệ giữa hai bên. Ma Môn đưa mấy tu sĩ đến tông môn lớn nhất chính đạo là Đàm Nguyệt tông, bắt đầu tu hành cảm ngộ."
"Trong đó, đúng là có Khê Lan Tẫn đang có thanh danh ở Ma Môn."
Người kể chuyện thong dong nói: "Mối thù cũ không chết không thôi của vị thiếu chủ này và Tạ Tiên tôn chính là được tạo thành lúc ở Đàm Nguyệt tông..."
Khê Lan Tẫn thích thú nghe, cắn hạt dưa vừa gật đầu: "Quen quá mà, chính tà đối lập."
Vừa dứt lời, Tạ Thập Đàn ở bên cạnh không có biểu cảm búng ngón tay.
Y vẫn chưa khôi phục nhưng sau khi cơ thể hấp thụ ánh trăng đã được hồi phục một chút, có phần thuyên giảm, thế nên ngọn gió bắn ra từ đầu ngón tay lạnh đến thấu xương, "phụt" một cái xuyên qua kết giới, đánh lên cái chuông vàng trên người của người kể chuyện.
Một tiếng "đoong" vang lên khiến cả quán trà trở nên yên tĩnh.
Trong những tu sĩ lui tới ở Thiên Lý lâu này có không ít người lớn mạnh, người kể chuyện này kể những chuyện trong dân gian, khó tránh khỏi việc đụng chạm đến người ta, khiến đối phương không vui nên trên người của người kể chuyện luôn có một cái chuông vàng.
Nếu người ta không vui thì sẽ khiến chuông vàng kêu lên, coi như ra hiệu đổi câu chuyện khác.
Đây không phải thứ có thể tùy tiện đụng vào, linh lực phải mạnh đến nỗi có thể xuyên qua kết giới trên người của người kể chuyện mới có thể động vào cái chuông nhỏ kia.
Sắc mặt của những tu sĩ có mặt đều thay đổi, không kìm được mà đánh giá người xung quanh.
Vị tai to mặt lớn nào đang ở hiện trường vậy?
Người kể chuyện được rèn luyện hàng ngày nên rất chuyên nghiệp, sau khi giọng nói dừng lại, mắt cũng không thèm nháy, vô cùng thong dong mà đổi một câu chuyện khác: "Sau đây chúng ta hãy cùng nói về câu chuyện tông chủ của Đàm Nguyệt tông..."
Khê Lan Tẫn: "..."
Khê Lan Tẫn mờ mịt: "Sao lại không kể nữa?"
Tạ Thập Đàn thu tay về, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ mỏi mệt: "Có lẽ là đã phát hiện ra rằng bản thân đang nói chuyện xằng bậy."
Nói xằng bậy thì đã sao, mấy người nhỏ bé như hắn rất thích chuyện này đó.
Khê Lan Tẫn nói thầm trong bụng, hắn nhập một ngụm trà, nghiêng tai lắng nghe một lát, cảm giác có hơi nhàm chán. Hắn không có hứng thú nghe chuyện của vị tông chủ đức cao vọng trọng này của Đàm Nguyệt tông, trái lại hắn lại nghe lén người khác nói chuyện.
Một lát sau, Khê Lan Tẫn không kìm được mà quay đầu lại nhìn.
Hắn có cảm giác, rằng từ nãy đến giờ có người cứ "nhìn chằm chằm" vào hắn.
Vừa quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Tạ đã đập vào mắt.
Tiểu Tạ quay đầu, không nhúc nhích hướng về phía hắn.
... Là ảo giác à, tiểu Tạ có nhìn được đâu.
Khê Lan Tẫn lại nhìn chỗ khác, tiếp tục hóng hớt chuyện của bàn bên cạnh.
Cảm giác đó vẫn như cũ.
Không đến thời gian nửa chén trà, Khê Lan Tẫn cuối cùng cũng không nhịn được mà quay đầu lại: "Tiểu Tạ, ngươi đang nhìn ta sao?"
Với cái tính cách thối hoắc của tiểu Tạ, Khê Lan Tẫn còn tưởng y sẽ không trả lời, nào ngờ Tạ Thập Đàn lại bình tĩnh mà "ừ" một cái.
Không hiểu sao Khê Lan Tẫn lại cảm thấy buồn cười: "Sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm ta mà không nói gì hết."
Trong lúc nhất thời, Tạ Thập Đàn cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Im lặng một lúc, thiếu niên tóc trắng tuấn mỹ như tranh hỏi: "Ngươi tên gì?"
"..."
Khê Lan Tẫn im lặng, không kìm được mà lảm nhảm: "Chẳng trách ngươi muốn nói lại thôi mà vẫn không gọi ta, có phải là đang ngại hỏi đúng không? Hai chúng ta đã quen nhau lâu vậy mà đến cái tên của ta ngươi cũng không nhớ, được rồi, nể ngươi có thể biến thành lông xù nên ta tạm thời tha cho, tên là Đàm Khê."
Không phải là cái tên mà y muốn nghe.
Môi mỏng của Tạ Thập Đàn nhếch lên, chú ý đến từng động tác của khê Lan Tẫn, lẳng lặng ngồi một bên, không lên tiếng.
Thấy Tạ Thập Đàn không nói gì, Khê Lan Tẫn cũng không để ý nhiều, tiếp tục nghe chuyện phiếm của bàn bên cạnh.
Hắn chỉ nghiêng tai nghe một lát mà hai mắt đã sáng ngời, giật giật tay áo của Tạ Thập Đàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tạ, ta nghe tu sĩ của bàn bên cạnh nói, hình như trong tay hắn có bí văn gì đó có thể gửi cho Thiên Lý Thuận Phong Hành ở Thiên Lý lâu, nếu bọn họ được chọn trúng thì có thể truyền tin tức của bọn họ ra ngoài."
Tạ Thập Đàn: "Ò?"
Khê Lan Tẫn nghiêm mặt, móc tờ giấy tối hôm qua ghi ra từ trong ngực: "Ta cũng muốn đi gửi."
Hắn hơi khựng lại, chờ mong nhìn Tạ Thập Đàn: "Tiểu Tạ, ta thấy ngươi có vẻ như biết nhiều chuyện, vậy ngươi có biết chuyện của Vọng Sinh Tiên tôn không? Y có bí mật gì hoặc là sở thích gì mà không muốn để người khác biết không?"
Tạ Thập Đàn thấp giọng lặp lại: "Sở thích?"
Hai mắt Khê Lan Tẫn lóe lên, cầm bút lông, gật đầu.
Khê Lan Tẫn không dám tin, cắn ngòi bút lẩm bẩm: "Người gì mà không có sở thích là sao? Tu vi của y cao như vậy, chẳng lẽ là thích bế quan tu luyện? Chẳng trách bế quan ở trên núi tuyết mấy trăm năm không ra ngoài, uầy, đúng là nhàm chán."
Nghe đáng giá như vậy, Tạ Thập Đàn nhíu mày, cố gắng suy nghĩ: "Chắc là thổi tiêu?"
Khê Lan Tẫn thêm mắm dặm muối: "Vô cùng yêu âm nhạc! Còn gì nữa không?"
Tạ Thập Đàn: "Có biết chút chút về màu vẽ."
"Có hoa tay vẽ tranh, vẽ rất đẹp..." Khê Lan Tẫn tiếp tục bôi chữ: "Đúng rồi, Tạ Thập Đàn trông có đẹp không?"
Tạ Thập Đàn im lặng vài giây, đôi môi giật giật: "Ngươi thấy thế nào?"
Khê Lan Tẫn cúi đầu sửa bản thảo thật chi tiết, tỉ mỉ, thuận miệng trả lời: "Y có cái tên hay như vậy, ta thấy có lẽ trông y rất dễ nhìn."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu cười tủm tỉm bổ sung, giống như đang dỗ dành người ta vậy: "Nhưng chắc chắn không xinh đẹp như tiểu Tạ nhà ta."
Tiểu Tạ nhà ta, như tuyết như ngọc, có tư chất của thần tiên, sắc nước hương trời!
Tạ Thập Đàn: "..."
Khê Lan Tẫn hết xóa lại sửa, dưới cố sự mới của người kể chuyện, hắn cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo của mình, thỏa mãn ngắm nghía hai lần: "Tốt rồi, chúng ta gửi nó đi đi."
Tạ Thập Đàn: "Viết gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Khê Lan Tẫn làm chuyện ké danh tiếng xào cp này, vốn đang kích động, thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của tiểu Tạ, không hiểu sao lại ngại, sờ chóp mũi nói: "Sau này ngươi sẽ biết."
Dứt lời, hắn đứng dậy tìm tiểu nhị của Thiên Lý lâu, nói rõ mục đích.
Tiểu nhị khi nãy còn trừng mắt với Khê Lan Tẫn nghe xong thì thái độ tốt lên nhiều, dẫn hai người đi xuống lầu, sau khi bước vào kết giới, đi tới khu vực không tùy tiện mở ra cho người ngoài: "Nơi gửi bản thảo là ở hậu viện, sau khi các hạ đưa bản thảo lên, có thể đứng hành lang chờ một chút."
Hậu viện ở phía sau kết giới không cùng một phong cách với tiền viện, tiền viện lịch sự, tao nhã lại tinh xảo, trong khi đó, hậu viện lại hoa lệ, khí phách, dùng linh thạch làm lan can, toàn bộ hậu viện đều được bọc trong những sợi tơ linh khí màu sữa tràn lan, mờ mờ ảo ảo, giống như tiên cảnh. Linh khí ở đây dày đặc hơn bên ngoài mấy chục lần, vừa bước vào, kinh mạch đều giãn ra, rất thoải mái dễ chịu.
Tiểu nhị hơi kiêu ngạo về địa bàn nhà mình, ai được hắn dẫn vào cũng khiếp sợ trước tác phầm của Thiên Lý Thuận Phong Hành. Hắn nhìn hai người sau lưng, chuẩn bị chiêm ngưỡng vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ như thường ngày.
Vậy mà lại thấy người mặc áo đỏ nhàn nhã dạo chơi, giống như đến hậu hoa viên nhà mình vậy, cười tủm tỉm nhìn trái ngó phải, không lộ ra vẻ mặt khác lạ nào. Người mặc áo trắng dùng vải che mắt đứng đằng sau, bước đi thong dong, giống như không hề phát hiện ra.
Hừ, một tên có mắt như mù và một tên mù.
Tiểu nhịn thầm oán một phen, tiếp tục nói: "Sau khi qua được vòng sơ thẩm thì sẽ có người đến gặp ngài để thương thảo, sau khi qua trung thẩm thì người trong lâu sẽ dựa trên nội dung trong bài của ngài để trả thù lao thích hợp. Ngài cứ yên tâm, lâu của chúng tôi làm việc công bằng, cho dù là ngài có đưa ra nội dung gì cũng sẽ không tiết lộ thân phận của ngài, dẫn kẻ thù đến."
Khê Lan Tẫn càng nghe càng thấy thú vị: "Có thù lao nữa sao?"
Tiểu nhị cười nói: "Giống như chuyện loạn lân giữa bố chồng con dâu của tông chủ Vô Cực môn, vị tu sĩ gửi tin kia đã nhận được thù lao là một vạn linh thạch thượng phẩm. Đến nay Vô Cực môn cũng không tìm được ai là người đã gửi tin, thế nên khách quan cứ yên tâm, chúng tôi làm ăn rất chuyên nghiệp."
Khê Lan Tẫn nhịn không được mà vỗ tay.
Quá là kinh doanh rồi, chẳng trách Thiên Lý Thuận Phong Hành lại có thể ngày càng lớn mạnh.
Sau khi đến trước cửa phòng sơn đỏ, gửi bản thảo, Khê Lan Tẫn và Tạ Thập Đàn bị mời đến sảnh lớn, chờ tin tức sơ thẩm.
Cái sảnh lớn này có hơi khác với nơi vừa bước vào kia, kết giới như làn nước ngăn cách từng không gian, bóng người và giọng nói đều mơ hồ, nghe không rõ nhìn không thấu.
Khê Lan Tẫn bình thản ngồi xuống, giơ chân bắt chéo, móc quả ngọt còn thừa trong ngọc bội trữ vật ra ném vào miệng.
Tu sĩ ngồi trong hành lang không nhiều, mặc dù có kết giới ngăn lại nhưng dường như tác dụng không được tốt lắm, tiếng nói to nhỏ liên miên của hai người ngồi bên cạnh truyền đến.
Cũng giống như hai người trên lầu trước đó, bọn họ cũng thảo luận về "bí cảnh Hoa Nam", tất nhiên đang là chủ đề nóng lúc bấy giờ.
Khê Lan Tẫn nghe đầy một lỗ tai, cảm thấy hơi tò mò với bí cảnh Hoa Nam trong miệng những tu sĩ này. Hắn nâng cằm, nhìn qua Tạ Thập Đàn bên cạnh với ánh mắt trông mong.
Giống như một con thú nhỏ ngây thơ đang nhìn chằm chằm vào ngươi vậy.
Tạ Thập Đàn không thể không hỏi một câu: "Làm gì vậy?"
"Tiểu Tạ tiểu Tạ, bí cảnh Nam Hoa là cái gì?"
Hiện giờ Khê Lan Tẫn cảm thấy hình như tiểu Tạ chính là bách khoa toàn thư di động của tu chân giới, địa lý nhân văn không gì không biết, cách để khởi động là chân thành gọi hai tiếng "tiểu Tạ tiểu Tạ".
Giống như trước đây hắn gọi "tiểu Độ tiểu Độ"* vậy, tuy cách làm có khác nhưng kết quả lại giống.
(*) Một cái app nào đó bên Trung Quốc.
Bách khoa tiểu Tạ quả nhiên cho ra đáp án: "Bí cảnh năm mươi năm mở một lần, tu sĩ dưới Kim Đan mới có thể vào."
Nếu tu sĩ có tu vi cao hơn bước vào sẽ khiến bí cảnh sụp đổ, nên mới có hạn chế.
Bí cảnh này đã tồn tại từ xưa đến nay, là một mảnh dư lại của bí cảnh Thượng Cổ, nếu may mắn thì có thể vơ vét được thứ tốt không tưởng bên trong, thế nên mới thu hút không ít người.
Khê Lan Tẫn bừng tỉnh, nhớ tới lời hai người kia vừa nói, đang muốn hỏi thêm gì thì một cô gái che mặt bước đến từ ngoài kết giới, nhẹ nhàng gõ lên bức tường nước chập chờn. Nàng vái chào hai người, mỉm cười truyền âm nói: "Chúc mừng khách quý, ngài đã vượt qua sơ thẩm, hiện giờ đại nhân của chúng ta muốn thương thảo với ngài, mời đi theo ta."
Không ngoài dự đoán.
Danh tiếng của Vọng Sinh Tiên tôn lớn như vậy, chỉ là trước đây không có ai dám nói gì Tiên tôn, hiện giờ có người dám thì Thiên Lý Thuận Phong cũng không ngại mạo hiểm.
Khê Lan Tẫn cong khóe môi, đứng dậy theo cô gái che mặt quay lại hậu viện.
Lúc đi đến cửa phòng hình quạt trắng, cô gái không nhịn được nhìn Tạ Thập Đàn đi theo sau Khê Lan Tẫn, nhắc nhở: "Khách nhân, tốt nhất chỉ nên có một người đi vào."
Tới đây gửi tin tức chính là làm chuyện đắc tội với người ta, chỉ thấy người lặng lẽ đến một mình chứ chưa từng thấy có ai dẫn người khác theo, bộ không sợ sao?
Cho dù có là máu mủ ruột rà hay là đạo lữ đều có lúc phản bội, lỡ như bị phản bội, lộ thân phận, người khác ngại tính xổ lên đầu Thiên Lý Thuận Phong Hành nhưng cũng có thể tìm người gửi tin tức để tính xổ.
Khê Lan Tẫn suy nghĩ, đã biết chuyện mà đối phương lo lắng là gì, khoát tay áo, vô cùng tự tin: "Không sao, y sẽ không nói gì đâu."
Kiểu người lạnh lùng như băng như tiểu Tạ, mới chọc một cái đã kêu ré lên, y không rảnh rỗi đến mức đi phản bội hắn.
Hơn nữa, Vọng Sinh Tiên tôn người ta đang vội đi bế quan rồi, không biết hắn đang ké danh tiếng của y đâu.
Cô gái nghe vậy cũng không nói gì nữa, khom người kéo cửa ra, mời hai người vào trong.
Ở Thiên Lý Thuận Phong Hành cũng không có luật nào cấm hai người cùng vào, trông thiếu niên áo đỏ này xinh đẹp như vậy, nàng cũng không đành lòng làm khó dễ hắn.
Khê Lan Tẫn sải bước vào cửa, đập vào mắt là một cái bình phong bằng ngọc, bên trên không điêu khắc gì mà là cảnh sông núi tự nhiên hình thành, linh khí bốn phía.
Người sau tấm bình phong dường như đang lật đi lật lại bản thảo trong tay, tặc lưỡi tán thưởng. Người nọ nghe được tiếng bước chân, cười rộ nói: "À? Đến rồi à, vị đạo hữu này, ta cảm thấy 'dăm ba cái chuyện giữa ta và Vọng Sinh Tiên tôn' mà ngươi đưa đến vô cùng thú vị, quyết định trực tiếp cho qua, ngươi có còn muốn bổ sung gì nữa không?"