Thời gian thấm thoát lại trôi đi thêm nhiều năm nữa và bé con ngày nào của chúng ta đã chạm đến cảnh giới Trúc Cơ điên phong. Dưới khả năng phát triển đầy thần tốc và mạnh mẽ kia của em thì em đã nhanh chóng được chọn làm đệ tử thân truyền của Tiêu Dao trưởng lão rồi.
Thế nhưng thiếu niên trẻ tuổi ấy lại chần chừ không chịu đột phá lên Kim Đan sơ kỳ thậm chí là trung kỳ dù rằng tu vi vẫn luôn liên tục đột phá không ngừng, đỉnh điểm của việc này chính là việc Mikey đột ngột phun ra máu và ngất đi trên đài tỉ thí vào hôm nay khiến cho Hỏa Diện trưởng lão lập tức phải từ kết giới Tiên Ma dịch chuyển về môn phái.
Mộc Cô trưởng lão sau khi bắt mạch cho Mikey xong thì liền nghiêm trọng bỏ tay em vào lại trong chăn, đối mặt với sự lo lắng của Shinichirou và Izana nàng thở dài nói rằng tình huống của bé con đã ổn rồi.
"Chỉ là nếu sư điệt còn chần chừ không đột nữa thì nội đan sẽ bị hư tổn nặng nề và dẫn đến tu vi bị phế."
Izana nhìn Mikey đang tái mặt nằm trên giường trúc, y hé miệng để chuẩn bị nói gì đó thì Kakuchou đã nóng nảy nói.
"Không thể ép buộc sư điệt lên Kim Đan được sao ? "
"Không được, nếu ép buộc thằng bé thì tu vi về sau cũng sẽ bị tổn hại."
Tiêu Dao trưởng lão thở dài, học trò của nàng là người thế nào nàng còn không hiểu rõ sao ? Mọi khi Mikey luôn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và luôn luôn nghe lời nàng như cứ mỗi lần nhắc đến tu vi hay là cấp bậc thì đứa trẻ này lại hết sức chống cự.
Thế nhưng nó đã kiềm chế cấp bậc lại suốt 2 năm rồi và nàng không muốn nhìn thấy đứa trẻ này bị nổ nội đan mà chết ! Nàng siết chặt bình thuốc trắng sứ trong tay rồi sau đó phất tay áo đi ra ngoài. Nàng chính là sư tôn của thằng bé, lẽ ra nàng phải ở đó để chăm sóc thằng bé mới đúng thế nhưng trong lòng của đứa trẻ ấy lại luôn hướng về phía Bạch Hổ trưởng lão - sư đệ của nàng.
Nàng không có tư cách gì để ở lại đó cả, Tiêu Dao trưởng lão chau mày sau đó trở về chỗ ở của mình. Căn phòng bệnh phút chốc trở nên thật trầm lặng và khó chịu vô cùng, Shinichirou thở dài rồi đi đến cạnh giường để xoa mặt của em, Izana im lặng nhìn khung cảnh đó rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Y cần phải điều tra lũ đệ tử ngoại môn lẫn nội môn, Izana trầm ngâm nghĩ rồi lắc người tan biến vào không khí, đây chính là điều y rất thích sau khi ở trong thân thể này.
Đúng như y đã dự đoán, Izana lạnh mắt nhìn đám nhãi con không có tư chất, ghen ăn tức ở kia đang nói xấu bé con nhà mình, nội dung rất quá quắt lẫn bẩn tai nhưng y vẫn cố nhẫn nhịn cho đến khi thằng nhãi kia ác ý nói.
"Nghe nói là ma tôn đang cần tìm lô đỉnh đấy, hay là đợi lúc nó đứt đoạn kinh mạch rồi chúng ta hãy ném nó vào trong lãnh địa của Ma giới đi ?"
Tiếng hét đau đớn của tên đó vang lên, Izana không hề giấu đi sát khí của mình nữa mà lao đến dùng một tay bóp cổ thằng nhãi kia. Y muốn giết chết lũ khốn khiếp này thế nhưng nếu làm vậy thì thanh danh của bé con sẽ bị tổn hại mất.
Izana ném thằng nhãi đó xuống đất rồi liếc nhìn thằng nhãi đồng bọn đang ngồi run rẩy dưới mặt đất, đôi mắt màu Tử Đằng ấy lạnh lẽo và sắc bén đến mức khiến người kia sợ hãi đến mức sắp ngất đi, môi y cong lên một nụ cười đầy giá lạnh rồi sau đó trói hai tên nhóc kia lại mà mang đến thụ hình đài.
Nói xấu đồng môn, cấu kết Ma giới, xúc phạm bề trên. Ba tội lỗi lớn như vậy đều được liệt ra cho các vị trưởng lão, Izana gõ tay lên thành ghế rồi nhìn sắc mặt đen nhèm của Shinichirou, chưởng môn thấy vậy thì vội ngăn hành động rút kiếm của anh lại rồi ra lệnh hủy đi kinh mạch cũng như trục xuất khỏi môn phái để làm gương.
Tin tức hai vị đệ tử bị trục xuất trong vòng một ngày rất nhanh đã truyền khắp các môn phái khác. Một gã đàn ông nọ nghe thấy vậy thì lật đật chạy lên gian phòng cao nhất và sang trọng nhất của quán rượu.
Cửa phòng được mở ra và mùi hương tanh nồng của máu phả thẳng vào mặt của gã đàn ông nọ thế nhưng gã ta không những không sợ mà còn đi đến trước mặt nam nhân đang trầm mặt uống rượu một mình kia.
"Tôn thượng, có tin tức đến từ Vân Trung môn phái."
Takeomi nhướng mày rồi đặt chén rượu của mình xuống bàn, tiếng động nhỏ và nhẹ nhàng thật sự làm cho gã thủ hạ cảm thấy rất căng thẳng.
"Nói đi."
Gã ta cúi đầu rồi bắt đầu kể lại tin tức mình nghe ngóng được cho Takeomi, hắn nghe xong thì chỉ im lặng rồi nhàn nhạt cười lãnh đạm. Muốn Mikey bị đứt đoạn kinh mạch rồi bị ném đến chỗ của hắn ? Chỉ có lũ ngu ngốc và rỗi nghề mới nghĩ đến điều đó mà thôi, Takeomi rót rượu ra ly rỗng rồi mang nó đi đến cạnh cửa mà nhấp nhẹ một ngụm.
Hắn nghĩ rằng bản thân mình thật ra chỉ muốn xác định rằng bản thân ngoại trừ máu của em ra thì còn có tình cảm gì khác với em hay không thôi. Hắn nhìn tòa tiên phủ cách đó không xa rồi nhẹ nhàng làm bình phẳng lại trái tim đang đau nhói của mình, hắn đã sớm không còn tồn tại những thứ cảm xúc dư thừa kể từ ngày cha mẹ chết rồi.
Trái tim của hắn đã khô cằn rồi và hắn hoàn toàn không còn muốn yêu thích thế giới này nữa. Gã thuộc hạ thấy tôn thượng đã không còn quan tâm đến mình nữa thì quyết định lui ra ngoài trước.
Kể từ lúc ma tôn bước vào con đường ma đạo thì cả người dường như đã biến đổi, hắn đã không còn mang trên người bộ dáng công tử phiêu lãng cùng tính cách ôn hòa phong lưu nữa, hắn lột xác và trở nên điên cuồng khát máu đến phát sợ, gã thủ hạ thở dài rồi đóng cửa lại cho Takeomi.
Mong là sau khi bắt được Sano Manjirou rồi thì sức khỏe của tôn thượng sẽ có biến chuyển tốt đẹp.
~•~
Bé con nằm trên giường bệnh nhăn hết cả mặt, mồ hôi lạnh trong người em cứ chảy ra liên tục khiến áo quần trên người đều bị thấm ướt, Mộc Cô trưởng lão nhíu mi rồi truyền một đạo linh lực có tác dụng an thần vào cơ thể của em, nàng có thể nhìn thấy nội đan đang dần hình thành bên trong cơ thể của em rồi, nội đan thông thường mới hình thành sẽ là màu vàng cho nên nàng cũng không quá để ý.
Đợi đến khi sư điệt chịu lên Kim Đan và tu luyện thì nó mới biến thành màu lam dịu dàng được, Mộc Cô trưởng lão thở dài rồi thay khăn đắp lên trán cho em.
"Mộc Cô trưởng lão, Manjirou sao rồi ?"
Nàng quay đầu lại và thấy Hỏa Diện trưởng lão - Shinichirou đang vội vã đi vào và trên tay anh còn là một bọc nhỏ bốc ra hơi thở lạnh lẽo, Mộc Cô nhận lấy bọc nhỏ đó rồi hốt hoảng.
"Sư huynh, sao huynh liều mạng vậy ? Ngu Mị tuyết sơn là nơi rất nguy hiểm đấy."
Nàng vừa dứt lời liền thấy một số đệ tử đỡ một nam nhân tóc bạch kim đi vào, mùi máu tanh nồng cùng với những vết thương sâu hoắm trên người Izana đã khiến nàng nín bặt rồi quay sang nhìn Shinichirou, không phải Bạch Hổ sư đệ rất ghét bỏ Manjirou à, sao bây giờ y lại liều mạng đi kiếm thuốc chữa bệnh cho Manjirou rồi ?
Nhưng cứu người vẫn là trên hết, Mộc Cô kêu mấy đệ tử kia đỡ Izana lên giường lớn rồi tiến hành chữa trị. Để xoa dịu kinh mạch hỗn loạn trong người của Manjirou bây giờ quả thật là rất cần Tuyết Mộng sinh trưởng ở Ngu Mị tuyết sơn thế nhưng nơi đó lại nổi tiếng là hiểm trở và vô cùng nguy hiểm.
Đã thế Tuyết Mộng lại còn là đồ ăn yêu thích của Hồng Điểu tàn bạo nữa chứ cho nên muốn hái được Tuyết Mộng dễ dàng thì ít nhất cũng phải là cấp bậc Phân Thần trở lên. Nàng vốn nghĩ rằng Shinichirou thương em cho nên sẽ đi hái Tuyết Mộng nhưng ai ngờ người đi hái lại là Izana còn đang ở tại mức Nguyên Anh điên phong chứ.
Shinichirou nghiêm mặt nhìn Izana rồi sau đó cũng nặng nề nói ra hai chữ cảm ơn, anh vẫn còn nhớ rõ việc Izana đã sỉ nhục đệ đệ của mình ngày thằng bé bái sư như thế nào và trong lòng anh vẫn luôn để đó nhưng vì việc làm này nên anh sẽ bỏ xuống những chuyện không vui đó mà cởi mở hơn chăng.
Izana vừa được băng bó xong thì đã nhắm mắt an thần rồi. Mộc Cô thở dài rồi lại đảo qua chỗ Shinichirou để mang Tuyết Mộng đi điều chế, Shinichirou thấy mọi việc đã ổn thì cũng đứng lên để tiếp tục xuất phát đến biên giới Tiên Ma, anh vừa nhận được tin báo là có một ma tộc có bộ dáng giống với Takeomi mới vượt biên giới Tiên Ma cho nên bản thân phải tự mình đi để xác nhận một chuyến.
Còn Kakuchou thì đang cùng với các môn phái khác rà soát dưới thành rồi, Mộc Cô bảo Shinichirou cứ việc đi đi rồi tiếp tục điều chế thuốc.
Còn Mikey vẫn hôn mê trên giường thì trong đầu em lại đang xảy ra một chuyện khá là nghiêm trọng. Tuyết Liên đỡ thần hồn của Mikey nằm gác đầu lên đùi của mình rồi sau đó đặt tay lên trán em để liên tục chữa trị, sau khi bị Manila thô bạo ném khỏi Mộng Cảnh của Rindou và Ran thì Mikey đã bị mất trí nhớ rồi.
Em hoàn toàn chẳng nhớ nổi bản thân là ai và chẳng nhớ được gia đình hay bất kỳ ai ở gần mình lúc trước cả. Tuyết Liên sau khi nhận ra việc đó thì rất lo lắng mà ngay lập tức phải lôi em vào kết giới nội tâm của mình để chữa trị phần trí nhớ đã bị tổn hại kia của em.
Điều mà Tuyết Liên sợ nhất đã đến, mảnh ký ức của em về Leo, Armani và Ivor đã biến mất rồi ! Manila đi vào trong kết giới với bộ dáng tiều tụy và mệt mỏi vô cùng, cậu hỏi Tuyết Liên là không thể kiếm được những mảnh ký ức ấy của Mikey đâu cả, cứ như là nó đã hoàn toàn bốc hơi rồi ấy.
"Chúng ta không thể cứ tiếp tục giữ Mikey ở đây được, thời gian đã sắp hết rồi."
Tuyết Liên nhìn Manila rồi sau đó bỏ tay của mình khỏi trán Mikey, đoạn ký ức kia của Mikey thật sự rất quan trọng và nó đã bị biến mất hoàn toàn rồi. Tuyết Liên chỉ sợ nhất là việc này có liên quan đến 2 sợi chỉ đỏ đã bị cắt cách đây không lâu của Mikey thôi.
"...Manila, sắp tới tôi phải nhờ cậu chăm sóc Mikey rồi."
"Anh chuẩn bị đi lên Thiên giới một chuyến à ?"
Manila nhíu mày nhìn Tuyết Liên và chỉ thấy người nọ mỉm cười không nói. Cậu thấy thế thì thở dài rồi ngồi xuống dựng Mikey ngồi dậy, cậu đâu có ngờ được là Mikey dù ở đây lâu đến vậy nhưng lại là một người có đầu óc trống rỗng đâu, xem ra là phải tái tạo một lần nữa rồi.
Mikey mở mắt nhìn trần nhà rồi sau đó là nghiêng đầu nhìn về phía vô định, đôi mắt của em vô cảm và lạnh giá đến phát sợ, em có cảm giác rất lạ ở trong người nhưng lại không biết diễn tả điều đó như thế nào cả.
"Manjirou sư điệt, con tỉnh lại rồi sao ? Có còn thấy khó chịu ở đâu không ?"
Mộc Cô đi đến bên cạnh lo lắng nhìn em, em nhìn nàng ta rồi chậm rãi lắc đầu. Bản thân em vẫn nhận ra rằng mình đang ở trong Mộng Cảnh, em nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi nhưng lại có một đoạn trí nhớ rất dài mà em không tài nào nhớ được.
Em đã quên đi cái gì vậy nhỉ ? Mikey nghĩ rồi sau đó nhìn Mộc Cô, nàng thấy bé con bất chợt tỉnh lại mà không ư hử điều gì thì lo lắng vô cùng, tại sao thằng bé lại không tươi cười hay là nói chuyện như mọi ngày vậy, đã có chuyện gì xảy ra sao ?
"Mộc Cô cô cô."
"Cô cô đây, con làm sao rồi ?"
Nàng dịu dàng chạm vào gò má vẫn còn tái nhợt của em rồi sau đó nhìn em đang rũ mắt, em chạm lên lồng ngực trống rỗng của mình rồi nhợt nhạt nói.
"Con có cảm giác là bản thân đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng rồi."
Rầm !
Cả hai người quay sang nhìn cánh cửa bị thô bạo mở ra rồi nhìn Izana đang đứng như trời trồng ở cửa, em hoang mang nhìn Izana rồi sau đó rụt cổ lại đầy sợ hãi, Mộc Cô xoa đầu của em rồi nhẹ nhàng giải thích.
"Manjirou đừng sợ, Kurokawa sư đệ chính là người đã cứu mạng con đấy."
Izana mà cứu mạng mình á ? Mikey trố mắt nhìn khuôn mặt tăm tối của Izana, y nhìn Mộc Cô rồi sau đó đi đến trước mặt em rồi quỳ một gối xuống, hai tay đặt lên bả vai em để nhìn kỹ.
Giây phút y nhìn thấy sự bình thản và lãnh đạm trong đôi mắt kia thì y đã biết rằng người mình luôn mong nhớ đã xuất hiện rồi, y hít một hơi thật sâu rồi nói Mộc Cô đi ra ngoài, Mộc Cô còn định nói gì thì đã bị Izana thấp giọng mời ra ngoài, nàng thở dài dặn dò Izana đừng làm gì quá mức rồi cũng nâng người đi ra ngoài, Izana từ hai bên vai chạm nhẹ lên gò má của em.
"Mikey, là mày có phải không ?"
"...."
"Im lặng có nghĩa là thừa nhận, mày có cảm thấy mệt mỏi ở chỗ nào không ?"
Mikey kỳ quái nhìn Izana rồi gỡ tay của y ra, em không nghĩ là Izana lại tự nhiên tốt bụng đến vậy đâu. Izana bị gạt tay ra không những không tức giận mà chỉ thu tay lại rồi lại càng nhẹ giọng hơn.
"Nếu mày đã quá mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi nhé, mấy hôm sau tao sẽ đến thăm mày."
Nói xong cũng liền đi ra ngoài rồi, Mikey nhắm mắt sau đó đỡ lấy trán của mình. Em thật sự không biết bản thân mình đã quên đi điều gì nhưng mà cứ mỗi lần cố gắng nhớ lại là đầu lại đau đến phát nhức, Mikey ôm đầu rên rỉ rồi sau đó nằm thẳng xuống giường.
Em đã quên cái gì vậy ? Làm ơn hãy để em được nhớ lại đi.
~•~
Hi vọng là trong năm nay sẽ end được fic này để triển thêm hố mới.