Tính ra chap 54 bên kia là ông Izana tỏ tình luôn á, bên này kiểu khó xử lắm luôn :>.
~♡~
Izana không thể tin được mà nhanh chóng bế em đến chỗ cấp cứu. Mẹ nó, may mà y đã thủ sẵn đội cấp cứu để phòng ngừa trường hợp này rồi, nếu không thì bây giờ chỉ còn có thể ôm xác em mà ngậm ngùi hối hận mà thôi.
Rindou cùng Ran cũng vội vàng đi lấy đồ làm phẫu thuật rồi cùng các bác sĩ vào phòng, đèn phòng đỏ rực khiến Izana lo lắng vô cùng. Wakasa cùng với những người khác chạy đến, gã nhìn đèn trên phòng cấp cứu sáng rực rồi sau đó xoay người đấm cho Izana một cái.
"Mẹ mày, tao đã nói cái gì hả ? Tao nói rằng mày đừng làm những trò như thế nữa mà ! Mày ép Mikey phải về với mày thì có ích gì, nó vốn dĩ là người cứng đầu cứng cổ mà mày còn ép, mày ép nữa đi ! Ép tiếp đi rồi tao sẽ lấy luôn cái mạng chó nhà mày !"
Benkei vội ngăn cản cái hành động mất khống chế của Wakasa rồi kêu gã là nên bình tĩnh trước khi cuộc phẫu thuật thành công. Wakasa nắm tóc mình rồi sau đó lấy thuốc lá ra tìm một nơi nào để hút.
Sanzu hai mắt đỏ ngầu nhìn Takeomi rồi đút tay vào túi quần kiên nhẫn chờ đợi, nếu lần này Mikey mà không qua khỏi thì chính tay Sanzu sẽ kết liễu Takeomi lẫn anh em Haitani.
Tình huống của Mikey bây giờ thật sự không ổn, dù lúc trước Ran và Rindou đã từng phẫu thuật lấy Băng Liên ra khỏi người Mochi và tập luyện giải phẫu nhiều lần thế nhưng lần này thật sự quá mức kỳ lạ. Băng Liên kia đúng là phá ngực em mà nở ra thế nhưng thay vì cành hoa xuyên thẳng qua người thì Băng Liên lần này lại giống như đang bao bọc lấy tim của em hơn.
Ran căng thẳng nhìn lên màn hình nội soi, trái tim của Mikey vẫn đập thế nhưng nó lại bị bao phủ bởi một lớp băng không dày cũng không mỏng. Rindou hít sâu một hơi rồi sau đó thử đề nghị với Ran là đi kiếm người có năng lực hệ hỏa đến xem sao, Ran trầm ngâm rồi sau đó nhìn đóa hoa đỏ rực lạnh lẽo đang cắm ở ngực của em.
~•~
Ôi trời, tôi chỉ đi có vài năm mà cậu đã quyết định tự sát rồi sao ?
Giọng nói bình thản của Tuyết Liên vang lên đằng sau em, hai mắt em bị bịt chặt lại cho nên không tài nào thấy được dáng vẻ của người đó. Nhưng em không muốn để tâm đến lời nói của Tuyết Liên, vì em mà quá nhiều người quan trọng đã phải ngã xuống rồi, em không muốn tiếp tục sống một cuộc đời như vậy nữa. Tuyết Liên vòng ra trước mặt em, bàn tay thon mềm lạnh lẽo trượt lên cằm em rồi sau đó nâng lên.
Sao lại buồn bã thế này ? Ivor ăn hiếp cậu sao ?
Em xoay mặt đi nơi khác khiến cho Tuyết Liên càng thêm hiểu rõ, vậy là không phải Ivor ăn hiếp mà là lũ kia ăn hiếp nhỉ ? Y nghĩ thế rồi sau đó kéo em ngồi xuống, Mikey ở thế giới này vẫn chưa chết được thế nhưng vì bị kích thích quá mức nên mới tự tạo Băng Liên lên người mình, may mà y trở về kịp lúc và kịp thời Băng Liên bung nở hoàn toàn chứ không thì bây giờ chỉ có nước nhìn thế giới sụp đổ mà thôi.
Băng Liên của y có hai dạng nguyên bản là xuyên thủng và bảo hộ tương đương với nở rộ hoàn toàn và nở. Nở rộ hoàn toàn chính là như lần đại náo ở Phạm Thiên, Băng Liên hoàn toàn đâm xuyên qua bụng của Mochi và suýt làm cho anh ta đi về chầu ông bà. Còn nở tức là bảo hộ thì sẽ tạo ra một lớp băng mỏng để bảo vệ phần cơ quan bị tổn thương, ban nãy nếu y mà đến muộn chút nữa là Mikey đã tự xuyên thủng ngực của mình rồi.
"Anh... cứu tôi làm gì chứ ?"
Hửm ? Sao thế, việc tôi cứu cậu là lẽ đương nhiên mà.
"Tôi không muốn sống nữa, cuộc sống này dở tệ !"
Em thổn thức nói rồi chôn đầu lên cánh tay của mình, Tuyết Liên nhìn Mikey đau khổ như vậy thì cũng hiểu rõ, như bao thế giới khác Mikey luôn là một đứa trẻ mạnh mẽ, thuần khiết và vô cùng ngây thơ thế nhưng người nào cũng bị lợi dụng rồi bị hành hạ rất nặng nề về thể xác và tâm hồn, thế nhưng, thế nhưng y không muốn nhìn thấy bản thân mình ở các thế giới khác đều chết một cách đau đớn như vậy.
Y còn nhớ lần đầu tiên mình đi gặp bản thân ở một thế giới khác, y ở thế giới đó mới chỉ 10 tuổi thế nhưng lại bị mắc bệnh tim, nhà Sano vì thế mà gửi cậu bé Manjirou ở bệnh viện suốt từ lúc mới sinh ra. Đứa trẻ ấy sống trong sự cô độc suốt 10 năm và rồi đến một ngày nó nhận được thông báo rằng... ông bà Sano sẽ không trợ cấp tiền cho bệnh viện nữa.
Đứa trẻ ấy lần đầu cũng như lần cuối được gặp gia đình mình, nó vui vẻ nhìn bọn họ bỏ rơi mình rồi còn phải nói xin lỗi rằng vì mình bị bệnh mà cha mẹ mới ghét bỏ mình, y gặp nó và rồi nó nói với y rằng.
Em muốn được sống.
Thế nhưng chi phí cung ứng cho bệnh viện đã sắp cạn, không một ai nỡ nói những lời đau đớn ấy cho đứa trẻ thơ ngây kia, nó cứ thế chờ đợi chờ đợi cho đến gần sinh nhật của mình rồi nắm tay của bác sĩ bảo rằng.
Tim của em bị hỏng rồi cho nên... bác sĩ có thể tặng em thuốc độc không ?
Đứa trẻ ấy lựa chọn tiêm thuốc độc vào người và mở mắt nhìn lên trần nhà cho đến tận lúc chết, trước khi chết đi, cậu bé chết đã giãy dụa rất kịch liệt, nó đau đớn đến mức khiến các bác sĩ cũng phải bật khóc thế nhưng chính bản thân nó lại chẳng thể khóc nổi, y lặng người nhìn bản thân mình dần chết đi trên giường bệnh rồi sau đó run rẩy rời đi.
Rồi sau đó là biết bao lần y đều phải chứng kiến cái chết của 'bản thân' ở nhiều thế giới khác, rõ ràng có người rất khát khao được sống lâu, có người muốn được sống cạnh người mình yêu và cũng có người đã chết thế nhưng tất cả lẽ ra phải có một kết cục tốt đẹp hơn.
Tự thiêu, bị tông xe chết, bị nguyền rủa đến chết, tự sát,.... từng thứ một đều đâm thẳng vào mắt và tim của y. Y căm phẫn nhìn thiên đạo và rồi nghiến răng nói.
Nếu các ngươi muốn bức ta phải đi ngược với thiên đạo thì ta sẽ đi ngược thiên đạo, để cho ta xem thử rốt cục thiên đạo các ngươi muốn lấy mạng 'ta' như thế nào ?
Rồi từng chút một y can thiệp vào từng thế giới một, rút ra kinh nghiệm rồi lại tiếp tục can thiệp, những kết cục khác cũng vì thế mà được tạo ra dưới bàn tay của y và ở thế giới này y sẽ dứt khoát không để cho 'bản thân' mình phải chết !
Cậu không được phép chết !
"Anh nghĩ anh là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi phải sống ?"
Cậu nghĩ kỹ lại đi ! Nếu cậu chết rồi thì ai sẽ là người đau lòng nhất ? Ivor, Ema, Armani, Leo, Draken, Baji.... tất cả những người đó đều sẽ đau lòng và bị dày vò bởi cái chết của cậu !
Cái chết không phải là giải thoát duy nhất mà nó chính là thứ mở đầu cho nhiều đau khổ hơn, Tuyết Liên không muốn nhìn thấy nhiều thế giới như vậy mà người đón nhận tất cả và kết thúc tất cả lại chỉ có mình 'Mikey'. Y nhìn Mikey trước mắt mình đã sắp hỏng tới nơi thì ôm em vào lòng.
Tôi biết cậu rất đau khổ thế nhưng làm ơn đừng chết, những người yêu cậu bằng con tim thật sự có rất nhiều và việc duy nhất cậu cần chính là mở lòng và nói chuyện thôi nên đừng tự gánh vác một mình.
"Nhưng mà nó đau lắm, tôi... rất sợ."
Cậu không chỉ có một mình, cậu còn có tôi, có Shinichirou, có Ema và có rất nhiều người ở cạnh mà.... nếu như cậu sợ Phạm Thiên như vậy thì tôi thay cậu phá hủy nó, nha ?
Tuyết Liên dịu dàng an ủi em rồi sau đó gỡ băng bịt mắt ra cho em, không gian tăm tối phút chốc đã biến thành một nơi rất xinh đẹp tràn ngập nắng ấm và mùi hương của hoa bách hợp, Tuyết Liên nhìn em đầy dịu dàng rồi nói cho em nghe rằng đây chính là thế giới nội tâm của em ở một thế giới khác.
Đứa trẻ ấy rất yêu thích hương hoa bách hợp thế nhưng vì bị bệnh tim cho nên nó chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà thôi.
"Tôi ở thế giới đó đã chết sao ?"
....Thằng bé chết vì tiêm thuốc độc vào người.
"...."
Cho nên nếu cậu đã khỏe khoắn như vậy thì hãy thay đứa trẻ ấy và bản thân cậu ở nhiều thế giới khác sống đi.
"....Tôi bây giờ có sống lại đi chăng nữa thì sống thế nào chứ ?"
Tuyết Liên biết em đã lung lay rồi thì mỉm cười và đứng lên, y đi lấy chiếc vương miệng được bện từ hoa rồi đội lên đầu cho em, đôi môi hồng phớt cong lên nhẹ nhàng.
Tất cả mọi thứ đều có tôi lo cho cậu.
Nói xong y nhẹ nhàng chạm lên lồng ngực của em rồi sau đó rút Băng Liên lại. Y ủng hộ việc em dùng Băng Liên xiên chết lũ người kia nhưng với bản thân là không được phép, Mikey ở thế giới này phải sống thật hạnh phúc và thật vui vẻ thì y mới có thể yên tâm được !
Thế nhưng bây giờ phải để Mikey hôn mê cái đã !
Y đặt tay lên má của Mikey rồi sau đó hai mắt em nhắm nghiền lại, em ngã người về phía trước rồi sau đó được Tuyết Liên đỡ lấy, y đặt em nằm lên thảm cỏ rồi sau đó đứng lên.
-Anh dẫn người nào đến vậy ngài chúa tuyết ?-
Manjirou-chan ?
Một đứa trẻ mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh xuất hiện từ trong bụi cỏ, mái tóc màu vàng nắng nhẹ nhàng tiến đến chỗ y, đứa trẻ ngước đầu nhìn y rồi ngồi xuống thảm cỏ mà xoa đầu em.
-Đây là em khi trưởng thành ạ ?-
Ừm, Manjirou-chan thích không ?
-Thích sau hoa bách hợp thôi ạ.-
Vậy hả, vậy Manjirou-chan cứ tiếp tục vui chơi nhé.
-Anh chuẩn bị đi đâu vậy ạ ?-
Anh đi gặp một người đặc biệt.
-Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.-
Bé con cong môi cười chào y rồi sau đó tiếp tục đặt bó hoa xuống bên cạnh để bện thành vương miện, mong là ngài chúa tuyết sẽ lại đến đây chơi với bé con.
~•~
Ran và Rindou nhìn bông hoa đỏ rực kia thu nhỏ lại rồi biến mất, mắt của cả hai sáng rực lên rồi tiến hành kiểm tra sơ bộ, nhịp tim của em đã phục hồi, hơi thở cũng có dấu hiệu bình thường trở lại, phần tim mạch chưa bị tổn thương đến, máu trước ngực tuy còn chảy nhiều nhưng mà đã bắt đầu khống chế lại được rồi.
Izana nhìn đèn của phòng cấp cứu đã chuyển xanh thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này Kakuchou cũng đi đến bên cạnh báo cáo.
"Kokonoi Hajime đã mất tích."
"... Không cần quan tâm, không có Mikey ở cạnh thì nó sẽ không làm gì được cả."
Nhưng dù vậy Izana cũng phải đề phòng dị năng của Kokonoi, y nhíu mày nghĩ rồi sau đó trước mắt như có gì lạnh lẽo lướt qua. Y xoa xoa mặt rồi sau đó nhìn Ran và Rindou đi ra báo cáo kết quả mà y muốn nghe nhất.
Mikey đã an toàn rồi.
Sanzu thở phào nhẹ nhõm sau đó nhìn lên cánh cửa phòng cấp cứu đầy toan tính.
~•~
"Shiba Taiju, Terano Minami, tôi muốn hai người hợp tác cùng với tôi.
~0~
Debut bé Mikey ở thế giới song song khác nạ.
Sano Manjirou (10 tuổi) biệt danh của bé nó là Lily, chết vì tiêm thuốc độc vào người :< và là bé con duy nhất căm thù toàn thể nhà Sano.