(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 57



*Cười tự mãn* Nước đi này mấy cô không dự đoán được đâu 💅

~♤~

Việc Leo xuất hiện ở đây hoàn toàn là điều mà bất kỳ ai cũng không thể ngờ đến được, Ran và Rindou đơ người nhìn nam nhân tóc đen mắt tím than trước mắt, nhìn ông ta tựa như đang bị nuốt chửng bởi bóng đêm vậy, mày kiếm chau lại và mắt phượng sắc bén quét sang chỗ bọn họ.

"Mikey đang ở đâu ?"

Kokonoi lo lắng ôm em chặt hơn rồi thu người lại vào ngã rẽ, gã bế em đi về hướng ngược lại và cố gắng né xa lũ người đang chạy trên hành lang, gã sợ rằng sắp tới chỗ này sắp đánh nhau to đây nhưng mang em ra khỏi đây mới là ưu tiên hàng đầu.

Sanzu sau khi băng bó một chút rồi cũng đi ra ngoài xem xét tình hình, Kokonoi đi ngang qua hắn hỏi.

"Mày rốt cục đang tính toán gì ?"

"Mikey là vị vua độc nhất của mình tao."

Mikey không phải là của riêng mình mày, Kokonoi lạnh nhạt nghĩ rồi tiếp tục bế em rời đi, nhìn em có vẻ như sắp sửa tỉnh lại rồi mà gã còn chưa tìm được đường ra nữa.

Bên khu 7A lúc này, Ivor và Izana nhìn nhau đến tóe lửa, trên người của cả hai đều đầy vết thương có lớn có nhỏ thế nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ sự từ bỏ nào cả. Leo chắp tay ra sau lưng rồi đi đến khu 7A, nghe nói rằng hai tên nhóc này đang đánh nhau để giành dựt học trò của hắn nhỉ.

Xem ra là em đã được người cứu đi rồi. Leo nghĩ thế rồi đi lại nắm cổ của hai tên nhóc ngu ngốc kia, để em rời đi được thì cũng tốt thôi nhưng mà nhìn hai tên nhóc này đánh nhau thì hắn cũng không mấy hài lòng, Izana và Ivor nhìn người đàn ông kia dễ dàng ngăn cả hai người lại thì một bên sửng sốt một bên chậc lưỡi.

"Thay vì 2 cậu đánh nhau thì nhanh chóng kiếm Mikey thì sẽ tốt hơn đấy."

Kakuchou vốn dĩ đã cảm thấy không ổn khi giao cho Wakasa và Takeomi canh chừng lúc đầu nên khi Ivor và Izana đánh nhau thì cậu ta đã sớm xoay người chạy đi kiếm Mikey rồi, cậu lấy bộ đàm ra, chỉnh đến kênh của Sanzu rồi nói.

"Mày đã tìm thấy Mikey chưa ?"

Sanzu nhoẻn miệng cười nhìn Kokonoi đang đưa Mikey nằm lên xe rồi nói vào bộ đàm.

"Tao kiếm được Mikey rồi."

Kakuchou trầm ngâm rồi nghiến răng cảnh cáo.

"Mày mau đưa Mikey về đây !"

Cậu lẽ ra phải nhận ra từ trước mới đúng, với năng lực đó của Sanzu thì thừa sức nhận ra sự tồn tại của một người nữa dù cho kẻ đó có là Kokonoi hay là tàng hình đi chăng nữa. Tiếng cười tinh quái của Sanzu vang qua bộ đàm như đang chê cười sự ngu ngốc của cậu và mọi người ở Phạm Thiên.

"Tao hi vọng rằng lần sau gặp lại mày và vua của mày có thể thông minh hơn."

Tiếng bộ đàm bị bóp nát hoàn toàn khiến sắc mặt của Kakuchou tái mét, cậu nhanh chóng liên lạc với toàn bộ những người có khả năng ngăn chặn đám người của Taiju lại rồi sau đó vội từ cửa sổ nhảy thẳng xuống mặt đất, cát bụi phất lên và Kakuchou lập tức sử dụng năng lực của mình bao trùm  cả khu vực rồi lấy bản đồ điện tử ra nhìn.

"Kakuchou-san, có một đoàn thương nhân đang đi qua chốt kiểm soát của chúng ta ở hướng...Anh có thể đến đây được không ?"

Kakuchou ấn lên tai nghe rồi kêu đàn em giữ đoàn thương nhân lại, cùng lúc này hàng loạt các chỗ kiểm soát khác đều đồng loạt thông báo rằng có đoàn thương nhân đi qua, Kakuchou nhìn thấy sự bất thường này mà hai mắt tối sầm lại. Hai kẻ phản bội kia chính là dùng cách này để thuận lợi đưa Mikey đi ? Cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn vào bộ đàm ra lệnh chung.

"Tất cả các thành viên ở chỗ kiểm soát chú ý, hãy hỏi các thương nhân đang định đi đâu và hãy kiểm tra từng mặt hàng một có trên cỗ xe ngựa."

"Rõ."

Thằng Kakuchou này đúng là không dễ qua mặt chút nào, South nghiến răng nghĩ, để có thể che giấu em bọn họ đã tách thương đội ra rất nhiều cửa khác nhau và không sử dụng đến dị năng để che giấu em của Kokonoi, bây giờ bọn chúng đúng là đang kiểm tra hàng hóa của bọn họ thật và không biết là Kakuchou sẽ lựa chọn hướng đi nào nữa.

"Báo cáo cửa 1, mục tiêu đến là Hải trấn."

"Báo cáo cửa 2, mục tiêu đến là Cố thành."

"Báo cáo cửa 3, mục tiêu đến là...."

Tất cả đều có mục tiêu đến khác biệt như vậy sao ? Kakuchou nghĩ rồi sau đó thả bản đồ xuống đất, từng nơi các thương buôn đến đều rất xa vị trí của Phạm Thiên, một số nơi Phạm Thiên còn chẳng thể với tay đến nữa nhưng lại có một nơi mà cậu chắc chắn Mikey bây giờ phải đến.

Hải trấn ! Cơ thể của Mikey bây giờ chắc chắn rất cần nước mà trong các mục tiêu thương đội hướng đến lại chỉ có mỗi Hải trấn là gần nhất. Kakuchou tính toán một chút rồi hỏi kết quả kiểm tra thế nào rồi.

"Kakuchou-san, ở đội thương nhân... trên xe có một quan tài."

"Tra !"

"Dạ."

Đàn em kia sau khi nói xin lỗi xong thì cẩn thận giở nắp quan tài ra, xác ướp gầy guộc bốc mùi hôi thối vừa ngửi đã buồn nôn khiến người đó ngay lập tức thả nắp quan tài xuống.

Còn bên cửa kia thì cũng phải tra xét quan tài, người kia run rẩy hai tay nhấc nắp quan tài lên, một xác chết chết mặc hỉ phục đang nằm trong đó, trên người người đó còn tỏa ra một mùi thơm ngát ngào ngạt, gã ta nuốt nước bọt nhìn hỉ phục đỏ rực và chiếc khăn màu đỏ rực đang che giấu dung mạo của nữ nhân kia.

Đó chắc chắn là một mỹ nhân rất xinh đẹp, gã ta muốn lật khăn che mặt của người kia lên thì bị một bàn tay thô ráp ngăn lại.

"Không được chạm vào hỉ khăn của tân nương !"

Hóa ra cỗ xe này không phải là cỗ xe của đoàn thương nhân mà chính là cỗ xe đưa tiễn tân nương, gã ta run rẩy hỏi nguồn gốc của người nằm trong quan tài, gã đàn ông thô to kia thở dài bảo rằng.

"Nàng ấy tên Lục Chu, là một mỹ nhân rất xinh đẹp nhưng bạc mệnh, mới đôi mươi thôi đã qua đời."

Lúc nàng ta còn sống đã được rất nhiều người theo đuổi, các nữ nhân trong làng vì ghen tị với nhan sắc của nàng ta lại nghi ngờ nàng ta là hồ ly tinh cho nên đã rạch mặt và cổ của nàng ta. Cho đến tận lúc chết, đôi mắt của nàng ta vẫn sáng rực rồi sau đó hét lên.

Nếu ta thật sự là hồ ly tinh thì thân thể sẽ bị thối rữa, giòi bọ quấn thân còn nếu ta không phải hồ ly thân mình thơm ngát.

Nói xong nàng ta liền chết, cả người sau đó cũng tỏa ra hương thơm ngát mũi. Một địa chủ đi ngang qua thương tiếc cho nên muốn lấy nàng ta về để làm vợ.

"Người anh em đừng đùa chứ, nàng ta đã chết rồi."

Gã nuốt nước bọt mà nhìn mỹ nhân đang nằm trong quan tài, gã ta quả nhiên là nhìn thấy rất nhiều vết rạch trên cổ của nàng lại kết hợp với câu chuyện quái dị kia nữa cho nên đã phần nào tin tưởng.

"Lão già kia muốn thử cái mới lạ cho nên quyết định mang nàng ta về để minh hôn, giờ lành đã sắp tới rồi, anh mau để tôi đi đi."

Thế nhưng lỡ như khuôn mặt của nàng ta lại là khuôn mặt của tổng trưởng thì sao, gã ta run rẩy nghĩ bên cạnh còn như nghe thấy tiếng gió lạnh thổi lên người. Kakuchou đi đến cỗ xe của vị tân nương kia rồi nhíu mày trước mùi thơm của nước hoa, cậu ngó mặt vào rồi sau đó không thèm tin lời của đàn em nói mà lật hỉ khăn lên.

Gã đàn em hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, Kakuchou nhíu mày nhìn khuôn mặt của tân nương kia. Khuôn mặt của người kia đúng là không thể nào nhìn ra hình dạng được vì bị dao rạch quá nhiều, người đàn ông thô kệch kia nhắm mắt rồi nhẹ nhàng đắp khăn lên mặt của nàng.

Kakuchou cúi đầu xin lỗi rồi kêu người đó có thể rời đi. Nam nhân đó đóng nắm quan tài lại rồi kéo rèm cửa lại rồi lững thững lấy roi quất vào người ngựa, con ngựa thững thờ lăn bánh rồi nhanh chóng rời đi.

Những ngón tay thon dài của tân nương nhẹ nhàng nhấc lên rồi bất động. Người lái xe nhận ra đằng sau vẫn có người đuổi theo thì lái xe vào một ngôi nhà trong khá lớn được trang trí theo phong cách của Trung Quốc, một người trong có vẻ giàu sang thân mặc hồng y đi ra, y vui vẻ đưa tiền cho nam nhân kia rồi đi ra đằng sau vén rèm xe ra, y đi vào rồi sau đó thật khẽ khàng mà bế tân nương của mình ra.

Tay nàng buông thõng xuống, móng tay sơn đỏ chói mắt đâm vào mắt của Kakuchou. Cậu nhìn đôi 'phu thê' kia đi vào nhà rồi sau đó rất nhiều người đang ngồi ngoài nói cười rôm rả.

Tựa như tân nương vẫn chưa chết vậy.

Kakuchou nhăn mặt âm thầm nhìn đám cưới diễn ra, tân nương và tân lang sau khi bái đường xong thì ngay lập tức được đưa vào động phòng. Xem ra đây đúng thật là một đám cưới rồi, Kakuchou thu đôi mắt đã cay xè của mình rồi xoay người rời đi. Tiệc cưới linh đình vẫn tiếp tục diễn ra nhưng trong phòng hoa chúc lại là khung cảnh khác.

Tân lang đặt tân nương của mình lên giường rồi sau đó đứng lên lột da mặt của mình, khuôn mặt của South hiện ra, y thật cẩn thận nâng hỉ khăn của tân nương lên rồi sau đó cũng làm điều tương tự với nàng. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mikey hiện ra, South lau mồ hôi trên đầu. Hên mà Mikey từ đầu đến cuối không hề tỉnh lại chứ nếu em mà biết bọn họ dùng cách này để đưa em đi thì em sẽ bào nát đầu của bọn họ mất.

Nhưng thôi, thoát được là hay rồi giờ thì chỉ cần mọi người qua chốt nữa là xong. South nghĩ xong rồi sau đó nhìn em đầy cảm thán, Mikey đúng là một mỹ nhân vô khuyết, lúc mới đầu bọn y mặc hỉ phục lên cho em thì còn ngơ người một hồi lâu cơ, Sanzu thì khỏi phải nói là điên cuồng đến cỡ nào khi biết y là người diễn vai tân lang thế nhưng mà vì kế hoạch đã được bàn trước từ lâu cho nên gã ta cũng đành hậm hực mà cải trang cho em.

Mệt mỏi thật sự, South bóp trán rồi sau đó tháo mũ phượng cùng tóc giả ra cho em, Mikey ngủ suốt trong kế hoạch của bọn họ lại thêm thân nhiệt thấp nữa cho nên mới có thể đánh lừa được sự kiểm tra của Kakuchou.

Kiểu gì y và Taiju cũng phải đấm vào mặt của Kakuchou một lần, mẹ nó chứ !

~♤~