“Nếu vì lý do kia mà Takemichi không thể điều tra cùng vậy sao ta không biến thằng bé thành người của gia đình mình?”
Takemichi và Kousho cùng lúc nghiêng đầu về một bên, trên mặt hiện rõ dấu chấm hỏi to đùng, Kenji nhìn cũng đủ biết hai người họ vẫn chưa hiểu được ý của anh, anh lắc đầu rồi từ tốn nói rõ hơn cho họ
“Ý anh là sao ta không nói với ông nội xin ông cho Takemichi trở thành một người thuộc gia tộc của ta?”
Kousho ngờ ngợ hiểu được ý của anh mà cũng bắt đầu ngồi đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi lại chỉ tay về phía cậu
“Anh muốn để cậu ta trở thành một Yakuza?”
“Đại loại thế”
Kenji xoay vô lăng rẽ vào cua quẹo cuối cùng trở về nhà, anh tiếp tục chạy cho đến khi nhìn thấy căn nhà quen thuộc. Kenji đậu xe vào gara rồi tắt máy giục cả bọn nhanh vào nhà tránh bị mưa tạt, hai đứa loi choi kia tay cầm hai túi bánh mà chạy như hai con chim cánh cụt để tranh nhau ai vào nhà trước, hai người được coi là trưởng thành đi theo sau chỉ biết cười trừ với hai cậu nhóc đó, riêng Dachi thì mặt anh ta đỏ hơn trái cà rồi
Bốn người bước vào trong nhà, một lần nữa tập trung tại phòng khách, Kenji đi lấy mấy ly nước ấm cho mỗi người rồi lại theo thói quen mà ngồi xuống lấy thuốc ra hút. Kousho tay thản nhiên giật lấy cái bánh cậu đang tính thưởng thức mà bỏ vào miệng ăn, y còn ngứa đòn quay qua nhướng mày với cậu, Takemichi tự nhiên bị giật bánh nhưng cũng không làm gì được vì cậu biết bản thân chơi không lại tên này nên cũng đành nuốt cục tức đó mà lấy cái bánh khác ra ăn
“Mày thấy sao Takemichi?”
“Hả? Thấy gì? Bánh á hả? Ngon lắm”
“Khùng, tao hỏi ý kiến của mày về việc trở thành một phần của gia đình tao kìa”
Takemichi hồn nhiên đáp lời Kousho, y gõ nhẹ vào đầu cậu vì câu trả lời trớt quớt đó rồi y nói lại ý của mình một lần nữa. Takemichi hai má nhét đầy bánh mà phồng lên trông như cái bánh bao mềm mịn nhìn y rồi lại nhìn sang Kenji, vô tình thay cái vẻ đáng yêu kia của cậu lại làm cho nhân cách thứ hai của anh lớn Kenji trỗi dậy mà muốn nhào tới nhéo mạnh một cái nhưng anh vẫn biết kiềm chế mà ngồi đối diện cậu, tự bấu vào chân mình cố gắng nghĩ đến chuyện khác để quên đi, nhưng anh ta lại ngu ngốc nghĩ đến cô người yêu nhỏ bé của mình làm cho bản thân ngày càng không nhịn được, may thay Takemichi đã ăn hết cái bánh mà lên tiếng giúp anh có thể thoát ra khỏi tình trạng có phần “biến thái” của mình
“Nếu vậy thì tao sẽ phải đổi họ hả?”
“Đổi hay không thì tùy mày chứ, đâu ai bắt ép gì mày đâu?”
Kousho nghe một câu hỏi ngớ ngẩn từ cậu liền bật cười, Takemichi đã hiểu được ý của hai người họ nhưng ban đầu cậu còn nghĩ là nếu trở thành người của gia đình Kenji và Kousho thì cậu sẽ phải đổi họ từ Hanagaki thành Akira, tuy rằng cái họ cậu đang mang là của lão già thối kia nhưng cậu không muốn phải đổi vì cái tên Hanagaki Takemichi ấy là do mẹ cậu đặt, cậu không muốn phải thay đổi bất cứ chữ nào trong cái tên ấy của mình cả
“Thế sao? Nếu mày đồng ý thì để tao và ông chú nói chuyện với ông nội”
Kousho thấy cậu vẫn ngồi trầm ngâm liền hỏi tiếp nhưng Takemichi vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy của mình, phải đến lúc sau cậu mới đưa ra quyết định cuối cùng của bản thân
“Nếu như chuyện này có thể giúp tao điều tra thêm về tên Kiyoshi, kẻ đã giết ông bà tao thì tao thật sự muốn trở thành một phần của gia tộc Akira”
“Làm ơn xin anh và Kousho hãy giúp em!”
Takemichi bỗng đứng phắt dậy, hai tay chắp ra sau cúi gập người nghiêm túc hét to với Kenji làm anh có chút giật mình. Anh hạ ly nước trên tay xuống rồi ra hiệu cho Kousho, y thấy vậy cũng liền kéo cậu ngồi xuống ghế trở lại, đột nhiên y lại quàng tay qua cổ cậu, y kẹp chặt lấy đầu cậu mà hào hứng vò đầu cậu, Kenji cũng vì vẻ nghiêm túc khi nãy của cậu làm cho bật cười, thậm chí ngay cả Dachi cũng khẽ cong môi vì cậu
“Được rồi, để anh và Kousho nói chuyện với ông nội, mà này, nếu nhóc được chấp thuận thì nhóc phải dọn đến Osaka một thời gian để rèn luyện lại đấy nhé chứ cái thể chất yếu xìu của nhóc thì không có làm Yakuza được đâu đấy”
Kenji ném một ánh nhìn có phần nuông chiều về phía cậu, Takemichi bất lực gật đầu đáp lời anh trong khi vẫn còn bị tên Kousho kia kẹp cổ
“Cũng lâu rồi tao không tập võ cho mày nhở, lần này ông nội mà đồng ý tao bắt mày tập cả ngày luôn đấy nhé”
Kousho càng nói đến chuyện cậu gia nhập vào gia tộc của mình càng cảm thấy hưng phấn mà nói với cậu, chợt ánh mắt cậu có phần trầm xuống, Kousho cũng vì thế mà ngưng hành động đùa giỡn của mình thả cậu ra, Takemichi ngồi ngay lại chỉnh lại cổ áo rồi nói với Kenji
“Nếu như em thật sự được chấp thuận thì em có thể dọn tới Osaka sau khi đón năm mới được không anh?”
Kenji hơi nhướng mày với câu hỏi của cậu, anh theo phản xạ mà mở điện thoại ra xem, bây giờ đã là cuối tháng mười rồi, cũng sắp vào đông rồi, còn hai tháng nữa mới đến năm mới, anh có hơi tò mò muốn lên tiếng hỏi cậu nhưng chưa kịp mở lời cậu đã tự giải đáp thắc mắc cho anh
“Em muốn đón năm mới với gia đình mình trước khi rời đi”
Kenji hiểu ra vấn đề liền ồ lên một tiếng nhỏ, anh nhìn đứa nhóc mà anh sớm đã xem là một thành viên trong gia đình mình, một đứa em mà anh vô cùng thương yêu ngồi đối diện chẳng dám ngẩng mặt cho anh nhìn cái biểu cảm đau buồn của mình mà nhỏ giọng nói với anh, Kousho cũng phần nào hiểu được chuyện đó, không đợi Kenji đáp lời y đã đánh nhẹ vào vai cậu mà nở một nụ cười tươi rói
“Thằng ngốc này, đương nhiên là được rồi, ông nội tao cũng dễ tính lắm”
Takemichi nghe y nói vậy liền quay sang tròn mắt nhìn y, cậu cũng vì nụ cười kia mà làm vui lây, cậu khẽ gật đầu nói lời cảm ơn rồi lại cầm lấy túi bánh chia một vài cái cuối cùng cho y. Kenji ngồi đối diện vừa nghe câu nói “ông nội tao cũng dễ tính lắm” từ miệng của Kousho bỗng nhiên lại trở nên trầm lặng. Anh ngồi im đấy mà bắt đầu nhớ về tuổi thơ của mình, cái tuổi thơ mà chỉ cần đến tập luyện muộn 1p thôi liền bị ông nội bắt chạy 5 vòng sân nhà, ăn chậm thì sẽ bị ông bắt hít đất 100 cái, vân vân và mây mây
Kenji càng nghĩ càng cảm thấy sợ, tuy rằng giờ anh đã 22 tuổi đầu nhưng anh vẫn không thể quên được những kí ức đấy, rồi anh lại nhìn về phía Kousho, có lẽ ông nội của anh dễ tính thật nhưng đó là với thằng em của anh thôi chứ với anh thì không có chuyện đấy. Takemichi còn đang ngồi ăn bánh thấy anh tự nhiên lại đổ đầy mồ hôi trên trán liền hỏi nhưng anh chỉ lắc đầu đánh trống lảng rồi lại đứng dậy rời đi để lại ba người với vẻ mặt hoang mang cực độ