Takemichi vừa bước vào lớp đã thu hút sự chú ý của những bạn học, hàng chục cặp mắt nhìn về phía cậu, họ nhìn chăm chăm cậu hồi lâu rồi lại bắt đầu xì xào với nhau, chẳng biết từ mồm miệng ai mà cái chuyện “cậu làm Azami bị thương” lại một lần nữa lan truyền khắp trường và trở thành chủ đề để bàn tán, đương nhiên là cậu biết chuyện mình bị đem ra để nói này nói kia rồi, thật ra cậu còn biết cả ai là người đã đồn cái tin đó nhưng cậu chẳng thèm để tâm đến, những chuyện không phải mình làm thì có gì mà phải lo sợ phải bận đầu nghĩ đến nó? Cậu chẳng để lọt tai bất cứ một lời nói nào của những bạn học chung lớp mà đi thẳng đến bàn của mình
Nhóm bạn trường Mizo vừa nhìn thấy cậu trở lại trường đã nháo nhào lên mà chạy tới bên cậu liên tục hỏi thăm, nào là chân cậu đã khỏi chưa, tay cậu như thế nào rồi, Takemichi cũng chỉ cười trừ đáp lại họ, Kousho đã vào ngồi trước mặt cả lũ lúc nào chẳng hay mà lên tiếng chọc ghẹo cậu
“Chắc cậu khỏe rồi nhỉ Takemichi-kun, tớ lo cho cậu lắm luôn ấy”
“Dẹp cái giọng đó dùm tao đi, nghe ớn quá”
Takemichi nhăn mặt kì thị nhìn Kousho đang giả cái giọng nũng nịu, ngay cả đám Akkun bên cạnh cũng kì thị không kém, Kousho bị phản ứng của họ chọc cho cười lớn một cái, y vò mạnh lấy mái đầu của cậu rồi lại im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của cậu và nhóm bạn của mình. Takuya nhìn thấy vết sẹo dài trên gương mặt cậu liền trách mắng vài câu, Takemichi cũng quá quen với việc mỗi khi cậu bị thương là sẽ bị những tên này trách móc rồi đặc biệt là Takuya và Akkun nên cậu cũng chẳng phản ứng lại quá mà cười cười gãi gãi bên má, chợt Makoto lại nói
“Cơ mà trông nó ngầu thật đấy Takemichi, hợp với cái danh bất lương của mày rồi đấy”
“Hửm, vậy sao? Mày thấy ngầu hả, vậy lại đây tao rạch cho mày một đường để mày ngầu giống tao”
Takemichi vừa cười vừa đáp lại lời của Makoto nhưng cậu ta lại điên cuồng lắc đầu, tay đưa lên làm hình chữ X từ chối cậu, cậu và đám bạn mình lại được một phen cười lớn vì cái biểu cảm sợ hãi từ chối trên mặt của Makoto. Cả đám còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã bị ai đó phá bầu không khí ấy, con nhỏ Azami vừa đẩy cửa bước vào đã làm cho nụ cười trên gương mặt họ tắt ngấm, Kousho từ nãy giờ chỉ cong môi lên cười nhẹ nhưng khi thấy mặt ả thì ngay cả cái nhếch môi y cũng chẳng bày ra trên mặt mình. Cậu nhìn ả từng bước tiến vào trong bằng ánh mắt hình viên đạn nhưng rồi chợt cậu lại thấy bóng dáng tên nào đó khá quen thuộc ở cửa, đám Akkun cũng vậy. Cậu vừa nhìn kĩ cái tên ăn mặc lôi thôi ấy đã phải trố mắt ngạc nhiên, là cái tên Dosu kia mà, chẳng phải hắn còn đang bị đình chỉ học sao? Nếu cậu nhớ không lầm thì hết tuần sau tên này mới được trở lại trường mà?
Dosu đứng chống tay lên thành cửa mà liếc mắt nhìn vào trong, những học sinh trong lớp đã quá quen với tên đó rồi, ai cũng chán ghét hắn và họ cũng biết rằng người hắn kiếm là ai. Tên Dosu đảo mắt một vòng quanh lớp liền nhìn thấy cậu, hắn nở một nụ cười không có mấy thân thiện mà đứng ở cửa vẫy vẫy tay, Takemichi không thèm để ý đến hắn mà mặc kệ tiếp tục trò chuyện với đám Akkun, Kousho thấy thái độ cậu có chút thay đổi liền quay mặt về phía cửa thì thấy một tên yếu đuối nào đó đang tối mặt lại, bỗng tên Dosu đi thẳng vào trong tiến đến trước mặt cậu mà nắm lấy cổ áo cậu
“Chẳng phải mày còn đang bị đình chỉ học sao?”
“Tao bị đình chỉ học chứ tao đâu có bị cấm đến trường? Hôm nay tao đâu có đến đây để học, lâu ngày không được gặp mày nên tao đến hỏi thăm mày đây thằng không có mẹ”
Takemichi chẳng có một chút tia sợ hãi trong ánh mắt mà bình thản đến lạ nói với Dosu làm cho hắn khá bất ngờ, nhưng tên đó còn chưa lên mặt được bao lâu thì đã bị Kousho túm lấy áo mà ném thẳng ra phía sau, các bạn học thấy tên Dosu đang bay đến liền sợ hãi mà né chỗ khác. Với cái thân hình cũng khá là bự con của hắn mà Kousho lại có thể ném hắn bay từ gần cuối lớp đến tận bàn giáo viên làm lật tung mấy cái bàn cái ghế khiến cho ai nấy cũng giật mình sợ hãi
“Mày thử động vào cậu ấy một lần nữa tao xem”
Cái khí thế chết người kia của Kousho lại một lần nữa tỏa ra, tên Dosu bị Kousho ném thẳng vào bàn giáo viên mà làm cho cái bàn bị lật theo, hắn gượng dậy mà bẻ bẻ khớp cổ của mình, trong ánh mắt và vẻ mặt hắn chẳng để lộ ra cái gì gọi là cảm xúc sợ hãi cả, ngược lại hắn trông có vẻ như đang rất thích thú, tất cả những người trong phòng đều bị cái bầu không khí ngột ngạt kia làm cho khó thở, lớp trưởng cũng chẳng dám đứng ra để can ngăn lại hai tên điên kia hay chạy đi tìm giáo viên mà chỉ biết thầm cầu mong chuông vào học nhanh chóng vang lên để tình hình bớt căng thẳng. Những học sinh ở bên ngoài hành lang vì ồn ào trong lớp của cậu mà cũng vây lại đứng từ ngoài dòm ngó vào trong hóng hớt tình hình, Takemichi nhận thấy rắc rối sắp tìm đến liền đi tới huých vào vai Kousho như để ra hiệu, Kousho thấy vậy cũng chẳng muốn đôi co nữa nhưng nào ngờ cái tên Dosu kia chẳng biết sợ mà lên tiếng thách thức
“Mày nghĩ tao sợ mày hả thằng chó chết kia? Thằng khốn đếch có mẹ như nó thì có gì mà tao không dám động vào?”
“Mẹ kiếp! Mày nói lại thử tao xem”
Kousho vừa kéo ghế ra định ngồi xuống lại thì đã bị lời nói của tên Dosu làm cho mất kiềm chế mà nhào tới vật hắn ra sàn, Takemichi kinh ngạc nhìn hành động của y, cậu chưa bao giờ thấy y mất tự chủ như thế, dù sao lời nói khi nãy cũng là nhắm vào cậu nhưng sao y lại kích động như thế? Cậu và đám Akkun còn đang tính chạy lên kéo y ra thì đã bị lời nói tiếp theo của Kousho làm cho bất ngờ
“Mày nghe cho rõ đây thằng chó rách, Takemichi là bạn của tao, là anh em của tao, tao đếch quan tâm mày nói gì về tao nhưng mày dám mở mồm ra mà xúc phạm cậu ấy thì cái mạng mày cũng không còn đâu”
Kousho ngồi trên người Dosu hai chân ghì sức đạp lên tay hắn một tay y thì lại bóp chặt lấy đầu hắn mà áp xuống nền đất, lực tay của Kousho mạnh đến mức Dosu chẳng thể quay đầu dù chỉ một chút, ngay cả mở miệng ra trả lời hắn cũng chẳng thể
“Sho, thôi đi, đừng có làm lớn chuyện”
Takemichi lên tiếng can ngăn y khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, Kousho không muốn thả tên này ra chút nào bởi y còn chưa dần hắn một đấm nào vào mặt nhưng rồi y cũng thở hắt một hơi đứng dậy thả hắn ra khi thấy cậu đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm về phía mình. Kousho đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi tới kéo mạnh ghế ra ngồi xuống, Takemichi và nhóm Akkun cũng không nói gì thêm bởi họ biết tâm trạng tên này đang không tốt. Dosu vừa được thả đã đứng dậy phủi người mà vênh váo nhìn Kousho, nếu không phải cậu kéo tay lại thì chắc chắn Kousho lại nhào tới đấm vào mặt tên đó rồi
Dosu liếc nhìn cậu và y một lúc rồi cũng bỏ đi, con nhỏ Azami từ nãy giờ đứng nhìn Kousho động thủ với Dosu mà trong lòng không khỏi khó chịu, cớ vì sao mà Kousho lại bảo vệ cậu và nói những lời như lúc nãy chứ? Sao y lại chẳng làm thế với ả? Azami càng nghĩ lại càng tức, ả siết chặt tay lại nhưng rồi ngay sau đó một kế hoạch hủy hoại cuộc đời cậu lại dần hiện ra trong đầu ả, ngay lúc Dosu rời khỏi lớp thì ả đã đi lại ngay trước cửa cố tình chặn đầu hắn và thì thầm gì đó vào tai hắn. Dosu vừa nghe lời ả nói xong đã khựng người mà chau mày nhìn ả nhưng ả thì lại chỉ mỉm cười rồi quay trở lại õng a õng ẹo nhờ những nam sinh dựng lại cái bàn giúp ả. Dosu đứng ở cửa trầm ngâm nhìn ả một lúc rồi cũng rời đi, những học sinh còn đang nhốn nháo bên ngoài thấy hắn bước ra liền theo phản xạ mà né đường cho hắn rồi cả lũ cũng quay về lớp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, các bạn học trong lớp của cậu cũng nhanh chóng dựng lại bàn ghế đợi giáo viên vào lớp và cũng chẳng ai dám hó hé một từ nào về sự tình khi nãy cho giáo viên