Author: ThatNghiep
Takemichi rút điện thoại ra, đọc tin nhắn của Kakuchou mà không khỏi bất ngờ. Hôm qua Kakuchou còn nhắn nhắc nhở cậu các kiểu rồi Izana thì bắt cậu thề với hứa hẹn đủ điều rằng sau Giao thừa sẽ đến đón rồi dẫn cậu đi chơi với bọn họ.
Vậy mà bây giờ lại nhắn có việc bận đột xuất, tầm hai giờ sáng mới đến đón được. Nhưng vậy cũng tốt, cậu có cơ hội đi bộ cùng bố mẹ về nhà.
Trên đường đi, Takemichi lẳng lặng nghe bố mẹ nói chuyện câu được câu không, một hồi sau đều chuyển sang nói riêng với cậu. Không cần quá nhạy cảm, Takemichi cũng có thể nhận ra chỉ mới mấy ngày mà cặp vợ chồng này đã không còn chuyện để nói với nhau.
Takemichi mím môi, cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nắm lấy tay bố mẹ đang đi hai bên cậu, nhẹ giọng nói:
"Năm mới ở bên bố mẹ... Con vui lắm..."
Cặp vợ chồng sững người, có chút bối rối trước lời thật lòng của con trai, gương mặt khó giấu sự ngượng ngùng và lúng túng. Mẹ Takemichi nắm chặt lấy tay con trai của bà, trong lòng không khỏi nặng nề, bà thấp giọng nói: "Mẹ cũng vui lắm."
Bố Takemichi nén một tiếng thở dài, ông mấp máy môi vài lần mới gượng gạo cười nói: "Năm nay cũng vui thật. Lâu lắm rồi bố mới có ngày nghỉ như thế này."
Takemichi cúi đầu, nhìn bóng ba người một nhà nắm tay nhau kéo dài trên nền tuyết trắng, cậu chớp mắt vài lần cho nước mắt đừng rơi xuống. Một lúc lâu Takemichi mới nghẹn giọng nói từng chữ:
"Con... biết từ lâu rồi... Con cũng muốn bố mẹ hạnh phúc."
Hai bàn tay đang nắm lấy tay cậu run lên, trong lòng Takemichi càng thêm quyết tâm, cậu gượng cười:
"Bố mẹ không cần lo cho con đâu. Con cũng lớn rồi, hiện tại con rất vui vẻ, rồi tương lai con sẽ có cuộc sống riêng của con với bạn bè. Vậy nên..."
Takemichi ngừng lại, bởi cổ họng cậu đang nghẹn lại đến mức khó thở, sợ rằng thốt thêm một lời nữa thì nước mắt sẽ không kiềm được mà rơi xuống lã chã.
Mẹ cậu đã bật khóc, bà ôm chầm lấy cậu vừa liên tục nói "Mẹ xin lỗi" không ngừng, mỗi một lời xin lỗi đều là sự hối hận bà luôn cố né tránh suốt thời gian qua.
Bố cậu đứng im một chỗ, ông chẳng nói một lời, cũng chẳng rơi nước mắt, thế nhưng bàn tay ông đang nắm lấy tay cậu đã siết chặt rồi run lên từng hồi như sự khổ sở chẳng thể nói thành lời.
Takemichi không biết từ lúc nào cũng khóc, đôi mắt xanh đầy nước thế nhưng chẳng mang chút nặng nề khổ sở, ngược lại nó nhẹ nhàng như thể được giải thoát khỏi gánh nặng mà cậu luôn đeo trên vai.
"Bố mẹ không cần vì con mà gắng gượng bên nhau... Con không muốn làm gánh nặng cho bố mẹ, cũng không muốn làm người cản trở tình yêu mới của hai người. Con... hi vọng có thể nhìn bố mẹ hạnh phúc. Con chỉ muốn bố mẹ hạnh phúc thôi..."
Takemichi ôm chầm lấy mẹ vừa thấp giọng nói: "Mẹ đừng lo cho con. Con biết nấu ăn, cũng biết dọn nhà rồi. Lâu lâu con có thể qua chỗ mẹ và ăn đồ mẹ nấu được không?"
Mẹ cậu đã chẳng thể nói được nữa, bà chỉ nấc từng tiếng rồi gật đầu liên tục. Takemichi quay sang ôm bố, nước mắt còn đầy mặt mà vẫn cười ha ha: "Lâu lâu bố con mình cùng đi cắm trại được không? Như lúc nhỏ ấy bố?"
Hai mắt bố Takemichi đã đỏ hoe, cuối cùng không kiềm được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào ôm chặt lấy con trai: "Ừ ừ. Con muốn đi lúc nào cũng được. Bố dẫn con đi, bố hứa đấy."
Lúc này tuyết bỗng rơi, một nhà ba người đứng dưới tuyết lạnh nhưng trong tim lại ấm áp hơn trước đây cả trăm ngàn lần. Quá khứ đối mặt với nhau chỉ là gượng gạo cố ý giấu đi hối hận và trăn trở, bây giờ thẳng thắn đối mặt với sự thật lại như được thả khỏi gồng xích, nhẹ nhõm không sao tả nổi.
Một nhà ba người im lặng đi về nhà, đôi phụ huynh mỗi người ôm lấy Takemichi rồi thương vào hai bên má cậu như ngày nhỏ. Takemichi cười ha ha vội trốn lên phòng, cặp vợ chồng nhìn nhau đều thấy sự nhẹ nhõm trong mắt đối phương, cả hai cùng mỉm cười rồi im lặng trở về phòng riêng.
Takemichi biết bọn họ về nhà lần này đều là vì cậu, có lẽ bây giờ họ đang báo bình an và nói chuyện với tình yêu riêng của mỗi người.
Điện thoại rung lên, là Mutou gọi cậu. Takemichi khó hiểu nhưng vẫn bắt máy, giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên: "Takemichi, mày đang ở đâu?"
Takemichi ngập ngừng đáp cậu đang ở nhà, Mutou chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ "Tao đón mày" liền cúp máy. Mutou sao lại gọi vào giờ này? Hơn nữa đón cậu làm gì và đi đâu? Một chục câu hỏi liên tiếp chẳng có lời giải đáp.
Mà quan trọng là, có lâu không? Cậu còn hẹn với hai tên đần đứng đầu Tenjiku kia. Kakuchou thì không sao, nhưng Izana mà giận thì không hay lắm.
Takemichi vội thay đồ thường phục thoải mái, rửa mặt bằng nước lạnh cho mắt mũi bớt sưng vì khóc lúc nãy. Nghe có tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng nhà, Takemichi ló đầu khỏi cửa sổ, bỗng dưng ảo giác như cái ngày Mutou bắt cóc rồi đánh cậu một trận để ép Koko vào Tenjiku.
Có điều lần này Takemichi đã thân thiết với Mutou hơn nhiều, cũng biết tên này vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra tính tình dịu dàng ấm áp. Mỗi lần ở chung đều đối xử với cậu rất tốt, đôi lúc không có Mitsuya hay Draken, Mutou sẽ thế chỗ làm bảo mẫu cho cậu, chăm cậu cẩn thận từng chút một.
Vậy nên nếu Mutou có ý định gì, Takemichi cũng vô thức tin rằng hắn sẽ không làm hại cậu.
Mutou bước xuống xe, hắn cũng đã thay thường phục, trong tay cầm điện thoại gọi điện vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng cậu. Đôi bên đối mắt nhau, Mutou vẫy tay gọi cậu xuống, Takemichi có chút bối rối nhưng cũng đóng cửa sổ rồi im lặng ra khỏi nhà.
Sao mà cảm giác như bạn trai nửa đêm đến đón trước cửa nhà, còn cậu thì lén lút trốn bố mẹ đi chơi với trai thế nhỉ?
Thiếu niên tóc vàng thấp thỏm đóng cửa nhà như sợ bị phát hiện, Mutou khoanh tay dựa vào xe đứng nhìn mà buồn cười. Dáng vẻ mặc thường phục có vẻ trẻ con hơn hẳn so với lúc mặc kimono, mái tóc vàng bông xù lộn xộn chẳng vào nếp, đôi mắt xanh sáng rực khi thấy hắn, Mutou vô thức mỉm cười.
Hắn đưa tay xoa nhẹ đuôi mắt hồng hồng của người kia vừa hỏi: "Sao vậy? Mới khóc nữa?"
Vô thức nhắm bên mắt bị ngón tay đối phương chạm vào, Takemichi lúng túng gật đầu: "Không có gì đâu. Mà mày gọi tao có gì không?"
Mutou mở cửa xe cho cậu ngồi vào, giữa lái xe và ghế sau có màn đen chắn ở giữa nên ngồi ở ghế sau cứ như không gian khép kín. Lúc trước cậu bị Mutou đánh dã man đến bất tỉnh, mở mắt ra đã nằm trong nhà kho, bây giờ ngồi trên đệm mềm thoải mái có chút không quen.
Takemichi mân mê mấy ngón tay, kí ức vẫn nhớ rõ từng hình ảnh nên không khỏi lo lắng. Trên đầu bỗng có bàn tay đè lên mái tóc rối bù, cậu nghiêng đầu. Mutou đóng cửa xe, đã quen cái việc hắn chỉ liếc mắt liền biết người bên cạnh đang lo lắng, sau đó giơ tay xoa mái tóc vàng mềm mại ấy như đang dỗ.
Không khí có phần im lặng quá mức, Takemichi ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Có đi lâu không? Lát nữa tao còn hẹn nữa..."
Mutou đâu phải kiểu người thích làm việc dư thừa như dẫn cậu đi chơi, nhưng nếu nói việc nghiêm túc thì Takemichi chẳng nghĩ ra chuyện gì, dù sao lần này cậu cũng đâu có to tiếng về việc liên quan đến Izana.
Mutou im lặng một lúc mới nắm lấy hai cổ tay của cậu, nhẹ giọng dỗ: "Chịu khổ một chút."
Thấy Mutou lấy dây trói hai cổ tay cậu nhưng động tác lại nhẹ nhàng chậm rãi, Takemichi tròn mắt, cũng ngoan ngoãn giơ hai tay cho hắn dễ cột, nhỏ giọng hỏi:
"Bắt cóc?"
"... Ừ."
Hai người ngồi trên xe cùng im lặng, Takemichi tự thấy cảnh tượng bắt cóc này quá sức kì quặc. Kẻ bắt cóc thì cột dây cẩn thận như sợ nạn nhân bị đau, mà nạn nhân lại ngoan ngoãn giơ tay cho kẻ bắt cóc dễ cột...
Đây là bắt cóc kiểu mới sao? Người tình ta nguyện?
Takemichi khó hiểu, ấp úng hỏi tiếp: "Chẳng lẽ mày định đem tao đi bán?"
Tay đang cầm dây của Mutou hơi khựng lại, có chút bất lực trước mấy câu hỏi ngốc nghếch không thể tả kia, hắn thở dài một hơi:
"Gặp vài người."
Takemichi khẽ ồ một tiếng, cũng chẳng biết là gặp ai, thế nhưng nhớ ra Izana và Kakuchou bỗng hẹn trễ hơn một tiếng, trong đầu không khỏi liên tưởng đến người Mutou muốn dẫn cậu gặp là bọn họ.
Nhưng Mutou lúc này đâu biết chuyện cậu quen Izana và Kakuchou, tại sao lại dẫn một đội viên Touman như cậu đến gặp tổng trưởng Tenjiku? Mutou muốn cậu làm gì khi gặp Tenjiku nếu như cậu không quen biết bọn họ cơ chứ?
Khả năng đánh nhau?
Cậu đâu biết đánh đấm gì, ngốc nghếch lơ ngơ vụng về, chỉ có khả năng chịu đòn là giỏi.
Làm thú vui tiêu khiển?
Cậu tự thấy bản thân đâu có hài hước gì, nói chuyện cũng ngớ ngẩn chẳng vào đâu, nếu chung sở thích phim ảnh và khoai tây chiên thì còn được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Takemichi chẳng thể tìm ra được một điểm thuyết phục để Mutou phải nửa đêm cất công dẫn cậu đi gặp cấp cao của Tenjiku, không nhịn nổi tò mò đành hỏi:
"Bọn họ có biết tao không? Là bất lương hay người bình thường vậy?"
Mutou nghiêng đầu, người kia tựa gần hơn một chút để hỏi nhỏ, đôi mắt xanh sáng kia mở to nhìn hắn đầy tò mò, đuôi mắt vẫn còn hồng hồng hơi sưng lên. Mutou vội quay đầu sang chỗ khác, thấp giọng đáp:
"Không, tao giới thiệu mày cho bọn họ. Là bất lương nguy hiểm... là đức vua của tao."
Mutou cũng chẳng biết quyết định này của hắn là đúng hay sai. Nhận được tin cả hai anh em Haitani lẫn Izana và Kakuchou đều đến Shibuya, Mutou đột ngột thực hiện mà không chút chuẩn bị trước.
Hắn đã có ý tưởng này từ lâu, thế nhưng vẫn luôn chần chừ không biết có nên kéo người tóc vàng bên cạnh vào thế giới đen tối này hay không. Mục tiêu của Tenjiku khác hẳn với Touman tươi sáng tốt đẹp, Mutou cũng chẳng rõ tại sao hắn lại đặt hi vọng vào cái người ngồi cạnh hắn.
Tại sao vậy nhỉ?
Hắn đang mong chờ điều gì? Như Ema hắn ghi, hi vọng Takemichi có thể cứu đức vua của hắn... Nhưng cứu khỏi điều gì cơ chứ?
Mutou còn chẳng biết vì sao lại thấy đau lòng và tuyệt vọng thay khi nhìn đức vua của hắn, dù Izana mạnh hơn bất kì ai, cũng ác độc và nhẫn tâm hơn bất kì ai, Mutou cứ mong chờ một ai đó sẽ cứu lấy vị vua của hắn khỏi vũng bùn sâu cô độc.
Và Hanagaki Takemichi, trái tim của Touman, Mutou đã thấy ánh sáng hi vọng từ người này.
Mutou chợt nghe người bên cạnh nói nhỏ dần:
"Nhưng mà... tao đâu có giá trị gì? Tao đâu biết đánh đấm... tao cũng không có sức hút, không biết kiếm tiền, cũng không thông minh, cũng không cao lớ-..."
Mấy ngón tay vân vê với nhau khựng lại, Takemichi đang nói nửa chừng mà bị người bên cạnh đưa tay bóp chặt hai má ngăn không cho nói nữa.
Mutou đã bắt cậu xoay sang nhìn thẳng vào mắt hắn, thái độ quá mức nghiêm túc, dường như có chút giận làm cậu ngẩn người, hắn chậm rãi nói:
"Takemichi, mày rất tốt. Đừng tự hạ thấp bản thân."
Takemichi chớp mắt, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm động vô cùng. Mutou bị đôi mắt xanh đầy cảm động đối diện làm cho tim hụt một nhịp, đành buông tay khỏi hai cái má trắng mềm kia rồi dựa đầu ra sau ghế, suy nghĩ một lúc mới nói:
"Hãy cứu đức vua của tao, Takemichi... Tao biết đánh nhau, biết kiếm tiền, tao thậm chí có thể đánh đổi cả mạng sống... nhưng bản thân tao lại chẳng thể cứu được linh hồn chết dần chết mòn của người ấy."
Takemichi im lặng. Cậu cũng muốn cứu Izana, nhưng ngay cả chính cậu chẳng biết phải làm thế nào. Từ lần đầu tiên quay trở lại quá khứ, mục tiêu của cậu chỉ là cứu mạng sống của Izana chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu linh hồn của hắn.
Tuyết trắng rơi ở bên ngoài cửa kính ô tô như cơn mưa chiếu chậm, ánh đèn đường vụt qua có phần cô quạnh, Takemichi nghe Mutou trầm giọng nói tiếp:
"Mikey đã giao phó cho đội trưởng mạnh nhất trong Touman là tao làm đội trưởng đội 5, đội đặc vụ của Touman. Đội của tao có thể trừng phạt những kẻ phản bội trong Touman mà không cần sự chấp thuận của tổng trưởng."
Mutou nhớ về ngày hắn nói chuyện với Mikey, trong lòng không khỏi càng thêm nặng nề.
"Tao đã nói với Mikey từ ngày đầu tiên gặp mặt. Tao vốn đã có vị vua của riêng mình, vậy mà Mikey vẫn tin tưởng giao cho tao chức vụ này..."
Takemichi thấy Mutou quay đầu nhìn cậu, hai người đối mắt nhau một lúc. Thiếu niên tóc vàng cứ im lặng lắng nghe mà không nói lời nào, đôi mắt xanh tĩnh lặng như nhìn thấu tâm can của hắn, Mutou bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Nếu tao gặp Mikey trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng vua của tao đã trở về... Mày có hiểu ý tao không, Takemichi?... Tao sẽ phản bội Touman."
Takemichi quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, im lặng vân vê mấy ngón tay với nhau, cậu chợt cười:
"Ai rồi cũng sẽ có ngả rẽ riêng trong cuộc đời. Mày cứ nói với Mikey, tao nghĩ cậu ta sẽ tôn trọng quyết định của mày. Dù sao mày từng ở Touman, kí ức tốt đẹp còn đó, cũng không cần phải huỷ hoại nó làm gì."
Mutou ngẩn người nhìn nụ cười của người bên cạnh, một hồi lâu mới chớp mắt một cái:
"Đi theo tao đi, Takemichi."
Takemichi tròn mắt quay đầu, khó mà tin cậu vừa nghe gì. Mutou cũng nhìn thẳng vào mắt cậu tiếp lời: "Mày từng muốn rời Touman, vậy đi theo tao đi. Mày sẽ cứu vua của tao, còn tao sẽ bảo vệ mày."
Xe bỗng dừng lại, Takemichi bối rối chưa biết trả lời làm sao, Mutou đã thở dài, lấy một cái bao vải đội lên đầu cậu vừa thấp giọng nói:
"Hãy suy nghĩ về đề nghị của tao... Tao rất mến mày, Takemichi."
Bị che mắt chẳng thấy gì ngoài bóng đen, tay được đối phương dắt đi, Takemichi cũng không biết vẻ mặt của Mutou thế nào khi nói câu cuối cùng kia. Lần quay ngược quá khứ này thay đổi quá nhiều, mọi chuyện làm cậu hoang mang khó tả.
Xuống xe đi được mấy bước đã bị vấp chân một cái suýt té, hai tay lại bị cột chung một chỗ nên không kịp giữ thăng bằng, Takemichi nhắm tịt mắt chuẩn bị đo đất.... Nào ngờ cậu chỉ té vào lồng ngực cứng rắn của người đi trước.
Mutou phản xạ nhanh bắt được người đi sau, hắn nhíu mày nhìn đường đi vào kho lổm nhổm đồ vật rải rác, lại nhìn người trong lòng bối rối níu chặt lấy góc áo của hắn.
Mutou có hai sự lựa chọn, hoặc là cởi bao che để đối phương tự đi, hai là...
Tim vọt lên tới họng, Takemichi trợn mắt, cả người cậu bỗng được nhấc bổng lên, mặt mày Takemichi nóng bừng, lòng thầm mắng Mutou bị điên hay gì!!!
Cậu hoảng loạn: "M-Mày thả tao xuống cũng được... T-Tao đi được mà..."
Mutou chẳng thèm đáp, cứ thế bế cậu theo kiểu công chúa mà đi thẳng một đường.
Hai cái tay của đối phương một giữ vai một giữ sau hai gối, thân hình cao to nên bế cậu dễ dàng, Takemichi được bế mà khóc không ra nước mắt. Quen bị đánh đập tơi tả, bây giờ được ai nấy cưng chiều, cậu ngược lại không chịu nổi.
Chẳng ai thích bị đấm, nhưng cậu thà làm bao cát còn hơn là thành món đồ sứ dễ vỡ được mấy người này chăm sóc cẩn thận. Quá là kì quặc luôn!