Author: ThatNghiep
Ngày 1/1/2006.
Kisaki đứng trên cầu đi bộ ngẩn người chẳng biết đặt tầm mắt ở đâu, trong đầu xoay chuyển cả trăm lần hình ảnh đêm Giáng sinh đó. Hắn đứng tại nơi này, y hệt như cái đêm đó, cùng một địa điểm và cũng đứng chờ người kia đến trong hoang mang.
Takemichi đã lặp lại toàn bộ chuyện từng xảy ra, thậm chí còn cố ý đánh bại Hắc Long, đúng hơn là Taiju vào đêm Giáng sinh, y hệt như ký ức của hắn.
Nhưng lần này không có Kisaki, cho nên lần này không có chuyện Chifuyu báo cáo việc làm của hắn, không có chuyện Mikey sẽ thanh trừng hắn, không có chuyện Kisaki phải gia nhập Tenjiku.
Cũng không có chuyện hắn phải tự tay giết người rồi hoảng loạn đến độ không kiềm được bàn tay run rẩy sau khi nhuốm máu.
... Cũng không có chuyện hắn phải chết một cách khổ sở đầy đau đớn và nhục nhã như thế trước mặt Hina.
Kisaki vào lúc này thân quen với Hina, Kisaki vào lúc này vẫn vững chân làm một đội trưởng của Touman.
Mọi thứ quá hoàn hảo.
Bây giờ thì sao? Ngày đầu tiên của năm mới, lần đầu tiên Kisaki chẳng biết hắn nên làm gì trong cuộc đời này của hắn nữa.
Mẹ kiếp.
Kisaki nghiến răng đá mạnh lên thành cầu.
Lần này Kisaki đã không còn mục tiêu, hắn đã chẳng còn muốn tiếp tục đi theo con đường khổ sở lúc trước... khi mà hắn đã làm quen được Hina, vững chân trong Touman và tên anh hùng luôn ngáng đường hắn sớm muộn cũng...
Cũng...
"Kisaki... Tao sẽ chết."
Những bông tuyết trắng rơi trên mái tóc vàng mềm mại của người ấy, ánh đèn vàng hắt lên đầy cô độc, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng mà đôi mắt xanh ấy lại u buồn chết lặng như tro tàn, từ đôi môi đó nói ra từng câu từng chữ khiến trái tim Kisaki như ngừng đập.
"Tao là người từ tương lai trở về, Kisaki. Tao trở về quá khứ lần này là nhờ có một giao ước."
Hai tai Kisaki ong lên, âm thanh của người kia như hoà vào âm thanh xe cộ ồn ào bên dưới lẫn tiếng tuyết rơi, vậy mà lọt vào trong tai hắn chỉ còn những câu chữ của đối phương rồi quẩn quanh vang vọng không dứt.
"Lần này... đã là lần cuối cùng rồi. Tao không sống được bao lâu nữa. Tao sẽ chết, sớm thôi, sau khi mọi chuyện kết thúc. Không có quay trở lại quá khứ lần nào nữa, là một cái chết thật sự, là sinh tử của một người bình thường. Đây là cái giá phải trả."
Kisaki hoang mang nhìn chằm chằm vào khoảng không bên dưới, đôi mắt hắn dần mất đi tiêu cự, cổ họng nghẹn ắng, hai nắm đấm siết chặt dần run lên.
Chắc chắn... tất cả chỉ là nói dối mà thôi.
Hắn cũng trở về quá khứ nhưng đâu có bất kỳ cảnh báo nào? Chắc chắn tên anh hùng đã tự doạ bản thân, hoặc là bịa chuyện để khiến hắn khổ sở. Kisaki thầm nghĩ rồi cố trấn định bản thân bằng những ý nghĩ ấy.
Đó là lý do hắn hẹn tên anh hùng đó ra đây, Kisaki cần phải chấm dứt cái cảm giác khổ sở luôn dày vò hắn mất ngủ nhiều ngày liên tiếp.
"Năm mới vui vẻ."
Kisaki vội quay đầu, là mái tóc vàng mềm mại, là đôi mắt xanh sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Vẫn y hệt như vậy, vẫn toả sáng khiến một kẻ luôn trốn trong góc tối như Kisaki phải cứng đờ cả người mỗi khi gặp nhau.
Đối phương cầm trên tay hai ly cà phê nóng, thản nhiên đưa cho hắn một ly:
"Đây. Mới chiều ngày đầu tiên năm mới mà, mày hẹn tao ra đây có gì không?"
Kisaki bối rối nhận lấy ly cà phê, trong đầu loạn thành một đoàn, hắn cũng chẳng biết phải mở lời làm sao về vấn đề này.
Nói rằng hắn cũng từ tương lai trở về? Nói rằng hắn nghĩ mọi lời Takemichi nói là không có căn cứ?
Nói rằng hắn đã hoang mang và trăn trở ngày đêm về lời nói ngày hôm ấy?
Kisaki nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng khô khốc, hắn vội uống một ngụm cà phê, bị nóng bất ngờ đến phỏng cả lưỡi.
Takemichi tròn mắt nhìn Kisaki nhăn nhúm mặt mày rồi ôm miệng vì rát lưỡi, cậu bối rối: "Này... Mày không sao chứ? Từ từ thôi, cà phê còn nóng lắm."
Kisaki hận không thể nhảy xuống từ cầu đi bộ, hắn vậy mà bày ra bộ dạng ngu xuẩn này trước mặt tên anh hùng này. Có lẽ là vì ngượng quá mức bỗng hoá thành cơn giận, cả mặt Kisaki đỏ bừng, hắn nghiến răng rồi gầm lên:
"Mẹ kiếp Takemichi! Mọi thứ mày nói đều là dối trá đúng không? Mày tự bịa ra đúng không?!!!"
Takemichi sững người, chớp mắt vài lần mới hiểu ra ý của Kisaki đang nói là gì. Đúng là đối phương hẹn cậu ra lại cầu đi bộ này, nơi mà cậu đã nói ra bí mật vào đêm Giáng sinh hôm ấy.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này Takemichi đều khổ sở, cậu đã cố gắng quên nó, đánh lừa bản thân bằng nhiều cách để khiến cậu không để tâm đến nó... Kisaki còn nhắc lại làm gì?
Takemichi mím môi, hai đầu mày nhíu chặt: "Kisaki... Tao đã nói... Chuyện này đừng nhắc lại nữa..."
Trong cái cơn đau phỏng rát ở đầu lưỡi đến mức tầm mắt của Kisaki hơi nhoè đi vì nước mắt sinh lý, hắn thấy gương mặt người kia tức khắc trở về cái đêm hôm đó, không còn chút tươi sáng mà hắn luôn thấy, là cái vẻ u buồn đến não nề.
Kisaki hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc hỏi:
"Làm sao mày biết là mày sẽ chết? Mày có biết phương thức mày sẽ chết không? Bệnh nan y? Một cơn đột quỵ? Hay là... tai nạn giao thông?"
Lời cuối cùng nói xong thì Kisaki cũng tắc nghẹn. Hắn vẫn ám ảnh với cái chết của chính mình. Nó quá đau đớn và đầy nhục nhã, mỗi lần nhớ đến đều khiến hắn vô thức rùng mình.
Takemichi ngược lại không để ý đến sự thay đổi bất thường của Kisaki, cậu vẫn đang ngẩn người nhìn xuống đường phố bên dưới, trong đầu trống rỗng trước câu hỏi của Kisaki. Cậu mấp máy môi vài lần mới nói thành lời:
"Tao... có một người... đã nói như vậy."
"Hãy nhớ giao ước giữa hai ta, Hanagaki Takemichi."
Kisaki nhíu mày, hắn đành hỏi dồn: "Vậy làm sao mày biết chắc đó không phải là ảo giác của mày?"
Takemichi uống một ngụm cà phê, cảm giác đắng ngắt trong miệng.
"Không đâu. Nó không phải là ảo giác."
Bởi vì cậu đã từng cầu mong rằng nó chỉ là ảo giác.
Kisaki bực bội gắt giọng: "Vậy làm sao mày biết nó là thật?"
Takemichi cũng nổi giận, quay đầu trừng mắt với Kisaki rồi hét to lên:
"Vì tao thường xuyên chảy máu mũi và đầu thì đau như nứt toạc ra! Vì tao luôn phải chịu đựng cơn đau khủng bố nhắc tao cấm quên đi cái giao ước chết tiệt đó! Mày có hiểu không Kisaki?!!!"
Kisaki sững sờ, hắn đảo mắt nhìn ra đường phố bên dưới để cố gắng tiếp thu thông tin. Dù hắn luôn tỏ vẻ khinh thường, dù hắn tưởng vào Touman sẽ khác, nhưng từ lâu Kisaki đã trở về làm thằng nhóc năm xưa, lén lút theo sau lưng đối phương mọi nơi mọi lúc.
Hắn nhớ trên người của Takemichi luôn mang theo khăn giấy, nhớ người này dễ chảy máu mũi đến kì quặc, nhớ những lần người này đột ngột tái mặt rồi vội trốn ở một góc ôm đầu khổ sở.
Uống một ngụm cà phê nóng, đầu lưỡi rát bỏng đến mức giết chết mọi ngôn từ hắn muốn nói. Hai người im lặng hồi lâu, Kisaki gượng cứng người, tiếp tục mở lời:
"Mày... đã đi kiểm tra sức khoẻ chưa? Lỡ đâu... là bệnh gì đó có thể chữa thì sao?"
Takemichi nhíu mày, nhanh chóng đáp: "Tao đi kiểm tra trên dưới mười lần. Không phát hiện được gì."
Không cần Kisaki nói, Takemichi cũng đã khát cầu rằng tất cả chỉ là ảo giác, sau đó tìm cách sống tiếp cuộc đời này với mọi người.
Kisaki cấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"Biết đâu là bệnh hiếm, kiểm tra sức khoẻ thông thường không thể tìm ra được thì sao?"
Vì biết đâu sẽ chẳng có gì, giống như Kisaki trở về quá khứ mà vẫn bình thường thì sao?
Takemichi chớp mắt, cậu cũng vô thức dao động tâm tình trước lời nói của Kisaki. Đúng là kĩ thuật y học bây giờ kém xa với tương lai mười hai năm sau, biết đâu bây giờ cố gắng chi trả một số tiền lớn ra nước ngoài để xem thử thì lại tình cờ cứu được...
Chỉ cần tìm ra vấn đề trước tháng sáu.
Takemichi vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân rằng cậu chỉ bị bệnh mà thôi, sẽ có một cách nào đó cứu chữa được thôi.
Không có giao ước gì cả.
"Hãy nhớ giao ước giữa hai ta, Hanagaki Takemichi."
Takemichi giật mình ngơ ngác một lúc, gương mặt thoáng cái đã tái nhợt rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Kisaki thấy người bên cạnh hoảng loạn lùi về sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi kinh hoàng, hắn bối rối định gọi tên đối phương, nhưng rồi trong tầm mắt chỉ còn hình ảnh một con bướm trắng bay đến đậu lên vai người kia.
Đây là tháng một, mùa đông tuyết lạnh... Làm sao có thể có bướm?
"Ta đã rất thất vọng đấy."
Kisaki giật mình, hắn quay đầu tìm kiếm xung quanh nơi phát ra tiếng nói kia. Là giọng nói hắn chẳng thể phân rõ nam nữ, và trên cầu đi bộ thì chẳng có một ai ngoài hai người.
"Đáng lẽ ngươi không nên phủ nhận giao ước này, Hanagaki Takemichi."
Tim Kisaki đập nhanh đến mức điên cuồng. Giao ước...
Thiếu niên tóc vàng sợ hãi lùi từng bước về sau, đôi mắt xanh hoảng loạn nhìn vào không trung, hoàn toàn không còn chút tiêu cự nào. Hai bàn tay cậu ta run rẩy đến mức chẳng thể kiểm soát được, ly cà phê trong tay đã rớt xuống nền tuyết trắng xoá, đổ loang khắp nơi.
Con bướm trắng hoá thành màu đỏ rực, đập cánh hai lần rồi vỡ nát thành tro tàn.
Trái tim Kisaki như ngừng đập ở khoảng khắc này.
Máu...
Takemichi thống khổ ôm chặt lấy cổ họng, cơn đau rát như xé dọc cổ họng đến tận lồng ngực, đỉnh đầu đau đến mức như nứt toác ra, hai tai cậu ù đi và mắt thì mờ nhoè chẳng thể thấy rõ được gì.
Cậu bắt đầu ho sặc sụa, không thể hít thở được một lần nào, giống như cổ họng bị bóp nghẹn và không khí trước mũi thì đông đặc. Takemichi khuỵu gối xuống mặt tuyết lạnh băng, máu đỏ rơi xuống liên tục từng giọt rồi chảy thành dòng, ướt đẫm cả nền tuyết bên dưới, nhuộm đỏ rực cả nền trắng.
Cơ thể Kisaki cứng đờ.
Mũi, miệng, tai và cả hai mắt của Takemichi...
Tất cả đều đang chảy máu.
Không phải là nước mắt trong suốt, là máu đỏ chảy dọc trên má của người ấy, bật khóc vì cơn đau đớn tột cùng. Takemichi, anh hùng của hắn đang cấu chặt móng tay lên lớp da cổ trắng mỏng đến chảy máu, hai bàn tay bóp chặt lấy cổ họng hằn cả dấu tím đỏ.
Người kia liên tục thống khổ nôn ra máu, cứ hết lần này đến lần khác, dường như rút cạn máu toàn bộ trong cơ thể. Làn da đối phương càng lúc càng trắng nhợt, dường như mỏng manh đến mức thấy cả mạch máu bên dưới.
Khung cảnh đáng sợ đến mức Kisaki chưa từng dám tưởng tượng.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ.
Hoàn toàn không có kế hoạch nào chuẩn bị sẵn, hoàn toàn không có bất kì suy tính nào nghĩ trước...
Kisaki ngơ ngác, cả người hắn lạnh lẽo hơn cả băng, rồi mọi thứ trong hắn nổ tung, máu nóng điên cuồng chảy khắp người, là cơn hoảng loạn khủng khiếp nhất cuộc đời hắn.
Kisaki vội chạy tới gỡ hai bàn tay của đối phương khỏi tự bóp cổ bản thân đến chết. Bàn tay người này lạnh lẽo còn hơn băng tuyết dưới chân, hắn hoảng sợ gào lên:
"Takemichi!!!! Mẹ kiếp!!! Thở đi!!! Hít thở đi!!!!"
Đôi mắt của Takemichi đã hoàn toàn mất tiêu cự, mơ hồ chẳng rõ đang nhìn về đâu, thế nhưng vẫn mơ hồ nghe được lời của hắn mà cố gắng hít thở. Cả người Kisaki run lên bần bật, hắn nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh vừa dùng sức cõng người kia sau lưng.
"Takemichi... Mày phải giữ tỉnh táo... C-Cố gắng hít thở đi..."
Kisaki cố gắng cõng người kia phía sau lưng vừa đi thật nhanh vừa liên tục quát lớn:
"Này!!! Mày đừng có nhắm mắt..."
"Takemichi! Mày có nghe không?!!!! Trả lời tao đi!!"
Takemichi nhắm mắt dựa trên vai của Kisaki, cậu khẽ ừm một tiếng, so với lúc nãy hít thở dồn dập vì đau đớn, bây giờ hơi thở của cậu dần chậm lại.
Chậm đến mức khiến Kisaki tưởng như người kia bất cứ lúc nào cũng cũng có thể ngừng thở.
Máu mũi vẫn chảy, cổ họng thì đau rát không thể tả, ý thức dần mờ nhoè, Takemichi biết bản thân không còn giữ được tỉnh táo nữa, khàn giọng nói:
"Kisaki... Đừng... nói ai cả."
Lồng ngực Kisaki như bị bóp nghẹn, hắn gầm lên:
"Biết rồi! Mẹ kiếp! Mày lo cho bản thân mày kìa! Mẹ kiếp! Khốn nạn!"
Từng bước đạp trên nền tuyết trắng xoá trên lề đường, Kisaki cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dù rằng gương mặt hắn đã tái nhợt vì sợ hãi và mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo.
"S-Sắp tới bệnh viện rồi... Takemichi... Mày liệu mà gắng gượng cho tao..."
"Mày là anh hùng cơ mà!"
"M-Mày không thể chết được..."
Takemichi cười nhẹ, thều thào nói: "Vì cái lần... tao mặc... áo choàng nhỉ?"
Kisaki nghe người kia trả lời, trái tim càng đập nhanh hơn, hắn cố đi nhanh nhất có thể. Chỉ cần người này còn giữ tỉnh táo... chỉ cần người còn hít thở...
Cảm giác cả người rệu rã chẳng còn chút sức lực, đầu óc Takemichi mơ hồ, cậu cố gắng mở mắt:
"Kisaki này... Sau khi tao chết..."
Kisaki sững người, hắn vội gầm lên: "Câm đi! Mẹ kiếp mày không có chết!!"
Hai tai ù đi chẳng nghe rõ, tầm mắt mờ dần, Takemichi khẽ nói: "... Hãy yêu thương... và bảo vệ Hina..."
Hai mắt Kisaki đỏ hoe, hắn nghiến răng: "Mày tự mà làm đi Takemichi!!! Lo mà giữ tỉnh táo đi thằng khốn này!"
Takemichi cố hít thở nhưng càng lúc càng mệt, đầu cậu đau không sao tả nổi, lúc này trước mắt cậu xuất hiện rất nhiều hình ảnh của quá khứ, vui có, buồn có, đủ loại cảm xúc, rồi cuối cùng là hình ảnh cùng mọi người đón năm mới vào đêm qua.
Chỉ nghĩ đến tất cả mọi người đều hạnh phúc ở tương lai, nước mắt Takemichi không sao kiềm được. Nước mắt trong suốt hoà lẫn máu đỏ chảy dài xuống má, lan đến tận cằm rồi chạm vào bờ vai của Kisaki.
Trên gương mặt loang máu đỏ và đẫm nước mắt, Takemichi nhắm mắt rồi nở một nụ cười, nhẹ giọng nói:
"Kisaki... Tao... rất thương Mikey... Touman... là tất cả của tao... Trông cậy vào mày cả đấy..."
Tim Kisaki như ngừng đập, hắn mấp máy môi vài lần mới dám lên tiếng:
"Takemichi...?"
Không có tiếng đáp.
Con ngươi Kisaki đảo trái phải liên tục, cả người hắn run lên, ngập ngừng gọi thêm lần nữa:
"T-Takemichi...?"
Hai cánh tay của Takemichi đã buông thõng. Có chăng chỉ còn lại hơi thở yếu ớt lúc có lúc không.
Hai mắt Kisaki dần nhoè đi, hắn cố gắng nói thành lời:
"Tao... Tao hứa sẽ không nói với ai cả..."
"Này... Takemichi... Hina... Hina rất yêu mày... Nếu mày chết cô ấy sẽ đau khổ đấy. Mày... muốn nhìn cô ấy khóc sao?"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau