Author: ThatNghiep
Izana bỗng kéo khăn quàng cổ của cậu quăng ra ngoài, để lộ lớp băng trắng quanh cổ cậu cố giấu. Takemichi hoảng sợ dùng tay che đi, nước mắt vẫn còn rơi lã chã không ngừng.
Izana chẳng thèm để tâm, lạnh lùng cởi cả áo khoác của cậu. Takemichi vẫn còn chảy máu mũi, bị hành động của Izana làm cho bất ngờ đến độ sặc chính máu của bản thân rồi ho đỏ bừng cả mặt.
Takemichi khổ sở ôm chặt cổ họng ngăn cơn ho vừa dùng tay nắm lại cổ tay của Izana, nghẹn ngào nói:
"D-Dừng lại đ-... Ưm... Đừng..."
Izana đã cúi xuống hôn cậu, môi lưỡi giao nhao triền miên, y như lần trước, cùng là nụ hôn đầy tính áp đảo, cùng là nụ hôn đầy mùi tanh và vị sắt của máu.
Chỉ khác lần trước là máu của Izana, lần này là máu của cậu.
"Ưm... Ha... Iza... Izana..."
Takemichi cố giãy dụa, lưỡi của đối phương đã quấn chặt lấy lưỡi cậu. Một tay Izana xé đi lớp băng trắng quanh cổ rồi mơn trớn dọc cổ lẫn gáy, sau đó nắm cổ cậu xoa yết hầu, một tay luồn dưới áo của cậu sờ loạn một trận. Takemichi ưm a từng tiếng, dùng tay nắm lấy tay Izana cố ngăn hắn lại, thế nhưng sức cậu chẳng là gì, mọi cố gắng chống cự đều vô dụng.
Đầu ngón tay sờ vào làn da trơn láng ấm áp, sau đó ngắt nhéo đầu vú mềm mại khiến cả người Izana càng thêm điên cuồng. Dùng lưỡi quét dọc bên trong khoang miệng kia, là vị tanh nồng của máu nhưng cũng ngọt ngào như mật, hắn tham lam cố nuốt lấy càng nhiều nước bọt của người bên dưới, cả đầu Izana dần trắng xoá.
Không đủ.
Vẫn không đủ...
Cái tay đang sờ đầu ngực bỗng chuyển xuống sờ đũng quần của cậu. Cả người Takemichi ớn lạnh, lông tơ trên người đều dựng ngược, nước mắt rơi xuống không ngừng, sợi dây lý trí của cậu cũng hoàn toàn đứt làm đôi.
Takemichi vung tay đấm mạnh vào mặt Izana, môi lưỡi vừa tách rời là lập tức cầm kích điện ở tay còn lại đâm thẳng vào bụng của hắn. Cùng với tiếng gầm đau đớn của Izana, Takemichi gào lên trong nước mắt:
"Mẹ kiếp Izana!!!"
...
Kakuchou vừa về nhà đã thấy một đám đàn em tụm lại chen nhau ngó vào trong nhà, đúng hơn là ngó vào cửa phòng ngủ của Izana. Hắn nổi điên đạp một tên té ụp mặt xuống đất, cả đám vội xếp hàng nghiêm chỉnh.
Hai anh em Haitani thản nhiên đi vào nhà trước cả Kakuchou, sau đó ngồi lên ghế sofa gác chân, dáng vẻ còn hơn cả chủ nhà. Shion gãi đầu theo sau, Mocchi mắng hai anh em kia cướp chỗ của hắn.
Mutou nhìn quanh, hỏi đàn em đang đứng gác: "Tổng trưởng về chưa?"
Cả đám vội đáp: "Vâng, về rồi."
Kakuchou nhíu mày: "Vậy bọn mày bày ra cái vẻ hóng chuyện đó làm gì?"
Cả đám nín bặt. Kakuchou trừng mắt một cái, một tên lắp bắp nói: "T-Tổng trưởng về cùng một người tóc vàng..."
Kakuchou vừa nghe liền mở to mắt, Mutou cũng ngẩn người.
"Mẹ kiếp Izana!!!"
Cả đám sững sờ, cùng lúc nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của Izana. Hai anh em Haitani nghe giọng nói quen thuộc cũng giật mình, tức khắc đi đến trước cửa phòng ngủ của Izana vặn tay nắm.
Bị khoá.
Bên trong có tiếng khóc nức nở lẫn mắng chửi, rồi cả tiếng đánh đấm liên tiếp, cả đám càng nghe càng sợ. Kakuchou phản ứng đầu tiên, hắn là người duy nhất không sợ bị Izana đánh nên trực tiếp đá mạnh cửa một cái đến nỗi văng cả bản lề, cả đám vội lao vào trong.
Tất cả sững sờ.
Quần áo trên người người tóc vàng xộc xệch, mái tóc rối bù, trên cổ trắng nhợt có dấu hằn tím xanh như bị bóp cổ lẫn dấu móng tay cào rách da, hai mắt sưng đỏ vì khóc, máu mũi đỏ rực chảy xuống miệng lan đến tận cằm rồi rơi xuống sàn nhà. Ai nấy nhìn vào cũng thót cả tim với tình trạng kinh khủng kia.
Nhưng cái người có dáng vẻ như sắp nhập viện đó, cái người đang bật khóc nức nở đó lại đang đè tổng trưởng Tenjiku "mạnh nhất" ra sàn nhà đấm một trận, vừa mắng chửi vừa đấm liên tiếp năm, sáu lần, sau đó dùng kích điện đâm thẳng vào cổ người bên dưới, rồi lại tiếp tục mắng chửi vừa đấm vào mặt.
"Mẹ kiếp!!! Tôi ghét anh!!! Izana!!!!"
"Huỷ hoại cái gì cơ chứ? Búp bê cái gì cơ chứ?"
"Mười hai năm... Mười hai năm..."
"Người thân duy nhất còn lại... Mẹ kiếp... Người thân... Izana... Sao anh có thể làm như thế?"
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Izana!!! Anh là đồ khốn nạn nhất tôi từng gặp!!!!"
Cả đám đứng đờ một chỗ.
Izana rất mạnh, dù bị kích điện thẳng vào người vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ là cơ thể của hắn vì quá đau đớn mà không thể cử động. Takemichi cứ dùng kích điện cho hắn đau đớn tê liệt cả người, sau đó đấm vào mặt hắn không ngừng vừa mắng chửi một trận.
"Suốt ngày ám ảnh Shinichirou!!! Đồ khốn chết tiệt!!!"
"Tôi thương anh như vậy, phản bội cái gì!!! Toàn là tự biên rồi tự diễn!!!! Tên điên chết tiệt!!!"
"Anh thậm chí còn chẳng hỏi tôi có ổn không!!! Đồ ích kỉ! Anh chỉ biết bản thân anh thôi!!"
Izana ngẩn người, lúc này hắn mới để ý nước da người này trắng nhợt, trên cổ có dấu hằn tím xanh như bị bóp mạnh, những vết cào cấu kéo dài đỏ rực đang lên da non, lực đấm vào mặt hắn yếu ớt hơn hẳn bình thường. Trên cổ tay đối phương còn dấu kim đâm bị hắn bóp mạnh đến bầm tím, da mỏng đến mức thấy được mạch máu màu xanh nổi lên.
Nhưng hắn chẳng thể giữ tay để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nước mắt cùng máu người kia cứ từng giọt rơi xuống gương mặt của hắn, đôi mắt xanh tràn ngập thất vọng lẫn đau lòng khiến Izana như ngừng thở.
Takemichi đấm vào mặt Izana rồi dùng tay chà mạnh máu mũi trên mặt, cậu quay đầu nhìn Kakuchou, giọng nói vẫn còn nghẹn ắng do khóc: "Lấy xe đi... Chở tao về..."
Kakuchou gượng cứng cả người, Takemichi đã bật chế độ mạnh nhất rồi dúi thẳng kích điện vào cổ Izana khiến hắn phải gầm lên đau đớn, cả người cũng giật mạnh rồi vô lực nằm trên sàn.
"Izana... Tôi thất vọng về anh lắm..."
Đấm vào mặt Izana hai đấm, nước mắt còn ướt đẫm bờ mi, Takemichi thấy Kakuchou vẫn đứng yên một chỗ, cậu hít mũi, nghẹn ngào nói:
"Mày... muốn chết sao Kakuchou? Tao nói... một lần thôi. Lấy xe đi."
Kakuchou vội quay người ra ngoài với tốc độ cực nhanh, Takemichi đấm thẳng vào bụng Izana một cái vừa mắng "Đồ khốn!" rồi chậm chạp đứng dậy nhặt lấy áo khoác lẫn khăn quàng cổ mang vào.
Ran ngập ngừng đưa cho Takemichi hộp khăn giấy, cậu cầm khăn giấy lau sạch máu mũi, thấy máu đỏ dính trên giấy trắng bỗng bật khóc nức nở, nước mắt chảy xuống không ngừng, tức khắc quay lại đấm vào mặt Izana thêm ba đấm nữa, gào lớn:
"Có búa ở đây là tôi sẽ đánh anh vỡ đầu!!! Tôi ghét anh!! Đồ khốn..."
Nói xong cậu liền đứng dậy đi ra cửa, một đám người cao to tức khắc lùi về sau nhường đường, Takemichi chẳng thèm nhìn bọn họ một lần, chà mạnh nước mắt trên mặt rồi đi thẳng ra ngoài.
Trên đường đi có cái ghế con chắn giữa, cả đám thấy người tóc vàng kia bỗng oà khóc, sau đó cầm cái ghế quăng thẳng vào bức tường gần cửa phòng ngủ của Izana vừa gầm lên "Mẹ kiếp!!". Cả đám Tenjiku không kể đứng trong hay đứng ngoài, cấp cao hay cấp thấp, tất cả đều thót tim ngừng thở, vô thức co rúm cả người.
Kakuchou ngồi trên xe moto hoảng sợ, Takemichi bước ra ngoài cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên rồi ngồi lên xe, dựa đầu vào lưng hắn vừa khóc vừa nói:
"Chở tao về... Tao sẽ... không bao giờ đến đây nữa..."
Kakuchou gượng cứng người, thế nhưng hắn vẫn lái xe chạy về Tokyo. Trở về Shibuya thì trời đã tối đi, đèn đường đã bật lên, bảng hiệu sáng lên lấp lánh, khung cảnh nhộn nhịp vui vẻ của những ngày đầu năm nhưng lòng Kakuchou chẳng vui nổi. Người phía sau khàn giọng nói:
"Dừng xe đi."
Kakuchou tức khắc ngừng xe, Takemichi bước xuống đi vào hiệu thuốc mua một cuộn băng trắng. Cầm lấy mũ bảo hiểm, Kakuchou hoang mang lại vừa đau lòng nhìn người kia cầm băng trắng quấn quanh cổ để che đi vết hằn tím xanh trên cổ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy...? Michi?"
Hai mắt Takemichi vẫn còn sưng đỏ vì khóc, cậu nhìn bầu trời tối đen, sau đó ngẩn người nhìn Kakuchou.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Hãy cứu lấy Kurokawa Izana."
Kakuchou đã nhờ cậu hãy cứu lấy Izana. Vậy trong lúc cậu tuyệt vọng làm mọi thứ có thể, Kakuchou đã làm gì?
"Takemichi... Anh Mikey... trông cậy cả vào anh... nhé?"
Lúc Emma chết, Kakuchou cũng đã biết trước chuyện này.
Nhưng hắn để mặc cho Kisaki thực hiện... Hắn... để cho Izana làm điều đó.
Cũng là một đêm của mười hai năm sau, Kakuchou đã cầm súng bắn cậu theo lệnh của Izana. Đôi mắt đối phương vô cảm, cầm trên tay khẩu súng bắn cậu không chút ngại ngần, không một lần quay đầu nhìn cậu.
Cái người đã nói cậu hãy cứu lấy Izana... Lại là người tiếp tay cho tội ác của Izana và Kisaki trong suốt mười hai năm.
Một Kakuchou nắm chặt tay cậu, cười ngốc nghếch với cậu. Cái người cùng cậu chụp hình ở cảng Yokohama, dẫn cậu đi ăn... Cái người cẩn thận quàng khăn len cho cậu, ôm chầm lấy cậu...
"Cả cuộc đời của tao chỉ toàn là đau khổ..."
Takemichi đưa tay đè lên mắt, cái cảm giác thất vọng và hụt hẫng đang tràn ngập trong tâm trí, một đống cảm xúc cứ ồ ạt kéo đến rồi xoáy nát cậu trong khổ sở tận cùng.
"Dù có là bạn thuở nhỏ, tao cũng không ngại ngần mà giết người đâu... Ha... Đúng vậy nhỉ... Đó là lý do mà mày có thể lạnh lùng đến thế khi giết tao..."
Kakuchou ngẩn người, người kia bật cười nhưng nhìn hắn đầy thất vọng, đôi mắt xanh ngập nước. Takemichi mấp máy môi vài lần mới nói thành lời:
"Hãy cứu lấy Kurokawa Izana? Mày nhờ tao chuyện đó, mày muốn cứu Izana, nhưng ngoài nghe lệnh như một con rối không có suy nghĩ... Mày đã làm gì vậy...?"
"Kakuchou... Mày... không biết suy nghĩ sao? Tuyệt đối phục tùng? Hi sinh cả mạng sống? Nếu mày muốn cứu Izana, đáng lẽ ra... đáng lẽ ra... mày nên ngăn Izana lại..."
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng tối bao phủ ở khắp nơi, cậu nằm trên con ngõ hẻm cùng cơn đau khốn khổ do đạn bắn, tuyệt vọng nắm tay Naoto cũng sắp chết.
Khoảnh khắc cậu trở về quá khứ, ngồi trên cầu trượt nhỏ, nghĩ về vô số lần thất bại, nghĩ về bản thân vô dụng thế nào, yếu đuối ra sao, nghĩ về việc Naoto ở bên cạnh cậu, nghĩ về việc...
"Có lẽ... Mình nên chết đi."
Khoảnh khắc cậu chứng kiến cái chết của Emma, tuyệt vọng ngăn lại Draken đánh Mikey, nghĩ về người con gái cậu muốn bảo vệ cả đời chết trong vòng tay của chính mình, rồi nằm đó bật khóc không một âm thanh.
"Làm sao có thể chấp nhận cái chết của người quan trọng..."
Mọi đau đớn đều là câm lặng.
Dưới ánh đèn trắng nhợt từ bảng hiệu của tiệm thuốc, Kakuchou thấy người tóc vàng kia thẫn thờ nhìn xa xăm, nước mắt trong suốt đọng trên bờ mi, hai vai buông thõng như đã quá mệt mỏi. Bên tai Kakuchou ong ong, tiếng xe cộ ồn ào trên đường, tiếng cười nói của những người đi đường, tiếng ồ lên khi thấy tuyết trắng rơi xuống...
Tiếng nói nhẹ bẫng của người kia...
"Không chỉ Izana... Tao... thất vọng về mày lắm, Kakuchou."
Kakuchou sững sờ. Takemichi nhắm mắt, giọt nước mắt còn đọng trên mi lăn trên bờ má rồi rơi xuống khỏi cằm, cậu quay đầu bước đi không một lần nhìn lại.
"Đúng vậy... Đúng vậy rồi... Nếu cứu được mọi người thì mình sẽ trở về tương lai được."
Nhưng lần này cậu cũng chẳng còn cơ hội trở về đâu cả, quá khứ lẫn tương lai.
"Và rồi mình sẽ thất bại... Rồi lại thất bại... Vậy đấy..."
...
"Có lẽ... Mình nên chết đi."
Donate at:
– Momo: 0909340378
– TP bank: 03068229901
– Vietcombank: 0561000587768
(Bui Nguyen Ha Tien)