[AllTake] Comeback

Chương 148



Author: ThatNghiep

Ở chung hai ngày, một đám Tenjiku cũng dần quen với việc sự có mặt của mấy tên còn lại, từ mỗi ngày chửi nhau trăm lần cũng từ từ xuống còn năm mươi lần, được xem là sự thay đổi mang tính cách mạng.

Mocchi với Shion ngồi trên ghế sofa xem tivi, lâu lâu quay đầu ngó mấy tên đồng bọn ở bên cạnh đang im lặng đến kinh sợ.

Kakuchou nổi gân trên trán vừa gọt trái cây tráng miệng bữa tối đưa cho ông vua của hắn. Izana gác chân lên ghế, cầm nĩa nhỏ găm mạnh xuống miếng táo, bên má hơi phồng ra vừa cắn táo răng rắc.

Mutou cầm sách, tay siết mạnh đến nỗi cuốn sách muốn rách làm đôi. Ran chống cằm nhìn em trai hắn rồi chậc lưỡi một tiếng. Kisaki cầm ly nước nóng uống từng ngụm, nóng đến đau cả lưỡi cũng không để tâm. Hanma bóp tay răng rắc rồi tựa đầu ra sau ghế, nghiêng mặt nhìn người ngồi dưới sàn nhà.

Sanzu đứng một bên nghiến răng, đôi mắt xanh nhạt tối sầm đấy sát khí. Osanai đứng cạnh nghiêm mặt, chăm chú quan sát người tóc đen y như phụ huynh canh con.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng tivi phát ra ồn ào. Khung cảnh Tenjiku yên bình đến lạ lẫm.

Takemichi ngồi trên thảm lông dưới sàn nhà phòng khách, nhíu mày lựa từng mảnh ghép hình đặt thử vào bức hình ghép lớn bên dưới đã hoàn thành một nửa. Rindou ngồi cạnh cậu cầm một mảnh nhét vào lại không vừa, trên trán đã nổi gân, cái kính cũng tuột xuống trên sóng mũi cao như đang biểu hiện sự mất kiên nhẫn của hắn.

Rindou chẳng thích chơi mấy trò nhàm chán này, nhưng mà...

Người ngồi cạnh phì cười làm hai tai hắn hơi đỏ lên. Takemichi chợt nhận ra mảnh ghép trong tay Rindou khớp ở ngay chỗ cậu đang muốn ghép, tức khắc nắm tay hắn đặt mảnh ghép vào.

Rindou tròn mắt nhìn tay hắn bị nắm, cổ tay đối phương mang một chiếc vòng đỏ đến chói mắt, tim hắn như có đuôi mèo quệt qua, tức khắc nắm ngược cái cổ tay đó sờ một chút. Đối phương để mặc hắn sờ như đã quen, quay sang cười với hắn:

"Mày kiếm cái nào màu xanh dương đi, chỗ này đang cần mảnh ghép màu xanh ấy!"

Takemichi mặc đồ ngủ màu đen mỏng ngắn tay, cổ áo hơi rộng lộ một nửa xương quai xanh cùng sợi dây chuyền cỏ bốn lá, lúc cúi người phần vải trước ngực liền tuột ra trước một đoạn. Rindou ngồi sát cạnh lại cao hơn, hắn chỉ nghiêng đầu một chút đã mơ hồ thấy hai điểm hồng hồng trên phần da trắng mềm kia.

Khung cảnh chỉ riêng hắn được thấy...

Máu nóng chảy khắp người, cả người hắn rần rần như có điện chạy qua, Rindou đưa tay xoa nhẹ lưng người bên cạnh một cách thoải mái mà không cần xin phép.

Xem như mù không thấy một đống ánh mắt như phóng dao kia, Rindou ngồi nhích người lại gần người bên cạnh hơn một chút, trong lòng thoả mãn đến mức muốn bay lên tận trời.

Đúng vậy. Takemichi chỉ cho phép một mình hắn chơi chung!

Một đám kia có ghen tức thế nào, người duy nhất được Takemichi cho phép đụng vào người mà không cần hỏi chỉ có một mình hắn.

Mẹ kiếp! Công sức gửi trăm tin nhắn mỗi ngày không cần hồi âm cuối cùng cũng có hồi đáp.

Mutou nghiến răng, thảm lông trắng cũng là hắn mua, đồ chơi ghép hình cũng là hắn mua, đồ ngủ cũng là hắn mua, tại sao lại chỉ được nhìn?

Mắt thấy Rindou cứ giả vờ tìm mảnh ghép rồi lợi dụng nắm tay người kia một chút, trên trán Kisaki nổi gân, hắn lạnh giọng:

"Vậy tiếp theo thế nào? Tao tham gia Tenjiku là vì cái mục tiêu "tổ chức tội phạm mạnh nhất". Muốn làm được thì ngoài sức mạnh tuyệt đối còn cần tài lực."

Cả đám bỗng nghiêm túc trở lại, Mocchi cũng mở tiếng tivi nhỏ lại một chút. Izana gõ gõ ngón tay lên đầu gối như đang nghĩ gì đó, Kisaki quay sang nhìn Mutou:

"Mày là tài lực của Tenjiku sao Mutou? Mày có đảm bảo được nguồn tiền không?"

Mutou im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Không, tài sản này là của ông già tao."

Ran nhìn chằm chằm cái tay của em trai hắn đang sờ trên lưng người kia, lạnh giọng nói:

"Cần một người biết liên tục kiếm tiền ấy. Bên Roppongi bọn tao cũng có người nhưng thằng đấy mới bị bắt đi tù rồi."

Izana cắn mạnh một miếng táo rồi tưởng tượng cảnh nhai đầu cái tên đang ngồi cạnh người tóc đen kia. Mutou chợt nhớ ra một người, thấp giọng nói:

"Kokonoi Hajime, thiên tài kiếm tiền của Hắc Long."

Vừa nghe hai chữ "Hắc Long", cả đám cùng khựng người rồi nhìn chằm chằm cái người tóc đen vẫn đang chăm chú tìm mảnh ghép kia. Takemichi chớp mắt rồi ngẩng đầu, đối diện chục cặp mắt vẫn bình tĩnh như thường, cậu cúi đầu tìm mảnh ghép tiếp theo vừa nói:

"Ừ, tên đấy là thiên tài kiếm tiền, là người giữ tiền của Hắc Long. Taiju phụ trách huấn luyện quân, Koko phụ trách tìm kiếm khách hàng, em gái Taiju thì phụ trách thu tiền."

Mocchi đã nghe chuyện kể từ Mutou, thế nhưng chỉ biết Touman đánh bại Hắc Long trong bí mật. Touman không thu nạp Hắc Long, mà Hắc Long hiện tại cũng vẫn duy trì bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mutou nói thoả thuận với Hắc Long chỉ có cái thằng nhóc yếu ớt kia biết được. Mocchi nhíu mày:

"Mày... Touman đánh bại Hắc Long mà tới giờ hai bang vẫn tách rời, vậy đánh để làm gì?"

Takemichi cầm một mảnh ghép từ tay Rindou đặt vào chỗ trống duy nhất còn sót ở nửa tranh đã hoàn thành nhưng không vừa, cậu nhíu mày:

"Tao đánh Hắc Long vì chuyện gia đình của một thành viên Touman thôi. Bị bạo lực gia đình nên tao giúp đỡ."

Mocchi: "..."

Cái lý do quỷ gì đây?

Mocchi còn không biết phản bác làm sao, Takemichi đã nói tiếp: "Tao có thể nhờ việc Hắc Long, nhưng ép Koko qua Tenjiku là không thể. Cậu ta là thành viên cốt cán của Hắc Long..."

Lại thêm một mảnh không vừa, Takemichi có chút bực bội, vô thức gằn giọng: "Mà dài dòng làm gì! Đánh Hắc Long một trận rồi trực tiếp cướp người đi thôi."

Đánh bại một bang lớn mạnh ở Tokyo mà xem như chuyện đùa... Nếu là người khác, cả đám sẽ xem như một thằng đần tự cao tự đại.

Nhưng nghe Takemichi gằn giọng, cả đám cùng mím môi im lặng. Người này thật sự không đùa...

Takemichi cuối cùng cũng đặt một mảnh ghép khít vào chỗ trống ở giữa, vui mừng nắm tay Rindou lắc lắc. Không nghe ai nói gì, cậu ngẩng đầu, thấy một đám Tenjiku đang ngẩn người, Takemichi chớp mắt rồi phì cười, nhẹ giọng nói:

"Không sao đâu. Tenjiku mạnh mà."

Trong đôi mắt xanh sáng tràn ngập tin tưởng, cả đám ngơ ra, tim như ngừng đập.

Izana ngẩn người một chút, đột nhiên nói: "Mai đánh."

Takemichi: "...?"

Chỉ cần nghe đánh nhau là Mocchi với Shion đã giơ cao tay đầy hứng khởi. Kakuchou cười khổ rồi đem một dĩa táo đã gọt sẵn đem cho người tóc đen. Ran nhìn nhóc cưng của hắn đầy nuông chiều, đi đến lôi cổ thằng em trai sang một góc. Mutou cất sách sang một bên, suy nghĩ ngày mai nên đánh Hắc Long thế nào.

Kisaki với Hanma nhìn một đám Tenjiku khí thế hừng hực như hận không thể ngay trong đêm đi đánh lộn với Hắc Long, bỗng nhớ đến Touman mỗi lần được khen cũng y hệt. Cả hai buồn cười, khoé môi vô thức nhếch lên. Đúng là chỉ cần có người này thì tuyệt đối không có hai chữ thua cuộc.

Takemichi ngoan ngoãn ăn táo vừa tiếp tục tìm mảnh ghép đặt vào. Chợt nhớ ra Sanzu với Osanai đã có bang phục Tenjiku mà cậu vẫn chưa có, nghĩ bản thân bị bỏ rơi mà có chút buồn bực, Takemichi ỉu xìu nói nhỏ:

"Mà... ai cũng có bang phục... chỉ có tao chưa có..."

Cả đám trợn mắt, Kakuchou hít mạnh một hơi, Rindou cũng giật mình, cả hai tức tốc dùng tốc độ xé gió chạy lên phòng ngủ rồi cùng lao xuống.

"Đây!!!!"

Kakuchou với Rindou cùng nói to, sau đó giật mình nhìn nhau. Takemichi tròn mắt, trên tay Kakuchou là bang phục màu đỏ, trên tay Rindou là bang phục màu đen, cả hai tức khắc trừng mắt nhau.

Kakuchou nghiến răng: "Hai anh em bọn mày đã chơi trội thì chơi một mình đi."

Rindou cũng nhíu mày: "Bọn tao đã gia nhập Takemichi làm bộ ba rồi. Mày đừng có chen vào!"

Izana nổi cáu: "Tao đã cho phép bọn mày mặc đồ riêng biệt là đủ rồi. Michi phải mặc bang phục màu đỏ."

Ran tức khắc phản bác: "Miễn sao áo Tenjiku là được rồi! Màu sắc đâu có quan trọng?!"

Mocchi xuỳ một tiếng: "Mẹ kiếp hai thằng bọn mày làm bất lương hay làm người mẫu? Đeo thắt lưng rồi găng tay rồi cài khuyên đầu lâu cổ áo! Con mẹ nó đi đánh nhau mà làm như đi trình diễn thời trang!"

Ran rút baton gằn giọng: "Tao không chấp nhận mặc đồ giống mày đấy thì sao? Thằng người Tàu nửa mùa!"

Mocchi cũng điên máu đứng dậy gầm lên: "Tao người Tàu thì sao? Con mẹ mày thằng búp bê Annabella quỷ ám phiên bản lỗi!!!!"

Rindou lao đến đấm thẳng vào mặt Mocchi: "Mày thử nói anh tao lần nữa xem?!!!!"

Mắt thấy Mocchi đánh lại em trai một đấm, Ran đạp lên bàn rồi từ trên cao đấm mạnh vào mặt Mocchi, Rindou đã nhanh chóng phối hợp giữ chặt tay Mocchi để anh hắn đấm người. Shion muốn giúp đồng bọn liền bị Ran đấm thẳng vào mặt rồi cuốn vào trận chiến chung.

Mutou đỡ trán: "Thì sao hai bọn mày không mặc chung áo đỏ giống bọn tao luôn đi?"

Trên mặt còn vết máu của Mocchi, Ran chậc lưỡi: "Không thích đấy! Đồ bọn mày nhìn chán chết!"

Trán Mutou nổi gân, Izana với Kakuchou sầm mặt, bóp tay răng rắc rồi lao vào hỗn chiến chung. Cả đám hăng máu đến độ không để ý đã dời chiến trận đến chỗ gần Takemichi. Kisaki với Hanma trợn mắt, trong lòng cầu nguyện cho cái đám kia sống sót.

Takemichi đứng sững sờ nhìn nửa bức tranh khổ cực ghép được bị một đám đạp lên hoang tàn tứ tung, gân trên trán nổi lên, lửa giận hừng hực đến phát điên mà gầm lớn:

"Có dừng ngay không?!!!!"

Cả đám hỗn chiến chợt dừng lại, Kakuchou là người phát hiện đầu tiên, gương mặt thoắt cái tái nhợt, vội kéo Mutou với Izana tránh sang một bên. Ran với Rindou khựng người cùng nuốt nước bọt mà đứng im tại chỗ, chỉ còn Mocchi với Shion là vẫn chưa nhận thức chuyện gì xảy ra.

Mocchi đấm vào mặt Ran một cái, thế mà đối phương vẫn đứng im một chỗ không đánh lại làm hắn khó hiểu.

Nhưng Mocchi tức khắc hiểu ngay sau đó.

Takemichi gầm lên: "Xin lỗi đi!!! Công sức cả ngày của tao!!!"

Mocchi giận dữ quay đầu: "Câm đi thằng gà bệnh kia! Mày nghĩ mày là a-....!!!!"

Bốp!!!!

Thằng khốn sẹo ở miệng từ lúc nào đã xuất hiện đá thẳng vào mặt hắn, Mocchi vừa giơ tay đỡ thì thằng khốn sẹo ở trán đã đấm thẳng một cú như trời giáng vào chính giữa mặt hắn. Hai tên cùng liên thủ đánh hắn một trận không ngừng.

Shion thấy Mocchi bị đánh cũng nổi điên lên, mà Shion vẫn ghi thù chưa quên thằng khốn tóc đen từng dùng kích điện lên người hắn. Lao đến mặc kệ Izana gằn giọng ra lệnh, Shion gầm lớn:

"Chết đi thằng khốn!!!"

Thằng nhóc tóc đen bỗng ngẩng đầu trừng mắt một cái: "Bên trái!"

Con ngươi Shion co nhỏ, vì quá nhanh nên theo bản năng đưa tay đỡ bên trái trước cả khi bản thân nhận thức được.

Bên đầu phía phải Shion tức khắc có cơn đau khủng khiếp khiến hắn choáng váng mặt mày ngã ra đất. Cái cảm giác đau đớn yếu hơn lần trước, nhưng dù không bất tỉnh, cả người hắn co giật vì dòng điện quá mạnh, đau đớn đến nỗi tay chân tê liệt rồi mềm nhũn ra.

"Xin lỗi không?"

Thằng nhóc tóc đen nắm cổ áo hắn xách lên vừa lạnh giọng hỏi, Shion nghiến răng mắng lớn: "Thằng khốn chết tiệt!!! Chỉ cần mày ở một mình là tao sẽ giết mày ngay tức khắc!!!!"

Takemichi sầm mặt, cậu biết Shion vẫn luôn thù cậu chuyện cũ. Lúc tức giận cực độ người ta thường hay nói ra ý nghĩ giấu kín nhất. Shion chắc chắn đã hình thành tư tưởng này, chuyện hắn thực hiện chỉ là sớm hay muộn.

Cậu không sợ chết, nhưng bây giờ còn nhiều chuyện, cậu không định để kẻ khác phá chuyện giữa chừng.

Thất bại.

Thất bại rồi lại thất bại.

Takemichi ghét cay ghét đắng từ này.

Cậu là một thằng thất bại... Takemichi từ lâu đã chấp nhận chuyện này. Cậu vốn dĩ không có tài năng, không có đầu óc, không có sức mạnh, cậu vẫn luôn là một thằng hèn nhát ngu ngốc chạy trốn khỏi mọi thứ, một Takemichi của tuổi hai mươi sáu là một kẻ vô dụng bất tài.

Nhưng lần cuối cùng rồi... cậu không thể, tuyệt đối không thể để thất bại.

Cả đám cùng hoang mang nhìn người tóc đen kia cầm kích điện dúi thẳng vào cổ Shion khiến hắn gào lên thảm thiết.

Mocchi muốn cứu người nhưng Sanzu với Osanai đấm hắn không ngừng. Hắn chửi thề một trận, thế nhưng vẫn phải công nhận là hai thằng khốn này quả thật là quái vật hình người, một đánh một còn có thể thắng, chứ hai đánh một thì thật sự chỉ có thể giữ chân nhau.

Vô số tiếng gào thảm thiết của Shion vang vọng khắp căn biệt thự, đám đàn em Tenjiku đứng canh ngoài cửa cũng ớn lạnh sóng lưng mà hoảng sợ nhìn nhau.

Cơn đau kích điện liên tục năm, sáu lần làm đầu Shion choáng váng, trước mắt cũng nhoè đi vì nước mắt sinh lý, cổ họng khàn đặc không nói thành hơi.

Mà thằng khốn khiến hắn thành ra thế này chỉ thản nhiên nắm tóc hắn kéo lên vừa lạnh giọng hỏi: "Mày còn muốn giết tao không Shion?"

Shion nghiến răng, bản tính cứng đầu cao ngạo không cho phép hắn khuất phục, cứ thế gằn giọng: "Chỉ cần tao còn sống, tao sẽ giết mày!!!"

Hai mắt Takemichi tối dần, cậu ngẩng đầu hỏi Izana:

"Này! Hai người của em ai cũng có thể đánh bại Shion, vậy Shion có cũng được, không có cũng không sao đúng không?"

Izana tròn mắt, nhưng nhìn ánh mắt tối đi của Takemichi, tim hắn bỗng đập nhanh hơn hẳn, lập tức gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"... Vậy tao sẽ giết mày, Shion."

Nghe giọng nói nhẹ tênh kia, mọi người cùng ngẩn người. Thiếu niên tóc đen đã vòng tay quanh cổ Shion, dùng khuỷu tay siết chặt cổ hắn khiến Shion ngạt thở đến tím tái mặt mày, vậy mà trong mắt vẫn lạnh băng không chút cảm xúc.

Kakuchou hoảng lên, hắn sợ hãi đưa tay như muốn cản vừa run giọng: "M-Michi!!! M-Mày bình tĩnh đã... K-Không được giết người đâu!!!"

Shion bị kích điện đến nhũn người, cổ họng bị cánh tay gầy kia siết đến không thở được, trước mắt dần nhoè đi, mơ hồ nghe người đang siết cổ hắn thản nhiên đáp:

"Tenjiku là bang tội phạm giết người mà. Giết người thì sợ gì?"

Một đám Tenjiku tức khắc khựng người. Mắt thấy mắt Shion sắp trợn trắng, cả người hắn co giật vì thiếu dưỡng khí, Kakuchou càng hoảng:

"Nhưng mày là người bình thường!!!! Michi!!! Mày còn tương lai phía trước! Mày không thể-..."

"Tao không có tương lai."

Đôi mắt xanh kia u ám không chút ánh sáng, Kisaki sững người, cả người hắn chìm trong vũng bùn đặc khi giọng nói bình thản của người kia. Sanzu đang đấm Mocchi cũng ngừng lại một chút, trái tim đập nhanh đến điên cuồng, tức khắc dùng toàn lực đấm Mocchi tiếp.

Takemichi siết mạnh hơn cổ của Shion, thấp giọng thì thầm bên tai hắn: "Tao không quan tâm mày có chết hay không. Nơi này ngoại trừ Mocchi, tất cả đều là người của tao... Mày có hiểu điều đó không Shion?"

Cả mặt Shion đã tím ngắt vì thiếu khí, nước bọt cũng nhễu nhại khỏi miệng, trước mắt dần trắng xoá. Cái khoảng cách sự sống và cái chết liền kề nhau, mạch máu khắp người hắn như ngừng chảy, lồng ngực nóng cháy như thiêu đốt, trái tim hắn đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

"Giết hoặc bị giết... Tao sẽ giết mày trước khi mày giết tao..."

Giọng nói bên tai bình thản, hơi