Author: ThatNghiep
Nhớ tới ý tưởng của Hina, Takemichi từ tối hôm qua đã nhắn cho hàng loạt cái tên trong danh bạ của cậu với một nội dung y hệt nhau:
"Ngày mai lễ hội trường lớp tao mở quán cà phê, đến ủng hộ nhé. (つ≧▽≦)つ"
Cũng có mấy người lập tức trả lời ngay nhưng cũng có gần cả chục người đồng loạt trả lời sau năm phút.
Là cùng một lúc mới lạ, làm Takemichi không khỏi nghĩ có khi bọn họ cùng nhau chờ năm phút mới gửi tin nhắn hay không. Mà còn lạ hơn nữa, tất cả nội dung tin nhắn đều y hệt nhau, "Ừm."
Chẳng biết là học ở đâu cái kiểu chờ năm phút rồi trả lời "ừm" này, làm Takemichi mơ hồ nhớ tương lai khi cậu từng học hỏi cách tán gái thì cũng có cái kiểu tương tự như này.
Mà con trai với nhau, sao phải phiền phức vậy làm gì?
...
Ngày 3/11, lễ hội trường.
Vì lo lắng sẽ có vài tên biến thái trục lợi các bạn nữ mặc váy hầu gái, cuối cùng cả lớp vẫn giữ ý tưởng nam mặc váy còn nữ mặc quần.
Váy của nam dài hơn đầu gối cả một gang tay, áo tay dài, nút cài kín tận cổ nên không cảm giác phản cảm chút nào, ngược lại mấy thằng con trai trong lớp túm tụm kêu mấy bạn nữ chụp cho mấy tấm hình kỉ niệm rồi cười đùa nháo nhào một góc.
Takemichi cũng mặc váy hầu gái màu đen viền trắng, thấy mấy thằng bạn cũng mặc nên không có chút ngại ngùng nào, còn ngồi tạo dáng các kiểu theo ý Hina để cô chụp hình.
Lớp trưởng là một bạn nữ đeo kính cận siêu dày, tóc ngắn ngang vai. Takemichi thấy cô bạn cầm một cái bảng đặt ngay quầy pha chế, lúc đọc được chữ ở trên, cả Hina, Takemichi lẫn lớp trưởng cùng cười một trận.
"Ngồi ở quầy xem pha chế: 500 yên/10 phút."
Ban đầu lớp trưởng còn sợ rằng không có ai chịu ngồi coi một thằng con trai pha chế, thế nhưng Hina dứt khoát bảo chia bảy ba, lớp ba phần, Takemichi bảy phần, còn khách hàng cứ để Hina phụ trách. Nếu không có khách ngồi thì cũng chẳng sao, mà có khách thì được lợi, thế là cả ba chung tay hợp tác.
Takemichi có ngại khi để mấy tên Touman nhìn thấy cậu mặc váy không?
Câu trả lời đương nhiên là có.
Nhưng đặt lên cán cân đo với đồng tiền, Takemichi chấp nhận.
Đúng vậy, cậu vì tiền mà bán rẻ lương tâm. ╮(︶▽︶)╭
...
Vị khách đến đầu tiên khiến Takemichi ngạc nhiên nhất, cậu đang ngồi trên ghế ở quầy pha chế mà cũng phải bật dậy vì vui mừng:
"Pachin!!!!!"
Pachin thấy Takemichi cũng mừng rỡ đi đến quầy pha chế, hai người đều cười vui sướng giang tay ôm chầm lấy nhau. Takemichi vỗ lưng Pachin cười hỏi:
"Mày được miễn hạn hồi nào vậy?"
Tuy Takemichi biết thời gian là ba tháng nhưng không rõ ngày nào mới chính thức hết hạn, Pachin cũng vui vẻ đáp:
"Mới ngày hôm qua thôi. Tao vừa được tự do là nhận được tin nhắn của mày."
Ba tháng từ trường về nhà hạn chế gặp người ngoài nhưng Pachin vẫn nhận được tin nhắn từ Pe và Takemichi, biết được toàn bộ thông tin diễn biến ở bên ngoài. Pa bỏ khỏi người Takemichi, nắm chặt vai cậu xem xét tới lui:
"Mẹ kiếp, nghe nói vụ Baji với Kazutora mày tự đâm bản thân hả? Sao mà mày gan lỳ thế?"
Nói xong thì quay sang Peyan đang cúi đầu theo sau, Pa đấm Pe một cái:
"Tao nhờ mày bảo vệ Takemichi mà sao như thế này?"
Peyan ỉu xìu cúi đầu xin lỗi, thấy sợi dây buộc sau lưng bộ váy hầu gái bị tuột thì im lặng đi ra sau lưng đối phương, cúi người cẩn thận thắt lại thành cái nơ đẹp hơn. Takemichi đứng im cho Pe thắt lại dây vừa bật cười ha ha mấy tiếng:
"Mày đừng trách Pe, tao cũng không nói cho ai trước cả. Hai đứa mày muốn uống gì không? Tao pha cho."
Pa là con nhà giàu ngầm, vung tay một cái liền mua hai ly nước đắt nhất dù chẳng biết uống được hay không, quan niệm cứ mắc là ngon. Hina mỉm cười:
"Vậy hai người muốn ngồi bàn riêng hay ngồi ở quầy pha chế? Nếu muốn coi pha chế thì phải tính tiền thêm."
Pa với Pe tròn mắt, lần đầu tiên nghe ngồi xem phe chế cũng tính tiền, thế nhưng nhìn cái bảng giá phía trước quầy 500 yên/10 phút, lúc này mới nhận ra Takemichi đang mặc váy hầu gái. Hoá ra là tranh thủ cơ hội kiếm tiền.
Pa với Pe nhìn nhau vài lần, cứ thế Hina mỉm cười nhận 3000 yên, ngồi 30 phút.
Cô cùng Takemichi trao đổi ánh mắt, cả hai lén lút mỉm cười. Lúc này khách từ các lớp khác cũng đến, cả hai người cùng bận rộn làm việc. Takemichi phụ trách toàn bộ việc pha chế, còn Hina bên cạnh giúp đỡ bỏ đá hay thêm kem trang trí.
"Takemichi!!!! Hina!!!"
Takemichi ngẩng đầu, là Maiko và Daki đang nắm tay nhau đi vào, cậu vui mừng vẫy tay chào họ. Daki và Maiko trố mắt, chỉ nghe Takemichi nói lớp cậu mở quán cà phê chứ không biết còn thêm sự kiện đặc biệt này.
Daki với Maiko nhìn chằm chằm bộ váy hầu gái của Takemichi và nụ cười rực rỡ của đối phương, cả hai vô thức lấy tay che mắt trước ánh sáng thần thánh vô hình.
Daki quay đầu che mặt, ngồi ở bàn riêng gọi hai ly cà phê nhưng lâu lâu quay đầu ngó thiếu niên tóc vàng một cái. Hai mắt Maiko sáng rực khi nhìn thấy cái bảng giá ở trước quầy pha chế, nhớ cái đám Touman ngày nào cũng đến quán cà phê nhà cô góp phần tăng doanh thu, Maiko cười to ba tiếng, lập tức kéo Hina ra ngoài thì thầm một tràng.
Hai mắt Hina mở lớn, cả hai nhìn nhau rồi đồng lòng vỗ tay cười hí hửng một trận. Maiko cầm cái bảng viết thêm gì đó, Hina đi vào quầy pha chế nói nhỏ vài câu với Takemichi.
Nghe Hina nói mà mặt Takemichi cũng đỏ lên, lúng túng nói:
"C-Cái đó... Hình như... không ổn lắm?"
Takemichi còn chưa kịp từ chối, Maiko đã sáng rực hai mắt giơ cao cái bảng giá đưa ra trước mặt cậu.
Ngồi ở quầy xem pha chế: 500 yên/10 phút
Chụp hình: 500 yên/ tấm
Gọi "chủ nhân": 500 yên/ lần
Nắm tay: 500 yên/ lần
Nhìn số tiền sau mỗi mục, Takemichi mím môi, cuối cùng run run gật đầu.
Cậu thật sự vì tiền mà bán rẻ lương tâm!!! ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Maiko nhìn chằm chằm Pachin đến nỗi làm hắn ớn lạnh, biết cô ấy là bạn gái của Daki nên Pa cũng khách khí:
"Muốn tao làm gì?"
Maiko vỗ tay bôm bốp mừng rỡ, cuối cùng Pa theo ý của Maiko chụp một tấm hình Takemichi mặc váy hầu gái kèm theo bảng giá gửi cho toàn bộ những người thuộc Touman. Nhớ có hai tên ngốc mê Takemichi như điếu đổ, Daki cũng chụp một tấm gửi cho bốn tên đồng hành của bộ ngũ Mizochu.
Pe nhìn Pa chụp hình, chần chừ một lúc rồi cũng rút điện thoại ra chụp mấy tấm nhưng không gửi ai.
Maiko nhắm mắt giang rộng hai tay xoay vòng vòng, khung cảnh đằng sau tràn ngập hoa hồng, có thể giúp Takemichi đếm tiền chính là hạnh phúc của cô.
Daki thấy bạn gái xung phong giúp đỡ đếm tiền quên luôn cả bạn trai đi chung, hắn cười khổ, thầm nghĩ lát nữa uống xong sẽ tự một mình đi xung quanh xem thử có cái nào vui rồi dẫn Maiko đến chơi.
Người quen tiếp theo là người Takemichi không ngờ nhất, cậu vui mừng vẫy tay: "Osanai!!!"
Osanai bước vào, thấy cả lớp học trang trí các kiểu, còn mặc cả đồng phục quán cà phê, trong lòng không khỏi bồi hồi năm tháng đi học. Hắn đã bỏ học, cũng chẳng bao giờ quan tâm mấy cái sự kiện trẻ con này, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy cũng hay ho phết.
Osanai cười gật đầu với Takemichi: "Vết thương ổn chưa? Mày mới nằm viện chưa được ba ngày đã chạy nhảy, coi chừng rách vết thương lại đấy."
Pachin tròn mắt, chẳng tin cái thằng tổng trưởng Moebius điên khùng cao ngạo lại đang cười nói quan tâm thân thiết với Takemichi.
Takemichi chớp mắt: "Mà hôm nay sao mày đến đây? Mày không bận đi làm hả?"
Osanai ngồi trên ghế đưa tiền cho Hina vừa đáp: "Ừ, tao cũng bận lắm, sắp tới được nhận vào làm chính thức ở cửa hàng gỗ rồi. Ngày nào cũng một đống việc, ông chủ đúng là bắt ép sức lao động. Nay tao tranh thủ rảnh chút buổi sáng qua coi mày thế nào."
Biết Osanai luôn bận tối tăm mặt mày, vậy mà vẫn cố gắng dành chút thời gian đến đây, Takemichi cũng cảm động, làm một ly đặc biệt cho đối phương mới quay trở lại làm việc.
Osanai ngồi một bên góc, Pa với Pe ngồi ở phía còn lại, đôi bên đối mắt nhau, không khí có phần quái dị. Dù sao cũng là kẻ thù một sống một còn, còn thêm cả nạn nhân là Daki và Maiko ở đây, không kì quặc mới lạ.
Osanai thở dài một hơi, hắn quan sát thiếu niên tóc vàng đang bận rộn pha chế cà phê, sau đó đứng dậy đến trước chỗ Pa.
Pachin thấy Osanai đến trước mặt liền thẳng lưng, hắn nghe Peyan kể chuyện Osanai bảo vệ Takemichi ở trận Touman với Valhalla, thế nhưng cảm giác đối địch vẫn khó lòng thay đổi. Nào ngờ đối thủ bỗng cúi đầu, thấp giọng nói:
"Xin lỗi mày. Ngày trước tao nông cạn bị người ta dắt mũi, thành thật xin lỗi."
Nói xong hắn hướng Daki và Maiko: "Tao từng nhận lỗi, nhưng mà trước đội trưởng đội ba của Touman, tao muốn xin lỗi bọn mày thêm lần nữa. Chuyện lúc trước là tao sai."
Pachin trợn mắt, nghe lời xin lỗi cũng hết hồn, hắn cũng nhớ tới lời của Takemichi từng nói, bối rối đứng dậy rồi cúi đầu với đối phương:
"Tao cũng mất lý trí khi đâm mày. Xin lỗi."
Daki với Maiko vốn đã tha thứ cho Osanai từ trước, chỉ là không nghĩ đối phương trước nhiều người xin lỗi thêm lần nữa, trong lòng cả hai bỗng cảm động vô cùng, cùng cười nói:
"Bọn tao đã tha thứ cho mày rồi Osanai. Bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp, Pachin đã được tự do, mày thì có cuộc đời mới, hai người bọn tao cũng hạnh phúc. Chuyện cũ xem như bỏ qua, được không?"
Osanai ngập ngừng, Pachin đã vỗ vai hắn đầy thoải mái: "Thôi coi như xong chuyện cũ. Nghe đâu ở trận Touman với Valhalla mày đánh bọn đàn em cũ một trận tơi bời hả?"
Pe nhanh nhảu nói: "Đánh đến hoa tàn liễu rũ luôn!"
Osanai nghe xong phì cười: "Tao còn chẳng nhớ mặt bọn nó. Ai nhào lên đánh Takemichi thì tao đánh thôi. Không nói đàn em của mày, Peyan mạnh đấy."
Peyan hí hửng ngẩng mặt đầy tự hào, Pachin thích nhất là có người khen đàn em của hắn, cuối cùng rủ Osanai qua ngồi cùng. Pe với Osanai hừng hực khí thế kể chuyện đấm bọn Valhalla thế nào, Pachin trầm trồ vừa kích động như thể muốn quay ngược thời gian rồi tham gia vào trận chiến chung với cả đám.
Takemichi thấy ba tên căm thù nhau giờ nói mấy câu bỗng thành bạn tốt, trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp. Tương lai Osanai quá khổ cực, lần này Takemichi hi vọng hắn sẽ nỗ lực thay đổi cuộc sống tương lai của chính bản thân.
"Takemichiiiiiii!!!"
Smiley chạy ào vào, hai mắt mở to hứng khởi nhìn Takemichi mặc váy hầu gái, tức khắc rút điện thoại ra. Maiko nhanh chóng chặn trước, dùng tay đẩy cặp kính vô hình, chỉ vào bảng giá ở trước quầy pha chế:
"Vui lòng đưa tiền trước, nhận hàng sau."
Smiley ngơ ngác, Angry đứng cạnh đã nhận tin nhắn của Pachin với bảng giá, hắn rút ra 2000 yên, bình tĩnh nói:
"Ngồi mười phút, một chụp hình, một gọi chủ nhân Souya, một nắm tay."
Chủ nhân Souya....
Smiley càng ngơ ngác nhìn thằng em bên cạnh hắn, mấp máy môi mà không thốt nên lời. Lúc nãy thằng em bỗng bảo hắn đừng đem tiền làm gì, hoá ra là để chơi anh trai nó một vố như thế này...
Maiko đã nhận tiền, viết yêu cầu đưa cho Takemichi. Mặc kệ anh trai đang trân trối hai mắt nhìn mình, Angry bình tĩnh đưa tiền cho lớp trưởng một ly sinh tố dâu rồi ngồi ở quầy pha chế. Takemichi đọc cái yêu cầu của Angry mà vô thức hoang mang nhìn hắn một cái.
Angry giơ ngón cái, một tay cầm điện thoại chờ sẵn. Takemichi nuốt nước bọt, pha xong ly sinh tố dâu đưa đến chỗ Angry, ngón tay hơi run chạm vào lòng bàn tay của đối phương, mặt từ từ đỏ lên, lúng túng gọi:
"C-Chủ nhân Souya uống ngon miệng..."
Trong lúc Smiley còn đang quằn quại cầu xin Maiko giảm giá, Angry ấn quay video khoảng khắc Takemichi mặc váy hầu gái, một tay đưa ly sinh tố dâu, một tay nắm lấy tay hắn, gương mặt đỏ bừng gọi chủ nhân Souya.
Takemichi chớp chớp mắt nhìn Angry luôn cộc cằn vậy mà đang mím môi cười thoả mãn, có điều cậu quá ngượng nên đành quay đầu trốn tránh.
Ấn gửi kèm tệp video cho mấy tên cấp cao trong Touman, tuy mất kha khá tiền cước điện thoại nhưng Angry vẫn vui vẻ chờ đợi, quả nhiên tiếng chuông điện thoại inh ỏi liên tiếp. Angry vừa đọc tin nhắn trả lời với nội dung chửi thề kín cả màn hình vừa uống một ngụm sinh tố dâu, cảm giác ngọt ngào khắp cả người.
Pa với Pe nhìn từ đầu đến cuối cũng hết hồn một phen, hoá ra đội phó đội bốn là một tên nguy hiểm ngầm. Osanai chậc lưỡi một tiếng, Takemichi hay ghé thăm hắn cùng nói chuyện, hắn cũng biết Touman toàn là một đám biến thái, nay mới được mắt thấy tai nghe chân thật.
Pa là con nhà kinh doanh nên thấy Angry ăn gian quy định, có thể mất đi một khoản tiền ngon thì lập tức kéo Maiko lại thì thầm mấy tiếng. Maiko ồ một tiếng, kéo cái bảng giá hí hoáy viết thêm.
Ngồi ở quầy xem pha chế: 500 yên/10 phút
Chụp hình: 500 yên/ tấm
Quay video: 1000 yên/ 30 giây
Gọi "chủ nhân": 500 yên/ lần
Nắm tay: 500 yên/ lần
Nói theo yêu cầu: 1000 yên/ câu đơn.
Takemichi nhìn cái bảng thêm mục cuối liền sững sốt một phen, nhưng một câu tận 1000 yên, mười câu là 10000 yên. Takemichi thầm quyết tâm, chỉ lời nói đầu môi, không chết được.
Smiley vừa thấy Mutou đến giống như vớ được phao cứu nạn, ôm chặt lấy đùi Mutou cầu xin cho hắn mượn 2000 yên rồi mai sẽ trả. Takemichi nhớ Mutou có hẳn cả xe ô tô riêng, thế mà mặc kệ Smiley cầu xin thế nào chỉ đưa đúng 1000 yên.
Smiley ngậm ngùi đưa tiền cho Maiko, rút điện thoại chụp một tấm, dáng vẻ tiu nghỉu làm Takemichi thấy cũng thương, lúc đưa sinh tố dâu cho hắn thì đưa tay xoa nhẹ đầu một cái, thì thầm nói:
"Chủ nhân Nahoya uống ngon miệng."
Smiley sửng sốt, sau đó liền cười hì hì vui sướng trở lại, khung cảnh sau lưng đã nở ra một đống hoa đủ màu. Quả nhiên chỉ có Takemichi là thương hắn nhất.
Mutou ngồi lên ghế ở quầy pha chế, Takemichi gật đầu chào hắn một cái, Mutou cũng gật đầu chào lại. Takemichi thầm thở phào, hai người không quá thân cận, có lẽ tên này sẽ không có yêu cầu quái dị nào.
Nhìn chằm chằm tờ đơn yêu cầu từ Maiko mà sửng sốt một phen, Takemichi ngơ ngác nhìn Mutou, sau đó thấy Maiko cầm 5000 yên trong tay giơ lên, bảng giá đã thêm một dòng mới bên dưới:
Hành động theo yêu cầu: 2000 yên/ lần
Mutou cũng y hệt Angry, gương mặt vô cảm cầm điện thoại chờ sẵn.
5000 yên chính thức làm lu mờ lương tâm, mang ly Espresso đặt lên bàn, Takemichi cố gắng hít một hơi thật sâu, lùi về sau một bước, dùng hai tay nhấc váy rồi nhún người, dáng vẻ ngoan ngoãn:
"... Chủ nhân, mừng ngài trở về."
Mutou ấn quay video toàn bộ, Angry ngồi cạnh cũng ngẩn người một phen. Pa và Pe mở mang tầm mắt, hoá ra mấy thằng im im lại là đứa nguy hiểm nhất bọn.