[AllTake] Comeback

Chương 78



Author: ThatNghiep

"Lần đầu gặp mặt nhỉ Taiju?"

Mitsuya ngồi ngay ngắn trên ghế sofa cười chào hỏi, mà người bên kia thì ngồi gác chân lên bàn rồi tựa hai tay ra sau thành ghế, dáng vẻ cao ngạo đến mức khó nhìn thẳng.

Taiju gằn giọng: "Mày là Mitsuya, kẻ xúi giục em trai tao đúng không? Tao sẽ giết mày."

Mitsuya chẳng xem lời đe doạ kia ra gì, cười đáp: "Cách nói có phần đáng sợ nhỉ?"

Takemichi ló đầu từ sau lưng Baji và Kazutora đang đứng chắn trước mặt cậu. Sau lưng Taiju là Kokonoi và Inui, Taiju ngồi gác chân lên bàn chẳng tôn trọng ai, khung cảnh y hệt như quá khứ... Ngoại trừ một điểm duy nhất là Taiju đầu quấn băng trắng bóc đang trừng trừng nhìn cậu ngay khi cậu vừa mới ló đầu ra.

Takemichi vội rụt cổ trốn đi, Baji cùng Kazutora bày ra sát khí đứng chặn đằng trước.

Kokonoi với Inui thấy người hôm trước cầm búa đầy máu đe doạ cả bọn nay lại lúng túng trốn sau lưng người khác, hai người không khỏi mím môi.

Taiju nghiến răng, thằng nhóc tóc vàng đánh hắn nhập viện đang bày ra dáng vẻ yếu ớt vô hại y hệt như lúc mới gặp mặt. Mẹ kiếp, giả vờ cho ai coi?

Hắn hừ lạnh, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện với tên đội trưởng của thằng em trai rồi nhanh chóng đến lượt nói chuyện với thằng nhóc kia.

"Vậy mày muốn nói chuyện gì? Trình bày ngắn gọn thôi."

Takemichi lắng nghe đoạn đối thoại y hệt ký ức, Mitsuya yêu cầu thả tự do cho Yuzuha làm Hakkai lẫn Taiju đều bất ngờ. Khoảng khắc nghe Mitsuya nói rằng Hakkai đã luôn bảo vệ Yuzuha khỏi bạo lực từ Taiju, Takemichi không khỏi thở dài một hơi.

Bây giờ cậu mới biết cái câu "Trò đùa thú vị lắm" lẫn cú đấm bất ngờ đột ngột của Taiju hoá ra có ý nghĩa như thế.

Mitsuya vừa đỡ được cú đấm của Taiju liền nhíu mày lớn giọng:

"Tao nói với mày một lần nữa! Hakkai sẽ chuyển sang Hắc Long, hãy giải phóng cho Yuzuha! Nếu chấp nhận điều kiện này thì đừng có quấy rầy Touman!"

"Nếu tao từ chối?"

"Chiến tranh toàn diện."

Taiju cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy bắt tay với Mitsuya:

"Hay đấy. Thiết lập hoà bình... Tao không nhận tao dùng bạo lực gia đình, nhưng tao sẽ giữ lời, tao sẽ không đụng đến Yuzuha."

Mitsuya gật đầu: "Chúng ta xong việc", nói xong liền quay người muốn rời đi, Takemichi cũng lén lút định đi theo, chợt nghe giọng Taiju gọi lại:

"Tao chưa xong việc với mày đâu, Hanagaki Takemichi."

Takemichi: "..."

Hakkai nuốt nước bọt, lo lắng thay cho Takemichi.

Mắt thấy ba tên đội trưởng của Touman đã nổi gân đầy trán, Takemichi sợ tên ngốc Mitsuya phút trước đi thiết lập hoà bình mà phút sau đã tự bôi tro trát trấu vào mặt, cậu vội rồi ngồi xuống ghế sofa, gật đầu với Taiju:

"Vậy mày có chuyện gì với tao?"

Taiju cũng ngồi xuống ghế sofa nhưng lần này ngồi để hai chân dưới đất chứ không gác lên bàn nữa, thấy Takemichi bình tĩnh liền không khỏi cười lớn:

"Mày thú vị đấy. Lần đầu tiên có người đánh tao mà gặp tao cũng không sợ."

Takemichi lập tức bày ra nụ cười tiêu chuẩn đáp lại: "Quá khen quá khen."

Taiju: "..."

Koko: "..."

Inui: "..."

Nếu là lúc trước chỉ có Mitsuya và Chifuyu ở bên cạnh thì Takemichi sợ thật. Nhưng bây giờ có Kazutora, Baji và Mitsuya là ba đội trưởng Touman bảo vệ, bên ngoài cửa còn có Chifuyu canh sẵn, Takemichi quả thật không ngán ai.

Hakkai chưa từng thấy ai dám bày ra bộ dạng ngang ngược như thế trước anh trai hắn, hắn mấp máy môi vài lần cũng không nói được lời nào. Mà người này thậm chí còn yếu hơn hắn, trong lòng Hakkai đã vô thức ngưỡng mộ đối phương gần bằng Mitsuya.

Mitsuya, Kazutora cùng Baji đứng sau lưng Takemichi cũng mím môi nín cười. Taiju bỗng ngồi ngả lưng ra sau ghế, gác một chân lên gối, nhướn mày hỏi:

"Mày chỉ là đội viên của Touman thôi đúng không? Muốn qua Hắc Long không?"

Takemichi còn tưởng bản thân nghe nhầm, mà những người xung quanh cũng không khác gì cậu, bày ra vẻ mặt không thể tin được. Taiju chẳng quan tâm, nhìn chằm chằm Takemichi cười nói:

"Tao sẽ cho mày làm đội trưởng một đội của Hắc Long. Mày muốn quyền lợi gì cũng được. Chỉ cần mày qua Hắc Long, mày muốn hô mưa gọi gió, muốn gì tao cũng cho."

"..."

Ai nhập xác tổng trưởng vậy?

Kokonoi với Inui tròn mắt nhìn bóng lưng của Taiju như nhìn một sinh vật lạ, trên đầu như có trăm ngàn dấu chấm hỏi.

Mà phía đối diện cũng chẳng khác gì, Takemichi ngẩn người ngồi im một chỗ. Ba đội trưởng Touman đứng sau lưng đã nổi gân đầy trán, hai mắt trừng trừng bên dưới, chỉ chờ Taiju có hành động ép buộc là lập tức đánh chết hắn.

Nhưng người ngạc nhiên nhất là Hakkai. Bởi vì là anh em sống chung từ nhỏ đến lớn, hắn biết rõ anh trai hơn bất kỳ ai. Trong mắt Taiju, thế giới này mạnh được yếu thua, không chấp nhận bất kỳ tồn tại nào của hai chữ yếu đuối, dưới trướng của Taiju hoàn toàn không dung chứa kẻ yếu.

Vậy mà bây giờ lại chiêu mộ một người không biết đánh đấm như Takemichi? Đây có phải là Taiju mà hắn biết không?

Takemichi đã bình tĩnh trở lại, cậu lắc đầu trước đôi mắt mở to của Taiju, nhẹ nhàng từ chối:

"Tao xin từ chối. Tao... không thích phong cách của mày, Taiju. Trong mắt mày, bạo lực là tất cả. Còn trong mắt tao, sức mạnh là để bảo vệ người khác."

Lần này đến lượt Taiju ngẩn người. Koko và Inui quan sát chằm chằm thiếu niên tóc vàng kia. Hakkai vô thức hít một hơi thật sâu. Baji, Kazutora với Mitsuya đã âm thầm mỉm cười đầy tự hào, Takemichi nhà họ quả nhiên là tốt nhất, ai cũng không hơn được.

Taiju cười lạnh: "Bảo vệ người khác? Ý tưởng rác rưởi gì vậy?"

Cũng không giận Taiju làm gì, Takemichi mỉm cười:

"Tam quan khác biệt, mày không hiểu cũng không sao. Nó như sở thích vậy thôi. Tao thích một bang mà mọi người có thể cùng vui cười chiến đấu bên nhau, không đụng chạm đến người vô tội, không cần phải sống trong khổ sở với tội lỗi đạo đức..."

Taiju đã cáu đến độ gân đầy trán, hắn thậm chí còn ngồi thẳng lưng lên làm ba đội trưởng Touman cũng nghiêm túc chuẩn bị tiếp đón bất kỳ đòn tấn công từ Taiju. Vậy mà trước sát khí của hắn, đôi mắt xanh kia vẫn bình lặng như nước hồ thu, trong suốt không chút tạp bẩn, là một đôi mắt tràn ngập ánh cười khiến Taiju khựng người:

"Tao thích một bang mà dù sau mười năm hay thậm chí hai mươi năm, mọi người vẫn có thể mỉm cười kể chuyện ngày xưa cho nhau mà không chút khúc mắc... Điều mà tao không thể thấy được ở Hắc Long hiện tại. Vậy đó."

Mặc kệ Taiju còn đang ngẩn người, Takemichi đứng dậy cúi đầu chào, cười nói:

"Xin lỗi... Nếu chỉ là vậy thì tao xin về trước. Tạm biệt."

Inui đứng sững người tại chỗ, hắn chớp chớp mắt vài lần, cố gắng kiềm hai bàn tay đã run lên, trong đầu như bùng nổ hàng vạn suy nghĩ, trái tim hắn chợt đập nhanh như điên. Hắn chợt thấy một bóng lưng mà hắn từng dõi theo nhiều năm, bóng lưng mà hắn từng ngưỡng mộ không quên.

Mà trong một khoảng khắc, bóng lưng ấy giống như trùng vào người kia khiến cho Inui quên cả hít thở.

"Tao thích một bang mà dù sau mười năm hay thậm chí hai mươi năm, mọi người vẫn có thể ở mỉm cười kể chuyện ngày xưa cho nhau mà không chút khúc mắc..."

Đó là một bang mà Inui vẫn luôn mơ ước, là lý tưởng mà hắn vẫn cố thực hiện...

Trước cả khi bản thân kịp nhận ra, Inui đã vô thức giơ tay lên: "Khoan..."

Takemichi nghe giọng của Inui liền quay đầu không chút suy nghĩ, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không nhận ra bản thân dùng giọng điệu thân thiết với đối phương:

"Sao vậy, Inupi?"

Cả đám bỗng lặng như tờ, mà Inui là người ngơ ngác nhất. Hắn đã hoảng khi bản thân vô thức gọi người kia, mà ngược lại đối phương cũng gọi tên hắn mang theo thân thiết khó nói thành lời càng làm hắn ngẩn người hơn.

Kazutora đã trưng ra nụ cười giết người vô hình với Inui: "Takemichi... Mày biết hắn?"

Taiju cũng trừng mắt với Inui: "Mày quen người thuộc Touman?"

Inui bất ngờ trở thành trung tâm của sự chú ý, hắn lúng túng lắc đầu. Takemichi nhận ra bản thân lỡ lời, vội tìm đại một lý do để chữa cháy:

"À! Tại bữa gặp nhau mà cậu ta đẹp trai quá nên tao có thử tìm hiểu..."

"..."

Căn nhà bỗng rơi vào trầm mặc.

Ngay cả Takemichi là người vừa nói cũng đần mặt.

Đẹp trai quá... nên tìm hiểu?

Một đám người trân trối hai mắt nhìn cậu, Takemichi đổ mồ hôi hột, nội tâm thầm mắng bản thân khùng điên trăm ngàn lần.

Cậu vội cười ha ha lảng chuyện vừa đẩy lưng ba tên đội trưởng đã mất não đi ra khỏi cửa nhà Taiju. Ba người cấp cao của Hắc Long và Hakkai còn đang đờ ra như tượng, Takemichi ghé đầu qua mép cửa nói "Tạm biệt" rồi nhanh chóng đóng cửa "cập" một cái rời đi.

"..."



"Tao sẽ cho mày làm đội trưởng một đội của Hắc Long. Mày muốn quyền lợi gì cũng được. Chỉ cần mày qua Hắc Long, mày muốn hô mưa gọi gió, muốn gì tao cũng cho."

Và cứ thế thành simp chúa :))))

Có to cao như cái cột nhà đi chăng nữa thì vẫn phải thua nóc nhà thôi :))))